"Cháu đã chết lại còn thiếu chút nữa hại chết ba mẹ cháu, nên thu tay lại thôi."
Tô Mục Nhiên nhíu mày.
Trước đó, có ba mươi quỷ ảnh như thiêu thân lao đầu vào lửa, tự sát ở trước mắt mình.
Thế nhưng hắn phát hiện ở trong màn sương máu sau lưng bé gái, rõ ràng còn có hơn trăm huyết ảnh, rậm rạp chằng chịt.
Nhiều như vậy?
Rốt cuộc những người làm cha làm mẹ này đã nhẫn tâm tới mức nào?
"Thế nhưng chú, chúng cháu đã làm sai điều gì sao?"
"Chỉ bởi vì chúng cháu là con gái, cho nên đã định trước là đáng chết?"
"Chúng cháu cũng muốn có một gia đình ấm áp, muốn mỗi lúc trời tối có thể chơi trò chơi với cha, trước khi đi ngủ còn có thể nghe mẹ kể chuyện cổ tích."
"Chúng cháu vốn nên có được một gia đình ấm áp của riêng mình, có tình thương của cha, có tình thương của mẹ, có người thân quan tâm, có mọi người che chở..."
Chỉ bởi vì bọn họ thích bé trai, nên muốn bóp chết chúng cháu.
Chỉ bởi vì chúng cháu là con gái, cho nên ngay cả quyền được sinh ra nhìn thấy thế giới này một lần cũng không có sao?
Bé gái phẫn nộ, ủy khuất.
Giọng nói của bé gái trở nên chói tai, khàn khàn không gì sánh được: "Cho nên, cháu muốn đi hỏi bà nội một chút, vì sao bà ấy lại không thích?"
"Keng!"
"Ngươi bị nữ quỷ anh Đóa Đóa công kích, điểm công đức +1."
"Keng!"
"Ngươi bị nữ quỷ anh Đóa Đóa công kích, điểm công đức +1."
"Keng!"
"Ngươi bị nữ quỷ anh Đóa Đóa công kích, điểm công đức +1."
"..."
Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên liên tiếp năm lần, nhưng Tô Mục Nhiên lại chau mày.
Rất nhiều bậc làm mẹ lại phá thai, chuyện này hắn có thể hiểu.
Nhưng thân là bà nội, chỉ vì mình không thích cháu gái cho nên len lén hạ thuốc, để cháu gái ruột của mình chết từ trong trứng nước?
Đây còn có thể gọi là trọng nam khinh nữ sao?
Tàn nhẫn.
Đánh mất nhân tính?
Như vậy có thể khép vào tội gϊếŧ người hay không?
Ít nhất, bà ta đã hại chết một sinh mệnh nhỏ bé.
Châm một điếu thuốc.
Tô Mục Nhiên có chút phiền muộn.
Hắn nhìn về phía bé gái.
Hỏi: "Nhà bà nội cháu ở đâu?"
"..."
Bé gái ngẩn người.
Chú, chú không ngăn cháu nữa sao?
"Mẹ nó đừng dùng loại ánh mắt này nhìn chú, chú cũng muốn nhìn thấy loại người hung ác như bà nội cháu một lần."
"Ngay cả cháu gái của mình cũng có thể xuống tay được."
Súc sinh!
... ...
Kim trấn.
Kim trấn chịu sự quản lý của khu Lợi Thông thành Linh Châu, là một thị trấn nhỏ lấy công nghiệp làm chủ, trấn nhỏ có chừng năm, sáu vạn người, cũng ở khá gần thành Linh Châu, chỉ cách chừng 10km, ngồi xe buýt cũng chỉ tốn một đồng.
Kim trấn cũng có thể tính là một trấn nhỏ tương đối giàu có trong Tây Bắc này.
Toàn trấn có hơn 180 xí nghiệp, trong đó có sáu xí nghiệp có nguồn vốn hơn hai trăm triệu, ngay từ mấy năm 2000 – 2010, tổng sản lượng công nông nghiệp của toàn trấn đã hơn hai tỷ.
Nhà Vương Chiêm Văn đã có thể tính là gia đình bậc trung.
Nhà hắn ta là nơi thu mua sắt vụn, đừng xem công việc này rất mệt rất khổ, thế nhưng thu nhập lại khá cao.
