"Ông chủ, bao nhiêu tiền?"
"Tổng cộng 377 đồng, ông chỉ cần đưa 370 đồng là được."
"Thanh toán qua QQ của tôi đi."
Một người đàn ông trung niên thần sắc tiều tụy, tới cửa hàng mua mấy thứ như vòng hoa, tiền âm phủ… Đối với tình huống như vậy Tô Mục Nhiên thấy nhưng không thể trách.
Công việc của hắn đúng là như vậy.
Nếu nhà người ta không có chuyện, ai sẽ chạy tới mua những thứ này?
Hắn nhìn lướt qua di động.
Trừ 370 đồng này ra, 200 ngàn của Trương Đại Niên cũng đã vào tài khoản.
Chủ của cửa hàng bán rèm cửa đã tới đo đạc, mới vừa rời đi, hắn liếc nhìn thời gian, đã hơn năm giờ chiều.
Trương Đại Niên có gọi điện thoại tới nói tình huống hắn ta nghe được cho Tô Mục Nhiên.
Mặt khác, ngày hôm nay công nhân trên công trường đã lại bắt đầu đi làm lại.
Ý của Trương Đại Niên là muốn mời Tô Mục Nhiên tối nay tới công trường, lập tràng làm pháp ngay trước mặt đám công nhân trong công trường, thuận tiện giúp nữ quỷ áo đỏ "dọn nhà" ... Đám công nhân xây cất này 90% là người nông thôn nghèo khổ, trình độ văn hóa cũng không cao, rất tin mấy chuyện mê tín dị đoan này.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Mục Nhiên xoa huyệt thái dương.
Vương Ngũ Lục là người thứ ba bị hại.
Chuyện này đồng nghĩa với nhất định sẽ có người thứ tư.
Mà bản thân mình cũng đã nhận được tiền âm phủ.
Chắc mình không phải là người thứ tư đúng không?
Đêm mùa thu đến tương đối sớm.
Rất nhanh, trời đã tối.
Tô Mục Nhiên đang chơi trò chơi thì có một chiếc Passat dừng trước cửa, Lý Tiểu Long hùng hùng hổ hổ xuống xe, đạp bánh xe một đạp.
Hắn ta đi vào cửa hàng.
"Cái xe rác rưởi này lái không được tự nhiên chút nào."
"... ..."
Mẹ nó!
Lại khoe khoang?
Tô Mục Nhiên hơi đen mặt, sau khi Trương Đại Niên chuyển 200 ngàn vào tài khoản, Tô Mục Nhiên còn cảm thấy hơi bay bổng, hiện tại... hắn chỉ muốn đánh người.
200 ngàn?
Mẹ trứng, số tiền này còn không đủ mua cái xe rác trong mắt Lý Tiểu Long!
"A?"
"LOL?"
"Tô đại sư cũng chơi trò này sao? Đánh yasuo? Chơi trò này cũng có thể siêu thần như vậy..." Lý Tiểu Long nằm sấp bên cạnh bàn máy tính, liên tục nói thầm một mình, đợi khi Tô Mục Nhiên đánh xong một trận, hắn ta rụt cổ một cái, thầm nói: "Tô đại sư, hiện tại đã giữa tháng chín rồi, vì sao cậu còn mở điều hòa trong phòng làm gì?"
Hơi lạnh.
Luôn cảm giác có gió thổi vèo vèo.
Tô Mục Nhiên tắt máy vi tính, cảm thấy cạn lời nói: "Cậu ngồi bên cạnh một con quỷ, có thể không lạnh sao?"
"A?"
Lý Tiểu Long lui về sau một bước.
Trên bàn để máy vi tính hiện ra thân hình Vương Tư Tư, cô bé lên tiếng chào Lý Tiểu Long, giòn ngọt cười: "Chào chú."
Lau mồ hôi lạnh một cái, đối mặt với Vương Tư Tư, không hiểu sao Lý Tiểu Long vẫn có cảm giác sợ hãi —— Màn "chơi đầu" buổi tối hôm qua đã để lại dấu ấn quá sâu trong lòng hắn ta.
