"Cảm giác trang bức thật là quá thoải mái!"
Tô Mục Nhiên đã thay quần áo ngay bên trong công viên Hoàng Hà, sau đó mới rời khỏi từ một phương hướng khác.
Chẳng còn cách nào.
Mới vừa rồi khi nhảy xuống sông đồ của hắn đã ướt mèm hết.
Khi đó, hắn còn chưa có năng lực ngự thủy.
Quan trọng nhất là hắn có thể kiếm được một số điểm công đức không nhỏ, tuy khí huyết cùng pháp lực đều bị tiêu hao một chút, nhưng so sánh với số điểm công đức mà hắn vừa kiếm được, chút tiêu hao kia căn bản không đáng nhắc tới.
Hơn nữa pháp lực cùng khí huyết đã tiêu hao có thể bù lại dựa vào tu luyện.
Trong lòng mặc niệm.
Mở hệ thống.
Tính danh: Tô Mục Nhiên
Thân phận: Truyền nhân đời thứ sáu mươi sáu của Long Hổ Sơn
Công pháp: Thái Huyền Kinh
Phù chú: Tam Động Pháp Lục
Tu vi / giá trị pháp lực: 420/499
Luyện Thể / HP: 1915 thẻ / 1999 thẻ
Điểm công đức: 185.5 điểm (chuyển đổi)
Không gian trữ vật: 1 mét vuông (+)
Pháp bảo: Tam Ngũ Trảm Tà Thư Hùng Kiếm, Dương Bình Trì Đô Công Ấn.
"Tu vi cùng HP của mình tạm thời đều đã đạt đến bình cảnh."
"Về phần không gian trữ vật, một mét vuông cũng không nhỏ, tạm thời vẫn đủ để bỏ một vài thứ lặt vặt."
"Có thể tìm nhiều quỷ quái hơn một chút, mau chóng tích góp điểm công đức, đợi khi đạt tới con số 1000 điểm lại xem hệ thống có thể thăng cấp nữa hay không."
Trước đó khi điểm công đức của hắn đạt tới con số 100, hệ thống thăng cấp, tinh chuẩn hóa tu vi và Luyện Thể, lại có thêm một công năng khác là không gian trữ vật, không biết nếu hệ thống thăng cấp thêm lần nữa thì sẽ thế nào đây?
Sẽ cho Tô Mục Nhiên năng lực như thế nào nữa?
Tô Mục Nhiên có chút kỳ vọng.
Đương nhiên, quỷ quái là phải tìm.
Nhưng tu vi cũng không thể hạ xuống.
Thái Huyền Kinh thì hắn đã có thể mò được một ít cửa ngõ, thế nhưng lại không có chút đầu mối gì với "Tam Động Pháp Lục”.
Cái gọi là "Tam Động Pháp Lục", kỳ thực chính là vẽ bùa.
Trên đó có ghi lại các loại bùa chú, cho dù là bùa chú trừ tà, khu ma cấp bậc thấp nhất cũng đã cực kỳ lợi hại, thế nhưng cũng đều có yêu cầu với bút và giấy vẽ bùa.
Bởi vì hắn đang ở vùng ngoại thành nên rất ít xe cộ qua lại.
Tô Mục Nhiên đi hơn mười phút mới có thể bắt được một chiếc xe riêng.
Tài xế xe còn rất trẻ tuổi.
Khoảng chừng 24, 25 tuổi.
Mà người đang ngồi ở ghế lái phụ kia hẳn là vợ của tài xế, là một người phụ nữ đang mang thai.
Sắc mặt của người phụ nữ đang mang thai này hơi kém.
Tài xế thì lại nói: "Không sao đâu, vợ à, mặc dù hiện tại em đang đau bụng nhưng chưa thể sinh ngay đâu, chờ đến bệnh viện kiểm tra trước, sau đó lại sắp xếp làm thủ tục nằm viện."
Quay đầu lại.
Tài xế trẻ tuổi đưa mắt nhìn về phía Tô Mục Nhiên, hơi cảm thấy ngoài ý muốn.
"Người anh em, đã tối thế này rồi anh còn chạy đến đây làm chi?"
"Nếu không phải vợ tôi mềm lòng nói rằng con chúng tôi sắp ra đời, coi như tích chút đức cho nó, sợ rằng tôi đã không cho anh đi nhờ xe."
"Ngậm cái miệng thối của anh lại, lo lái xe đi."
Người phụ nữ đang mang thai mắng một câu.
Tài xế xấu hổ cười.
Tô Mục Nhiên cũng không tiện nói thêm điều gì, chỉ cười trừ: "Cảm ơn hai người, nếu không có hai người không biết tôi phải đi tới lúc nào mới có thể bắt xe được."
Hắn nhìn về phía người phụ nữ đang mang thai.
Người phụ nữ ấy cúi đầu.
Hẳn là đang xem di động.
