Ô ô ô ô ô! ! !
Nữ quỷ áo đỏ bị giật mình.
Mẹ nó rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Người này... không chỉ thoát khỏi sự khống chế của mình, còn không sợ bản thân mình? Trên người của hắn... vì sao dương khí trên người của hắn lại càng ngày càng nặng như vậy? Nặng tới mức khiến cô ấy khϊếp sợ chột dạ?
Nữ quỷ cố gắng vận chuyển lực lượng, lại quơ bàn tay nhỏ một chút.
"Keng!"
"Ngươi bị nữ quỷ áo đỏ công kích, điểm công đức +0. 5."
"..."
"Vì sao lại xuất hiện số lẻ rồi?"
Tô Mục Nhiên ngẩn người.
Lần sửng sốt này khiến nhịp bước chân của hắn chậm đi rất nhiều.
Mà nữ quỷ áo đỏ kia... thì lại xoay người chạy trốn.
Nữ quỷ trôi lơ lửng giữa không trung, chạy nhanh như kẻ trộm, Tô Mục Nhiên vội vã đuổi theo, một hơi đuổi tới mái nhà... Trên mái nhà còn chưa được xây dựng hệ thống chống thấm nước, gồ ghề, mà nữ kia quỷ lại trôi lơ lửng tới vị trí sát bên rìa mái nhà, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tô Mục Nhiên.
Tô Mục Nhiên rất sợ nữ quỷ chạy mất, ném "Tam Ngũ Trảm Tà Thư Hùng Kiếm" mà hắn đang cầm trong tay qua một bên, hiên ngang lẫm liệt khuyên nhủ: "Yêu tinh... Phi phi, cô gái, cô ngàn vạn lần không nên nghĩ quẩn trong lòng."
"Có chuyện gì thì cứ nói hết với anh, có lẽ anh đây có thể giúp cô một chút."
"Nếu cô nhảy thật, cái gì cũng mất."
Một người một quỷ đổi vai.
Nếu có người lan truyền rằng Tô Mục Nhiên đã hù dọa một con quỷ... Liệu có ai tin tưởng không?
Nữ quỷ thở hổn hển, thất khiếu chảy máu, máu nhỏ xuống tạo thành một hàng chữ trong không trung: Ngươi... không sợ ta?
Lúc này Tô Mục Nhiên mới phát hiện, sau khi hắn có được pháp lực, thị lực của hắn trở nên rất mạnh mẽ, cho dù là đêm tối như bưng hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, ban nãy sờ soạng lên tầng, vội vàng đuổi theo nữ quỷ áo đỏ nên chưa chú ý tới điểm ấy.
"Sợ cái gì?"
"Không phải Phật đã nói rồi sao, chúng sinh bình đẳng, quỷ cũng là một sinh mệnh, có đúng không?"
"Mặt khác, em gái à, em dùng máu để viết chữ thì không nên viết dấu câu làm gì, tránh lãng phí, ngộ nhỡ không còn máu nữa làm sao chúng ta có thể giao lưu được?"
Tô Mục Nhiên phát hiện...
Dường như quỷ cũng không đáng sợ lắm?
Đúng vậy.
Còn rất đáng yêu đây... Ha ha ha.
"Ngươi là ai rốt cục ngươi muốn làm gì ta không muốn đối địch với ngươi!" .
"..."
"Quên đi, ngươi vẫn nên dùng dấu câu thì hơn."
Tô Mục Nhiên nhớ lại chính sự, mở miệng nói: "Nhận ủy thác của người khác nên phải hết lòng vì việc của người khác, em gái nhỏ, cô gái đã nhảy lầu xế chiều hôm nay là em gϊếŧ đúng không?"
"Ta không gϊếŧ người."
Nữ quỷ áo đỏ đột nhiên thả người, nhảy xuống mái nhà.
"Không nên!"
"Điểm công đức của ta..."
Tô Mục Nhiên đánh vào sau gáy, nhìn mặt đất rỗng tuếch mới kịp phản ứng lại, cô ấy là quỷ... Quỷ có thể ngã chết sao?
Được rồi.
Điểm này Tô Mục Nhiên cũng không rõ ràng lắm, dù sao nữ quỷ áo đỏ này cũng là con quỷ đầu tiên hắn... đυ.ng phải?
"Ôi... Đáng tiếc, mình còn đang định thương lượng với cô ấy một chút, để cô ấy công kích mình thêm bảy tám chục lần nữa."
Tô Mục Nhiên thở dài một hơi, thất hồn lạc phách, nhặt "Tam Ngũ Trảm Tà Thư Hùng Kiếm" lên, chỉnh sửa đạo bào một chút lập tức đi ra khỏi công trường.
Cách công trường chừng một trăm mét có một đường cái mờ tối.
Công trường này ở vùng ngoại thành, trên đường cái căn bản không có xe cộ gì qua lại.
Tô Mục Nhiên lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Trương Đại Niên.
Điện thoại vang lên bảy tám hồi chuông rồi Trương Đại Niên mới nhận điện thoại, chắc hắn ta còn đang ở cục cảnh sát, cố gắng nhỏ giọng hết mức nói: "Tiểu Nhiên à, chuyện đã được giải quyết rồi sao?"
