Ngày 14 tháng 9.
Buổi trưa lúc 11 giờ.
Tô Mục Nhiên bị đói tỉnh...
Sau đó hắn phát hiện... thắt lưng của hắn mỏi nhừ.
Mẹ nó, hôm qua hắn tiếp nhận truyền thừa ngay trên ghế trước máy vi tính, vì thế khi hắn ngất xỉu cũng xỉu luôn trên chiếc ghế này... Xỉu tới tận bây giờ, có thể không mỏi thắt lưng được sao?
Tô Mục Nhiên đã nhớ kỹ phương pháp tu luyện "Thái Huyền Kinh" cùng đủ loại "bùa" bên trong "Tam Động Pháp Lục".
Ý thức khẽ động, mở bảng skills.
Tính danh: Tô Mục Nhiên
Giới tính: Nam
Tuổi tác: 23
Thân phận: Truyền nhân đời thứ sáu mươi sáu của Long Hổ Sơn
Công pháp: Thái Huyền Kinh
Phù chú: Tam Động Pháp Lục
Tu vi: 50
Luyện Thể: 1 điểm (tiêu chuẩn của một người đàn ông trưởng thành bình thường)
Điểm công đức: 3.5 điểm (chuyển đổi)
Pháp bảo: Tam Ngũ Trảm Tà Thư Hùng Kiếm, Dương Bình Trì Đô Công Ấn.
"Hiện tại mình chỉ mới đọc thuộc lòng Thái Huyền Kinh cùng Tam Động Pháp Lục, cụ thể phải vận dụng như thế nào, còn cần luyện tập cùng thực hành nhiều hơn."
Tô Mục Nhiên cởi bộ Đạo bào bát quái ra đổi lại một bộ quần áo thể thao, sau khi rửa mặt, hắn lập tức kéo cửa chính của cửa hàng Zhizha ra.
Đối diện cửa hàng Zhizha có một quán cơm.
Quán cơm này chỉ là một quán nhỏ, giá cả hợp lý, mùi vị cũng không tồi chút nào, Tô Mục Nhiên thường xuyên ăn ở quán cơm này.
Hắn vừa rời khỏi cửa hàng lập tức phát hiện có một chiếc Audi cùng một xe cảnh sát dừng ở cửa cửa hàng Zhizha.
"Trương Đại Niên?"
"Sao tên lưu manh này lại đưa cảnh sát đến đây?"
Ánh mắt Tô Mục Nhiên chợt lóe.
Cửa xe Audi được mở ra, Trương Đại Niên bước xuống từ ghế sau.
"Tiểu Nhiên à, chú gặp phải chút vấn đề bên phía sở cảnh sát, vì thế cảnh sát muốn tìm cháu điều tra thêm." Trương Đại Niên vừa nhìn thấy Tô Mục Nhiên liền chạy bước nhỏ tới, nhỏ giọng nói: "Tiểu Nhiên, cháu phải nói tường tận tất cả những chuyện đã xảy ra tối hôm qua cho mấy đồng chí cảnh sát này biết."
"Trên công trường của chú đã xảy ra chuyện."
"Nếu có thể xác nhận đây là vụ án thần quái, cho dù không ai tin tưởng có thể khiến thanh danh của chú tốt hơn một chút, đúng không?"
Trên xe cảnh sát có một nam một nữ mặc cảnh phục cảnh sát.
"Vụ án thần quái?"
"Thần quái cái con mẹ ông!"
Đêm qua hắn ta hãm hại mình còn chưa đủ sao?
Cũng may là mình lâm thời thức tỉnh "hệ thống", nếu không bản thân mình có thể còn sống hay đã chết cũng là một vấn đề.
Người trẻ tuổi hay nóng tính.
Đêm qua hắn bị Trương Đại Niên lừa bịp, hiện tại hắn ta còn dám đưa cảnh sát tới, sao Tô Mục Nhiên có thể không tức?
Rầm!
Tô Mục Nhiên đi lên, trực tiếp đấm ra một đấm.
"A!"
Tô Mục Nhiên hét thảm một tiếng.