Thế nhưng không chỉ sắc mặt cô ấy không tốt, trên người còn có một luồng khí âm uế bay lên.
Trên cổ của cô ấy có một đứa bé đang nằm.
Đứa bé rất nhỏ.
Đại khái khoảng chừng hai tuổi.
Là con gái lại còn có quả đầu hình nấm, trông rất đáng yêu.
Hai tay cô bé ôm lấy cổ người phụ nữ đang mang thai, dường như cô bé rất sợ mình sẽ ngã xuống, cho nên... càng ôm càng chặt.
Người phụ nữ có thai đang chơi điện thoại di động chợt bẻ cổ, sắc mặt hơi đỏ lên, nói: "Ông xã, anh mở cửa xe cho thoáng khí chút đi, em cảm thấy hơi bực bội."
Căn bản là người phụ nữ đang mang thai ấy không biết có một đứa bé đang nằm sau lưng mình.
Tài xế trẻ tuổi cũng không biết.
Hắn ta hạ cửa sổ xe xuống, cười nói: "Vợ à, đây là phản ứng bình thường thôi, anh đã lên mạng tra cứu rồi, hẳn là do em bị thiếu dinh dưỡng nên mới vậy, chờ khi đến bệnh viện lại nói bác sĩ lên thực đơn bồi dưỡng cho em."
Người phụ nữ đang mang thai mắng một câu: "Lần trước khi em mang thai cũng không thấy anh quan tâm như vậy."
Tài xế xe nhếch miệng.
"Không phải là vì em mang thai con trai sao? Cũng không cần anh phải nói trắng ra chứ? Ngộ nhỡ làm con trai anh bị ủy khuất thì phải làm sao bây giờ?"
Có thể nhìn ra được.
Hắn ta rất vui vẻ.
Tuy nói mấy năm này bệnh viện không cho phép kiểm tra giới tính của thai nhi, nhưng luôn có người không tuân theo quy củ.
Dù sao thì cũng chỉ là một lần siêu âm đơn giản thôi.
Cho bao lì xì mấy trăm đồng là có thể giải quyết.
Cũng có một số phòng khám bệnh tư nhân đặc biệt dựa vào công việc này để kiếm lời.
Viền mắt của người phụ nữ đang mang thai đột nhiên đỏ lên, cô ấy cắn môi khóc nấc.
"Nếu đứa con đầu của em vẫn còn hiện tại hẳn đã được hai tuổi rưỡi, đã sớm biết gọi cha mẹ."
Tài xế cắn răng.
Thở dài nói: "Vợ à, em đừng buồn nữa, mọi thứ đều là ngoài ý muốn, huống chi... đứa con đầu của chúng ta còn là con gái..."
"Con gái!"
"Con gái thì sao!"
Người phụ nữ đang mang thai đột nhiên nóng nảy, quát lên như người bị bệnh tâm thần: "Cũng vì con bé là con gái mà nhà anh lại là gia đình trọng nam khinh nữ, cho nên mới muốn gϊếŧ chết máu thịt của em sao?"
"Con bé đã được hơn sáu tháng."
"Đã sắp có thể nhìn thấy thế giới này."
Người phụ nữ đang mang thai rống lên vài câu, cũng có thể vì động thai khí gây đau đớn, cô ấy ôm bụng, sắc mặt đỏ bừng.
Tài xế xe không dám nán lại, dẫm mạnh chân ga tăng tốc chạy về phía bệnh viện thành phố.
Vừa chạy vừa an ủi: "Vợ à, những chuyện đó đều đã qua rồi, mọi thứ đều là ngoài ý muốn, em cũng không nên tự trách, cũng đừng tức giận, cơ thể em còn yếu, cẩn thận đứa bé trong bụng."
Từ đầu đến cuối thật ra người đàn ông này chỉ quan tâm tới con của hắn ta.
Một đứa con trai còn chưa ra đời.
Bầu không khí trên xe rơi vào yên tĩnh.
Người phụ nữ mang thai đang đau bụng nên cũng không nói gì.
Tô Mục Nhiên chỉ nhìn chằm chằm "đứa bé" kia, ngay cả thanh quan cũng khó quản việc nhà, chuyện như vậy hắn không tiện mở miệng.
Dường như “đứa bé” kia cũng chú ý tới ánh mắt Tô Mục Nhiên.
Cô bé quay đầu lại, nghiêng cái đầu nhỏ tự hỏi trong chốc lát, lúc này mới nghiêm túc hỏi: "Chú... chú có thể nhìn thấy cháu sao?"
"Mẹ cùng cha và mấy cô đều không nhìn thấy cháu."
"Nhưng cháu biết, mẹ cháu rất đau khổ."
"Mẹ cháu thường xuyên lầm bầm lầu bầu một mình, mẹ nói là bà nội hại chết cháu... Nhưng cháu còn đang sống rất tốt đây mà, tại sao mẹ cháu lại nói vậy?"