"Đúng rồi, Ferrari của cậu đâu?"
"Tôi bán rồi."
"Đại khái khoảng sáng mai tiền sẽ vào tài khoản, đến lúc đó lại quyên góp trợ cấp cho Vương Kim Dương."
"Không nhìn ra tên nhóc cậu lại có quyết đoán như vậy, xe mấy triệu nói bán là bán luôn?" Tô Mục Nhiên trầm ngâm chốc lát, nói: "Cậu quyên tiền là chuyện của cậu, nhưng khoản bồi thường của nhà họ Liễu kia một đồng cũng không thể thiếu."
"Nhà họ Liễu sao..."
Lý Tiểu Long lắc đầu, nói: "Tuy tôi có quan hệ không tệ với Liễu Thiểu Long, nhưng tôi lại thấy rất chướng mắt đối với cha mẹ hắn ta, đều là người làm ăn, tiền gì nên kiếm tiền gì không nên kiếm, đạo lý tối thiểu như vậy không lẽ Liễu Kim Long không hiểu sao?"
Hiển nhiên Lý Tiểu Long có biết một số tin tức của nhà họ Liễu.
Ít nhất là hắn ta đã nghe một số lời đồn đại.
Thật hay giả, đại khái người trong giới bọn họ đều biết.
Gian thương?
Vì tiền mà bất nhân?
Tô Mục Nhiên cười cười, nói: "Nếu đã như vậy thì tôi giao cho cậu một nhiệm vụ, đợi lát nữa cậu đến nhà họ Liễu một chuyến đi, đòi lại công đạo giúp Vương Kim Dương."
"... ..."
Lý Tiểu Long dở khóc dở cười: "Tô đại sư, tôi và Liễu Thiểu Long có quan hệ không tệ thật, nhưng cha của Liễu Thiểu Long lại tự cho mình là người giàu có nhất trong thành Kim Long này, ngay cả cha tôi mà hắn ta cũng không mấy để ý tới, tôi..."
"Không để cậu đi một mình đâu."
"Cậu dẫn theo Vương Tư Tư cùng đi."
Không trả tiền?
Ha ha.
Để Vương Tư Tư chơi đùa nhảy múa trong biệt thự nhà họ Liễu, làm bể vài món đồ sứ, ngã lầu gì gì đó đại loại vậy, đến lúc đó chắc chắn sẽ hù chết mấy tên chó hoang kia.
Tô Mục Nhiên mở miệng.
Thế nhưng hắn ta thì phải làm sao?
Cho dù có sợ cũng phải kiên trì làm thôi…
Lý Tiểu Long dẫn theo Vương Tư Tư bắt đầu lái chiếc "xe rác" rời đi, hắn ta vừa đi được nửa đường đột nhiên sực tỉnh, vỗ tay lái mắng: "Mẹ nó, quên chuyện chính rồi."
Lý Mộc Đồng phái hắn ta đến vì muốn mời Tô Mục Nhiên ăn cơm.
Chín giờ rưỡi tối, là ở nhà hàng nào ấy nhỉ?
"Quên đi."
"Tới nhà họ Liễu trước đã."
"Tô đại sư làm gì có thời gian đi ăn cơm với mấy cô gái tầm thường đây?"
Suy nghĩ một chút, Tô Mục Nhiên mặc thêm đạo bào, cầm Tam Ngũ Trảm Tà Thư Hùng Kiếm, nếu đã muốn diễn cho mấy công nhân kia xem thì đương nhiên phải diễn cho đủ bộ.
... ... ... ...
"Chú, dì."
"Hôm nay cháu đến là thay mặt Vương Kim Dương."
Trong biệt thự nhà họ Liễu.
Lý Tiểu Long ngẩng đầu ưỡn ngực, vừa cười vừa nói, mười phần tự tin, ngày hôm nay hắn ta nhận lệnh của Tô đại sư đến đây đòi lại công đạo giúp Vương Kim Dương, quan trọng nhất là hắn ta còn có lá bài tẩy Vương Tư Tư này.
