Chương 47: Cha?

Đồ nướng đã được bưng lên.

Tô đại sư nói, gần đây bản thân mình phải rèn luyện cẩn thận một chút, bồi bổ khí huyết.

Cho nên một mình Lý Tiểu Long gọi mười xiên thận, mười xiên cánh gà, mười xiên thịt dê, cùng với năm cái móng dê.

Hắn ta ăn ngon lành vô cùng.

Nhất là thận, cứ mở miệng lại ăn hết một xiên.

Món này ăn rất tốt đó.

Là món vô cùng bổ dưỡng.

Có thể bù đắp xong sau đó lại đi phóng túng một chút, đúng không?

Bên cạnh hắn ta là một đôi tình nhân nhỏ, tuổi tác của đôi tình nhân ấy cũng không lớn, dường như người nữ là nhân viên phục vụ của quán cơm, còn người nam có lẽ là đầu bếp nấu mì trong quán cơm.

Đầu bếp cùng phục vụ viên làm cùng một chỗ rồi đến với nhau luôn, đây là chuyện rất bình thường, dù sao bọn họ cũng đều là người trẻ tuổi, sớm chiều ở chung, lâu ngày sinh tình.

Người phụ nữ muốn giữ lại đứa bé.

"Lý Soái."

"Anh 21, em 20."

"Mà ở thôn chúng ta chuyện kết hôn sớm rất phổ biến, mấy người bằng tuổi chúng ta cũng đã làm cha làm mẹ rồi, em có một người bạn thời tiểu học, cô ấy đã lập gia đình từ năm ngoái."

"Chúng ta cũng có thể kết hôn."

"Phía cha mẹ anh cứ để em nói cho."

"Cho dù bọn họ không đồng ý em cũng sẽ gả cho anh."

Thái độ của cô ấy rất kiên quyết, có thể nhìn ra cô bé này rất thích cậu bé...

Cậu bé cắn răng, trầm giọng nói: "Cho dù cha mẹ em có đồng ý nhưng sau đó chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Người lớn trong khu em sống đòi hỏi phải có nhà có xe họ mới gả con gái cho, mà cha mẹ anh chỉ là nông dân, quanh năm suốt tháng không thu được bao nhiêu tiền."

"Lại thêm lễ hỏi."

"Rồi lễ cưới ít nhiều gì cũng phải tốn tám chín mươi vạn tới một trăm vạn, anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy đây?"

Hai người bắt đầu cãi nhau.

Lý Tiểu Long lấy móng dê chấm dấm chua rồi bỏ vào miệng gặm một miếng, vẻ mặt khinh bỉ.

Lúc này mới nhớ tới bản thân mình không có tiền sao?

Không có tiền không phải tội.

Trong nhà Lý Tiểu Long có tiền, mà cho tới bây giờ hắn ta cũng chưa từng cảm thấy bản thân hắn có tài trí hơn người gì.

Nhưng biết bản thân mình là loại người gì, không lẽ trong lòng mình không rõ sao?

Ngươi sợ kết hôn phải tốn nhiều tiền, vì sao lại làm lớn bụng con nhà người ta?

Nói cho cùng, ngươi chính là một tên không chịu trách nhiệm.

Cũng không biết hai người nói chuyện với nhau thế nào.

Người nam móc ra mấy trăm đồng ném lên trên bàn, mắng: "Tùy em, em muốn giữ lại cũng được, không giữ lại cũng được, chúng ta chia tay đi."

Hắn ta sải bước đi ra khỏi quán đồ nướng.

Có vẻ rất tức giận.

Lý Tiểu Long lại ngẩn người.

Mẹ nó còn có người không biết phân biệt phải trái như thế sao?

Thiếu nữ thì đang khóc sướt mướt, cuối cùng cô ấy cắn răng cầm lấy mấy trăm đồng kia.

Lý Tiểu Long thanh toán xong cũng vội đuổi theo.

Giữa tiệm thuốc cùng quán đồ nướng có một cửa nhỏ, thiếu nữ đẩy cửa đi vào, lên tầng hai, tầng ba, đây chính là phòng khám bệnh tư nhân, mà nơi này cũng đã giải phẫu giúp người ta không ít lần.