Trương Đại Niên ngơ ngơ ngác ngác vì bị đánh, che mặt trừng mắt nhìn chằm chằm Tô Mục Nhiên —— Con mẹ nó cậu đánh tôi mà cậu kêu to cái gì?
Tô Mục Nhiên cắn răng.
Thật đau lưng!
Hai cảnh sát một nam một nữ kia sửng sốt, nữ cảnh sát quát lên: "Cậu làm gì đó? Vì sao lại đánh người?"
"Cháu... Đánh chú?"
Trương Đại Niên phản ứng lại, che má trái quát lên.
Tô Mục Nhiên phun ra một bãi đờm, xoa xoa eo, cười lạnh nói: "Đánh ông là còn nhẹ, con mẹ nó, Trương Đại Niên, có phải ông cho rằng tôi còn trẻ tuổi rất dễ bắt nạt, đúng không?"
"Hơn nửa đêm ông ném tôi ở nơi rừng núi hoang vắng, ông có biết mẹ nó tối hôm qua ông đây phải đi bộ từ tít vùng ngoại thành về nhà?"
"..."
Cái này… Trương Đại Niên không tiện phát tác.
Hắn ta che mặt vội vàng nói: "Tiểu Nhiên, cháu đừng nóng giận, hôm qua là chú làm sai, chẳng qua hôm qua chú thực sự không thể thoát thân được, hai đồng chí cảnh sát này có thể làm chứng, hôm qua chú một mực ở trong cục cảnh sát tới hơn ba giờ sáng."
"Chớ nói mấy lời vô dụng này với tôi."
Tô Mục Nhiên không để bản thân mình bị xoay mòng mòng.
Hắn gọi một tiếng "chú Đại Niên" chỉ là lễ phép.
Nhưng nếu thật sự luận bối phận... Cho dù là ông cụ cũng không thể tính là người Trương gia thôn chân chính, mà sau khi ông cụ dọn đi, mình và Trương Đại Niên có quan hệ quái gì nữa đâu?
"Công trường của ông xảy ra chuyện, có người nhảy lầu tự sát mà ông cũng không nói cho tôi? Hơn nửa đêm, công trường lớn như vậy chỉ có một mình tôi, lúc tôi nhìn thấy tin tức trên màn hình điện thoại, thiếu chút nữa đã bị hù chết.”
"Ừm?"
Sắc mặt của nữ cảnh sát kia hơi đổi, đi tới hỏi: "Cậu Tô, đêm qua cậu đã đến công trường sao? Xin hỏi, cậu đến công trường để làm gì vậy?"
"Trương Đại Niên không nói cho các người biết sao?"
Tô Mục Nhiên nhìn thoáng qua nữ cảnh sát.
Mẹ trứng.
Quả nhiên mấy miêu tả trong tiểu thuyết đều là gạt người, gì mà mỗi khi vai chính phạm tội đều sẽ có nữ hoa khôi cảnh sát tới điều tra nhân vật chính, chế phục cảnh sát quyến rũ tới mức khiến người ta ngây ngẩn, trước sau lồi lõm, vóc người nóng bỏng.
Nhưng nữ cảnh sát trước mắt khoảng chừng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi.
Không nói tới vẻ ngoài không xinh đẹp, vóc người còn hơi mập.
"Đồng chí cảnh sát, mọi người đại khái đã biết nghề nghiệp của tôi chính là buôn bán với người chết, thỉnh thoảng cũng sẽ sắm vai truyền nhân Trương Thiên Sư, diễn các loại hình trong việc ma chay cưới hỏi."
Tô Mục Nhiên thuận miệng nói: "Ngày hôm qua, Trương Đại Niên mời tôi tới công trường làm lễ cúng, đúng rồi... Trương Đại Niên, có phải đã đến lúc ông nên kết toán phần tiền còn lại cho tôi rồi không?"
Sắc mặt nữ cảnh sát kia trở nên lạnh lẽo.
"Cậu Tô, mời cậu nghiêm túc một chút."
"Trương Đại Niên nói, trên công trường của hắn... có thứ không sạch sẽ gì đó, còn nói cậu có thể chứng thực."
"..."
Tô Mục Nhiên ngẩn người.
"Đùa gì vậy?"
