Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đụng Quỷ Liền Mạnh

Chương 10: Bạn Trai Cô Ấy?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đêm khuya, ở công trường vùng ngoại thành.

Bên trong phòng thép màu mới được xây dựng của bộ hạng mục, Trương Đại Niên mở máy vi tính ra chơi game đánh bài, lão Trần cao gầy đang ngồi trông coi ở bên cạnh lại ôm điện thoại di động xem phim.

"Máy bay có cánh (1)!"

(1) Máy bay có cánh: từ hai cặp ba thẻ liên tiếp trở lên + cùng số lượng thẻ đơn (hoặc cùng số cặp), ví dụ 444555 (2 thẻ đơn là 3 và 4) + 79 (cùng số lượng thẻ đơn), hoặc 444555666 (ba cặp là 4, 5, 6) + 7799JJ (cùng số lượng cặp).

"Đôi 8!"

"Con Át!"

"Ba đai một (2)!"

(2) Ba đai một: ba thẻ có cùng số điểm + một thẻ đơn, ví dụ ba bích, ba chuồn, ba rô + bốn bích.

Trương Đại Niên đánh xong một ván bài ngon, nhìn đồng hồ, đã sắp 11 giờ.

"Lão Trần, chuẩn bị một chút đi, đợi đúng 11 giờ chúng ta cùng đi ra ngoài."

"Được rồi."

Trần Công cất điện thoại di động, đi ra khỏi bộ hạng mục.

Người đã có tuổi cũng có nhiều bệnh tật hơn, ví dụ như bệnh hay đi tiểu nhiều lần.

Thế nhưng trên công trường không cần quá chú ý tới chuyện ấy.

Bên ngoài phòng thép màu có đèn đường.

Trần Công vừa đi tới một góc phòng thép màu, cơn buồn tiểu cũng càng mãnh liệt, hắn ta cởϊ qυầи kéo ống xả nước, rêи ɾỉ một tiếng thật dài... Nhẫn nhịn suốt nửa ngày cuối cùng hiện tại cũng có thể thông suốt rồi, thoải mái tới mức không thể hình dung bằng lời.

Một cơn gió lạnh thổi qua.

Trần Công run rẩy một chút.

Một lát sau, hắn ta mở to hai mắt nhìn.

Hắn ta... vẫn còn đang đi tiểu.

Tiểu suốt một phút, hai phút...

Rầm rầm!

Nương theo ánh đèn mờ ảo hắn ta thấy được, dường như màu sắc của nướ© ŧıểυ có chút không đúng —— Màu đỏ? Màu máu?

Giống hệt như máu tươi đang chảy ra bên ngoài.

Ha ha ha ha! ! !

Trần Công muốn kêu to, nhưng cổ hắn ta phảng phất như đã bị một bàn tay vô hình bóp chặt, hắn ta muốn chạy vào bộ hạng mục lại phát hiện hai chân mình nặng như đổ chì, căn bản không nhúc nhích được.

Ngẩng đầu.

Một gương mặt trắng bệch thất khiếu chảy máu đang treo ngược giữa không trung, gần như dán sát vào mặt hắn ta, há mồm cười to.

Chơi xong vài ván bài, Trương Đại Niên nhíu nhíu mày, mắng: "Lão Trần khốn kiếp này, sao còn chưa quay về? Không phải lão ta đã sợ chạy mất rồi đó chứ?"

Hắn ta cầm đèn pin ra ngoài, đi tìm vòng quanh phòng thép màu một vòng vẫn không tìm thấy Trần Công, gọi điện thoại lại không có người nghe, Trương Đại Niên hùng hùng hổ hổ đi về chỗ sâu trong công trường.

Bước đi, bước đi...

Lúc trước lòng hắn ta tràn ngập phẫn nộ cùng dũng khí, thế nhưng phần dũng khí ấy đã dần dần bị ma diệt trong công trường đen nhánh chỉ có nước sơn cùng vô số đồ lung tung này.

Châm một điếu thuốc.

Trương Đại Niên lấy điện thoại di động ra, lại bắt đầu gọi điện thoại cho Trần Công.

"Gì mà truyền thuyết quỷ quái."

"Gì mà si mị yêu ma."

"Chỉ có đại bàng Heron (3) sâu kín hát vang."