Cô ấy đẩy cửa ra.

Lý Tiểu Long cũng đi vào.

Trong hành lang rất tối.

"Mẹ nó."

"Một phòng khám bệnh lớn như vậy cũng không biết đã kiếm lời bao nhiêu tiền bẩn, thế mà ngay cả một bóng đèn cũng tiếc không dám lắp sao?"

Hắn ta mở đèn pin trong điện thoại di động lên.

Lý Tiểu Long đi thẳng lên tầng.

Đi.

Đi.

Đi đại khái chừng vài phút, đột nhiên hắn ta kịp phản ứng lại, biến sắc.

"Nãy giờ mình đi lên mấy tầng rồi? Không phải phòng khám bệnh này chỉ có ba tầng thôi sao?"

Mũi dùng sức hít hà.

Dường như có mùi máu tươi?

Dưới chân...

Có nước?

Cúi đầu nhìn lại, con ngươi Lý Tiểu Long kịch liệt co rút lại...

Trên bậc thang, chẳng biết lúc nào đã rịn ra mấy giọt máu tươi.

Máu càng ngày càng nhiều.

Chỉ trong thời gian mấy hơi thở đã có vô số máu tươi tụ lại một chỗ, ào ào chảy xuôi về phía dưới tầng.

"ĐM!"

Lý Tiểu Long quay đầu chạy.

Này mẹ nó...

Tô đại sư nói thể chất của mình rất đặc thù, có thể dễ dàng thu hút vật âm tà, chẳng lẽ lại là sự thật?

Hắn ta chạy nhanh xuống tầng dưới.

Máu dưới chân càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều, mỗi một bước đều có vô số đóa hoa máu bắn lên, trên người, trên mặt, tất cả đều là máu.

Chạy đến tầng một.

Lý Tiểu Long ngây ngẩn cả người.

Nơi cửa có một cô bé lớn xấp xỉ Vương Tư Tư đang đứng.

Gương mặt của cô bé rất bẩn, đang dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn chằm chằm Lý Tiểu Long, vô cùng nghiêm túc hỏi: "Chú, vì sao chú lại phải chạy? Có phải chú cũng đã từng từ bỏ con của mình không?"

"..."

Một màn trước mắt này.

Khiến người ta tê cả da đầu.

Nhưng nói cho cùng, so với Liễu Thiểu Long vỡ vụn nửa người dưới, ngay cả xương trắng cũng lòi ra cùng Vương Tư Tư thích chơi đầu, thêm cả tình cảnh đáng sợ đã diễn ra trong nhà Liễu Kim Long, một màn trước mắt này còn chưa nhằm nhò gì, Lý Tiểu Long cũng có thể coi là trấn định.

Hắn ta nhìn về phía cô bé, ráng nặn ra một nụ cười, nói: "Cháu bé, cháu đã hiểu lầm rồi, bản thân chú rảnh tới mức nhức cả trứng cho nên mới tới phòng khám bệnh này kiểm tra một chút."

"Ah."

Cô bé gật đầu.

Sau đó cô bé lại nghiêng đầu, quan sát tỉ mỉ Lý Tiểu Long.

"Thế nhưng chú, vì sao lại có một bé gái bám trên người chú vậy?"

"Mấy chị em ở nơi này đều bị ba mẹ vứt bỏ."

"Còn chưa ra đời đã bị vứt bỏ."

"Cho nên, chú là cha của em ấy sao?"

Lý Tiểu Long bỗng nhiên quay đầu.

Trên lưng hắn ta có một đứa bé khoảng chừng một tuổi, mặc áo yếm đang giòn ngọt tươi cười với hắn ta, cất giọng ngây ngô của trẻ con gọi một tiếng: "Cha..."

... ...

Phòng khám bệnh tư nhân.

Tầng ba.

Cô bé kia trực tiếp đi tới tầng ba.