"Vương Kim Dương?"
"Chính là tên tài xế xe taxi đã đυ.ng phải Thiếu Long sao?"
Liễu Kim Long cùng Kim Long phu nhân ngồi đối diện Lý Tiểu Long.
Bên cạnh bọn họ dường như còn có mấy tờ tiền mặt.
Chỉ là dường như màu sắc của mấy tờ tiền này không đúng lắm.
Là đôla?
Căn biệt thự này quá lớn.
Sô pha cũng quá lớn.
Vì ngồi ở khoảng cách xa mà Lý Tiểu Long lại bị chói nên nhìn không rõ... Chỉ có điều hắn ta luôn cảm thấy, dáng tươi cười trên mặt hai vợ chồng Liễu Kim Long có chút cứng đờ.
"Sai rồi."
Lý Tiểu Long lắc đầu, nói: "Thực sự không phải do tài xế xe taxi đυ.ng phải Liễu Thiểu Long, mà là Liễu Thiểu Long cố ý đυ.ng phải tài xế xe taxi."
"Cậu ấy đã lái xe khi say rượu."
"Còn cố ý va chạm với xe người ta, hiển nhiên Liễu Thiểu Long phải chịu toàn bộ trách nhiệm, đúng không ạ?"
Lý Tiểu Long quay qua ra hiệu cho Vương Tư Tư.
Mà Vương Tư Tư đang ngồi bên cạnh hắn ta cũng hiện hình.
Lập tức, dũng khí trong lòng Liễu Thiểu Long lại dâng lên, ngay cả giọng điệu cũng cứng rắn hơn không ít: "Chú, dì, tuy rằng cháu và Liễu Thiểu Long là anh em tốt, nhưng nếu cậu ấy đã làm sai thì phải nhận sai, mà nhà chú dì cũng không thiếu chút tiền ấy, bồi thường cho Vương Kim Dương một khoản cũng khiến mọi người yên tâm thoải mái hơn, không phải sao?"
Vậy mà hai vợ chồng Liễu Kim Long lại không thèm nhìn hắn ta, cũng không để ý đến hắn ta.
Bọn họ nhìn chằm chằm Vương Tư Tư.
Nụ cười cứng ngắc nơi khóe miệng trở nên có chút quỷ dị.
"Tiểu Long à, đây chính là cô con gái đã mất của tài xế xe taxi kia sao? Lớn lên thật đáng yêu."
Vợ của Liễu Kim Long...
Lại có thể không sợ hãi?
Bà ta đang cười.
Liễu Kim Long cũng đang cười, dáng tươi cười cứng đờ, phảng phất như xác chết.
Sau đó.
Vương Tư Tư ngẩng đầu, thành thành thật thật nhìn về phía Lý Tiểu Long, nói: "Chú, bọn họ... cũng giống Tư Tư, kỳ thực từ khi vừa vào cửa bọn họ đã nhìn thấy Tư Tư."
Bạch bạch bạch.
Một loạt tiếng bước chân truyền tới.
Có người đi từ trên tầng xuống.
Lý Tiểu Long đã lạnh run cả người quay đầu lại, lập tức nhìn thấy... hai vợ chồng Liễu Kim Long đang từ trên tầng đi xuống.
"Tiểu Long, cháu đã đến rồi sao?"
"Cháu đến tế bái Thiếu Long sao?"
Quay đầu lại.
Trên ghế sa lon.
Cũng có một Liễu Kim Long cùng một Liễu phu nhân, thế nhưng chẳng biết từ lúc nào trên người bọn hắn đã tràn ra một dòng máu đỏ, mà nụ cười của bọn hắn cũng không còn nữa, hai người nhìn chằm chằm Lý Tiểu Long, vô cùng nghiêm túc —— hỏi: "Cậu? Đã đội nón xanh cho Thiếu Long?"