"Cảnh sát các người phá án còn chú ý tới yếu tố phong kiến mê tín này sao?"
Mấy thứ này, Tô Mục Nhiên không thể nào nói cho cảnh sát, vì thế hắn giả ngây giả dại, lập tức bác bỏ cái mũ đã bị chụp lêи đỉиɦ đầu.
Sắc mặt hai viên cảnh sát cũng thay đổi.
Bọn họ là đảng viên. Mấy năm nay quốc gia đả kích "phong kiến mê tín" rất nghiêm khắc, nếu mấy lời này bị truyền ra ngoài chắc chắn hai người họ sẽ bị xử phạt.
"Tô Mục Nhiên."
Trương Đại Niên nóng nảy, vội vàng nói: "Ngày hôm qua không phải cháu đã nói thế trong điện thoại sao?"
Nam cảnh sát trung niên kia trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Tổng giám đốc Trương, trong công trường của ông xảy ra loại chuyện như vậy chúng tôi cũng rất lấy làm tiếc, chẳng qua việc xây dựng nơi công trường này, an toàn là số một."
"Cũng đã bàn bạc xong với người nhà rồi."
Hai cảnh sát qua loa hỏi Tô Mục Nhiên mấy vấn đề, sau đó lập tức chui vào xe cảnh sát, trước khi đi còn lên tiếng chào hỏi Trương Đại Niên.
"Cục trưởng không tiện nói thẳng."
"Chẳng qua loại tình huống ngoài ý muốn như vậy thật không thể tránh được, tổng giám đốc Trương cũng không cần lo lắng."
Tô Mục Nhiên xem như là đã hiểu.
Chắc chắn Trương Đại Niên có chút quan hệ với cục trưởng cục cảnh sát.
Sau khi tiễn đám cảnh sát đi rồi, Trương Đại Niên ngoan độc nhìn về phía Tô Mục Nhiên, cắn răng nói: "Ranh con, mày dám lừa gạt tao? Tao nể mặt lão Trương nên mới muốn chăm sóc mày một chút, nếu mày đã không biết đối nhân xử thế như vậy, số tiền hai vạn còn lại mày đừng mơ có thể nhận được."
"Ha ha."
Tô Mục Nhiên cười nhạt một tiếng: "Tôi không lấy được? Ông dám không trả cho tôi sao?"
Trương Đại Niên ngồi vào xe Audi, nghênh ngang rời đi.
"Có ý tứ."
"Nữ quỷ áo đỏ không cần phải lừa gạt mình, hẳn nữ quỷ ấy không gϊếŧ người... Thế nhưng chuyện nữ công nhân kia té lầu thật sự chỉ là ngoài ý muốn sao?"
Tô Mục Nhiên híp mắt, đưa mắt nhìn Trương Đại Niên rời khỏi.
Hắn vốn chuẩn bị tối nay đến công trường thử thăm dò thêm một lần nữa, muốn tìm nữ quỷ áo đỏ kia tâm sự chuyện nhân sinh, hiện tại sao... Ha ha, đi ăn cơm trước đã.
Ăn cơm xong.
Tô Mục Nhiên nghiên cứu "Thái Huyền Kinh" một lát, thấy không có manh mối gì lập tức ôm ghế, cầm điện thoại di động tiếp tục phơi nắng bên cửa.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn ngưng lại, soạt một tiếng đứng bật dậy từ trên ghế.
Hắn nhìn thấy tin tức mấy ngày trước.
Ngày 7 tháng 9 năm 2018, ở đường Bàn Sơn thành phố Bắc Sơn xảy ra tai nạn xe cộ...
Tai nạn xe này khiến hai người chết một người bị thương.
Người chết là Liễu Thiểu Long, cùng với cô con gái mới tám tuổi của tài xế xe taxi.
Tài xế xe taxi trọng thương hôn mê.
Tin tức còn kèm theo ảnh hiện trường, ảnh chụp rất rõ ràng, thấy rõ vết máu trên đất cùng với hình vẽ thi thể trên gạch men.
Một chiếc xe thể thao cùng một chiếc xe taxi đã vỡ nát thành một đống sắt vụn.
Biển số xe taxi cũng rơi trên mặt đất.
Ninh C:AR438.