"Trương Đại Niên, ông thật không phúc hậu chút nào."
Tô Mục Nhiên cười lạnh một tiếng, đối với Trương Đại Niên, hắn vẻn vẹn chỉ là có một chút ấn tượng mà thôi, cũng không thể tính là quá quen thuộc gì, mà sở dĩ hắn gọi một tiếng “chú” cũng chỉ vì lễ phép.
Lúc này, Tô Mục Nhiên cũng không quan tâm được nhiều như vậy.
"Tài xế của ông lại càng không phúc hậu, biết rõ ở đây có thứ bẩn thỉu mà mẹ nó lại ném tôi ở lại công trường này một mình, bỏ chạy trước?"
Hôm nay may mà bản thân mình thức tỉnh hệ thống.
Nếu như không thức tỉnh... Hiện tại hắn còn sống hay đã chết cũng là một vấn đề.
Sao Tô Mục Nhiên có thể không tức giận?
Trương Đại Niên vừa há miệng ra đã nhắc tới "thứ bẩn thỉu gì đó", chắc chắn thằng này đã biết điều gì, thế nhưng căn bản là hắn ta không nói rõ ràng với mình.
"A..."
Trương Đại Niên ở đầu bên kia điện thoại hơi kinh ngạc, hỏi ngược lại: "Tiểu Nhiên, cháu đυ.ng phải rồi?"
"Đυ.ng phải, không đuổi kịp, để cô ấy trốn thoát."
Tô Mục Nhiên trực tiếp cúp điện thoại.
Sau đó hắn lại hối hận...
ĐKM nửa đêm canh ba, mình phải trở về như thế nào đây? Hẳn là nên để Trương Đại Niên lái xe chuyên dụng tới đây đón mình?
Lại gọi thêm một cuộc điện thoại nữa?
Tô Mục Nhiên lắc đầu, hắn vừa cúp điện thoại, nếu bây giờ gọi lại chẳng phải rất mất mặt sao?
... ...
Trong cục cảnh sát, vẻ mặt Trương Đại Niên ngơ ngơ ngác ngác.
Không đuổi kịp...
Để cô ấy trốn thoát?
Sẽ không... thật sự có quỷ đó chứ?
Sở dĩ hắn ta dùng từ "thứ bẩn thỉu gì đó" là vì lúc trước trên công trường, có người đi WC lúc nửa đêm nói rằng hắn đã nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ phiêu phù. Có người nửa đêm tỉnh lại, phát hiện bên cạnh mình có một người phụ nữ đang ngủ... Chuyện này lan truyền khắp công trường khiến lòng người bàng hoàng, vì thế hắn ta mới tìm Tô Mục Nhiên tới lập đàn làm lễ cúng, cũng để mấy công nhân kia được yên lòng.
Trong lòng Trương Đại Niên nửa tin nửa ngờ, bởi căn bản là hắn ta không hề nghĩ tới chuyện thực sự có "thứ bẩn thỉu gì đó" .
Cái đồ chơi này nếu quay ngược lại mấy chục năm trước còn có mấy cụ già truyền miệng, còn có thể nói thành rất nhiều câu chuyện xưa, thế nhưng trong xã hội hiện đại này còn có ai tin nữa?
Thật không nghĩ đến, buổi chiều khi hắn ta còn đang ở trong cửa hàng Zhizha, quản lý công trường đột nhiên gọi điện thoại tới nói... có người té lầu.
Giờ này khắc này, hắn ta còn đang ngồi trên ghế ngoài hành lang trong cục cảnh sát, mà trên băng ghế đối diện lại có mấy người đàn ông nông thôn thô kệch đang ngồi, mấy người đàn ông nông thôn này nhìn người nào cũng hung thần ác sát, cứ như hận không thể đập chết Trương Đại Niên ngay tại chỗ.
Trong đó còn có một người là công nhân trên công trường.
Người bị té lầu là vợ của hắn.
Trên công trường đã xảy ra án mạng.
Người nhà của công nhân tìm tới tận nơi, huyên náo đòi tìm thủ phạm.
Lúc chiều, cảnh sát cũng đã tới công trường điều tra, tạm thời loại bỏ khả năng bị gϊếŧ, mà hiện tại pháp y cũng đang giải phẫu tử thi...
Mặc kệ kết quả là thế nào, nhưng khoản “bồi thường mạng người” này Trương Đại Niên bắt buộc phải trả.
"Tô Mục Nhiên, thực sự đυ.ng phải... thứ bẩn thỉu gì đó? Mấy người lớn tuổi đều nói, chú Trường Xuân là truyền nhân của Long Hổ Trương Thiên Sư, có thể hàng yêu phục ma, đuổi quỷ tránh tai, sẽ không phải là thật đấy chứ?"
"Tiểu Nhiên... đã nhận được chân truyền của chú Trường Xuân rồi sao?"
"Liệu đây có phải là... vụ án thần quái hay không?"
Trương Đại Niên cảm thấy bản thân mình cần phải nói chuyện này với cảnh sát, về phần cảnh sát có tin hay không... Có Tô Mục Nhiên làm chứng, chí ít độ tin cậy cũng sẽ cao hơn một chút...