Trước đó bạn trai của cô bé đã giúp cô bé đặt lịch giải phẫu, nhưng bởi vì cô bé chết sống không đồng ý cho nên bác sĩ mới đưa ra kiến nghị, để bọn họ ra ngoài thương lượng.

Không thương lượng ra kết quả.

Sau đó, bạn trai chạy mất.

Cô bé cũng bị đả kích không nhẹ, thậm chí còn cảm thấy tự giận mình vì bản thân đã sa ngã.

Về phần đứa bé?

Ngay cả Lý Soái cũng không nhận đứa con này, chẳng lẽ bản thân mình còn cố ý muốn sinh nó ra?

Chưa kết hôn mà có con?

Nếu chuyện này truyền đi thật, sau này cô ấy còn có thể gả cho người khác sao? Ba mẹ cô ấy có đánh chết cô ấy hay không đây?

"Đến rồi à? Nghĩ thông suốt rồi sao?"

"Bạn trai cô đâu?"

"Cãi nhau rồi chứ gì?"

Hộ sĩ trực ban là một người phụ nữ trung niên vóc người khá mập, bà ấy cười nói: "Kỳ thực chuyện này cũng không có gì phải nghĩ nhiều, hai người đều còn trẻ tuổi, nói trắng ra, sở dĩ hai người đến với nhau cũng chỉ vì chơi đùa mà thôi."

"Chị đây là người từng trải."

"Rất nhiều cặp tình nhân ân ân ái ái, thế nhưng những cặp đôi có thể chân chính bên nhau tới cuối đời lại có bao nhiêu đâu?"

"Thật ra chuyện phá thai này cũng rất đơn giản."

"Sau khi tiêm thuốc tê, cô cứ ngủ một giấc là được."

"Còn chưa sinh đứa bé ra mà, có tình cảm cái rắm gì, đúng không?"

Hộ sĩ lấy một biên bản cam kết chịu trách nhiệm ra, ý đại khái của biên bản này là trong quá trình giải phẫu có khả năng phát sinh mấy chuyện ngoài ý muốn...

"Ký đi."

"Mấy ca phá thai này phòng khám của chúng tôi rất chuyên nghiệp, đừng nhìn mấy nơi như bệnh viện Hoàng Hà quảng cáo rùm beng, nhưng ở thành Linh Châu này có người nào mà không biết phòng khám của chúng tôi?"

"Có ngày nào mà không làm một hai ca giải phẫu?"

Cô bé cũng ngây ngẩn cả người.

Đối với chuyện này, cô bé vẫn luôn cảm thấy hơi xấu hổ, đỏ mặt nói: "Chị à, ngoài ý muốn... nhiều người mang thai ngoài ý muốn như vậy sao?"

"Người mang thai ngoài ý muốn cũng không quá nhiều."

"Nhưng đầu năm nay, trình độ khoa học kỹ thuật phát đạt, mang thai bé trai hay bé gái chỉ cần siêu âm một lần sẽ biết."

"Rất nhiều người đều chỉ muốn con trai."

"Nếu siêu âm ra con gái họ sẽ chọn giải phẫu."

Hộ sĩ béo vừa nói xong câu này lập tức ngẩng đầu nhìn về phía sau cô bé.

Vừa nói xong, đột nhiên sắc mặt bà ta lại âm trầm xuống, mắng: "Bệnh nhân kia, cô đưa con nhỏ tới phòng khám sao? Hơn nửa đêm còn để con bé chạy loạn, lỡ xảy ra chuyện gì không may thì phải làm sao bây giờ?"

Trong phòng khám này còn nhận làm một số tiểu phẫu.

Bình thường cũng có một vài bệnh nhân nằm viện.

Có người đưa cả con nhỏ tới đây cũng không có gì là lạ.

Cô bé quay đầu.

Trong hành lang, có một cô bé đại khái chừng ba tuổi đi tới.

Cô bé mặc một chiếc áo thun in hình Peppa Pig ngắn tay, tết tóc đuôi ngựa, bên dưới là một chiếc váy ngắn trông vô cùng đáng yêu. Cô bé ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc hỏi: "Chị, chị không cần con của chị nữa sao?"