Nếu cả nhà làm lụng một năm ít nhiều gì cũng có thể kiếm khoảng chừng trăm vạn.
Nhà của hắn ta là một căn tiểu dương lâu(1) hai tầng, còn có một cái viện lớn chừng một mẫu, không gian rất lớn.
(1) Tiểu dương lâu: một căn nhà kiểu phương Tây, là nhà đặc trưng không thể thiếu ở Thiên Tân.
Đã hơn ba giờ khuya.
Vợ Vương Chiêm Văn là Lý Kim Liên vội vã xoay quanh.
"Lão Vương, ông tranh thủ thời gian về nhà đi, Vương Quân cùng con dâu đi lâu như vậy vẫn chưa thấy gọi điện thoại về, không biết cháu trai nhà chúng ta đã được sinh ra hay chưa." Lý Kim Liên đại khái chừng năm mươi tuổi.
Nhưng thoạt nhìn bà ta lại rất trẻ tuổi.
Ăn mặc vô cùng thời thượng.
"Trông nhà máy cái gì mà trông nhà máy, chỉ có một đống đồng nát sắt vụn chẳng lẽ còn có người trộm sao?"
Bên kia điện thoại, giọng nói của Vương Chiêm Văn truyền đến, Lý Kim Liên lập tức nổi giận.
"Ông tranh thủ thời gian trở về đi, lái xe đưa tôi tới bệnh viện, nếu ông không trở về sau này đừng hòng có thể bế cháu."
"A?"
"Có người gõ cửa, không biết có phải mấy người Vương Quân về rồi hay không."
Cúp điện thoại.
Lý Kim Liên lầm bầm một câu.
Tại sao lại về rồi?
Chẳng lẽ không sinh sao?
Người con dâu này thật là phế vật, cái thai đầu tiên lại là một bé gái.
Bà ta tìm phương thuốc cổ truyền khắp nơi, vừa bắt con dâu uống thuốc lại bắt con trai điều trị, thật vất vả lắm mới có thể mang thai một đứa con trai, thế nhưng thân thể con dâu lại yếu đuối lắm bệnh, không phải thiếu sắt thiếu canxi thì lại là đứa bé thiếu dinh dưỡng.
Trong nhà đã mua một đống thuốc bổ.
Nhưng mấu chốt là đủ tháng đủ ngày rồi con dâu còn chưa sinh.
Lý Kim Liên đã sắp vội muốn chết.
"Không phải bệnh viện nói có phương pháp châm cứu giúp sản phụ mau sinh nở sao? Tới bệnh viện châm cứu một lần, không phải đã xong rồi sao."
Bà ta đi xuống tầng.
Mở cửa chính trong sân.
Ngoài cửa lớn không có ai cả.
Nhún vai.
Bà ta ăn mặc phong phanh, đêm nay dường như hơi lạnh thì phải.
"Vừa rồi rõ ràng mình nghe được có người gõ cửa, chẳng lẽ là ảo giác?"
Lý Kim Liên quay đầu lại, đột nhiên cả kinh, trong viện có một cô bé tết tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi váy trắng đang đứng đó, bởi vì đèn đường sáng trưng nên Lý Kim Liên có thể thấy rất rõ ràng.
Bà ta nhíu mày.
Đã hơn nửa đêm.
Sao lại có một cô bé chạy tới đây?
Vừa rồi... là cô bé này gõ cửa sao?
"Cháu là con cái nhà ai vậy, nửa đêm nửa hôm vì sao cháu lại chạy đến nhà bác?" Lý Kim Liên đi thẳng về phía trước.
Thế nhưng còn chưa đi được mấy bước, đột nhiên bà ta ngừng lại.
Bởi vì ánh sáng từ đèn đường, bóng dáng của bà ta bị kéo ra thật dài, rất dễ khiến người ta chú ý tới.
Nhưng bé gái kia thì sao?
Cô bé...
Không có bóng.
Cô bé nhìn Lý Kim Liên.
Cười cười.
"Bà nội, cháu là Đóa Đóa."
"Bà không nhận ra cháu sao?"
Đóa Đóa?
Cái tên này hình như hơi quen quen.
Lý Kim Liên mở to hai mắt nhìn, bà ta nghĩ tới... trước đây khi con dâu mình mang thai đứa con đầu tiên, con dâu mình đã vô cùng vui vẻ đặt tên cho đứa bé kia, dường như chính là Đóa Đóa?