(3) Heron Eagle, đại bàng Heron, chỉ sống ở vùng hạ Sahara ở Châu Phi, bay ít, săn mồi bằng cách đi bộ, ăn côn trùng, rắn, lưỡng cư và động vật có vυ" nhỏ, sống đơn độc, khi đứng thẳng cao 1,2 mét, khi sải cánh khoảng 2,1 mét.

"Cát vàng bay đầy trời."

"Đi tới khắp mọi nơi."

Xa xa, mơ hồ có tiếng hát được truyền tới từ một tòa nhà còn đang dựng dàn giáo, chính là bài hát rất hot trên mạng gần đây, tiết tấu rất mạnh, nhưng lúc này lại có tiếng chuông truyền tới tai khiến tiết tấu bài hát bị gián đoạn, lại thêm gió lạnh không ngừng thổi phất phơ, khiến Trương Đại Niên cảm thấy khúc ca này như tiếng gào khóc thảm thiết...

Rít mạnh một hơi thuốc, Trương Đại Niên cắn răng mắng: "Tên Trần Công khốn kiếp này, đi vệ sinh mà phải chạy đến tận đây làm gì không biết?"

Hắn ta đi tới phía trước mấy bước.

Trong bóng tối, sắc mặt hắn ta hơi đổi.

Chiều hôm qua, nơi nữ công nhân ngã lầu bỏ mình kia… chính là tòa nhà này.

Lúc Trương Đại Niên tới đây cảnh sát đã tới kéo đường cảnh giới rồi, thi thể đã nát tới mức máu thịt mơ hồ, chỉ có một vũng máu chậm rãi tràn ra khắp mặt đất.

Bĩu môi!

Đột nhiên điện thoại được kết nối.

"Tôi chết rất thảm..."

... ... ...

Bệnh viện nhân dân thành phố, khu nội trú, bên ngoài phòng đơn VIP số 403.

Lý Tiểu Long cùng Tô Mục Nhiên vội vã chạy tới.

Tô Mục Nhiên vốn định đi ngủ, nhưng vừa nghĩ tới có thể kiếm được điểm công đức hắn lập tức không thể ngồi yên, mà Lý Tiểu Long lại cố hết sức mời mọc —— Nếu Tô Mục Nhiên không đến, hắn ta cũng không dám đến bệnh viện.

"Chị họ, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Trần Vãn Tình bị sao vậy?"

Lý Mộc Đồng ngồi trên ghế dựa bên ngoài phòng bệnh, vừa ngẩng đầu đã thấy Tô Mục Nhiên, kinh ngạc nói: "Tiểu Long, đây là bạn của em sao?"

"..."

Tô Mục Nhiên há to miệng.

Mẹ nó, câu trả lời này quá đả kích người.

Chỉ mới một ngày trôi qua mà cô ấy đã không nhận ra mình rồi?

"Chị họ, tối hôm qua chị đã cho cậu ấy đi nhờ xe về đó." Lý Tiểu Long vội vàng giải thích một câu, Tô Mục Nhiên đã dặn dò hắn ta, cho nên có một số việc hắn ta không thể nhiều lời, thế nhưng hắn ta rất sợ Tô Mục Nhiên thẹn quá hoá giận.

"Tiểu đạo sĩ?"

Lý Mộc Đồng có vẻ hơi kinh ngạc, kéo Lý Tiểu Long qua một bên, nhỏ giọng nói: "Sao em lại lôi cậu ta tới đây? Có phải em đã nói cho cậu ta biết chị là chị họ của em không?"

"A?"

"Nói cho cùng, đám hồ bằng cẩu hữu của em có mấy người tốt đẹp đâu? Em mau nói cho cậu ta biết, kêu cậu ta bỏ cái ý nghĩ đó đi."

Lý Tiểu Long ngơ ngơ ngác ngác.

Đây là tình huống gì?

Hắn ta phản ứng lại, nhìn thoáng qua Tô Mục Nhiên đang ở xa xa, vô cùng vui mừng nói: "Chị họ, cậu ta có ý với chị sao? Vậy chị mau tranh thủ thời gian gả cho cậu ta đi!"

ĐM.

Nếu hắn ta có một người anh rể họ trâu bò như vậy, chẳng phải có thể lên trời rồi sao?

Khóe miệng Tô Mục Nhiên giật giật, không phải Lý Mộc Đồng cho rằng bản thân mình có ý gì với cô ấy đó chứ?

Ý chê bai trong mấy lời cô ấy nói thật rất mãnh liệt.

Không ngờ Lý Mộc Đồng lại là chị họ của Lý Tiểu Long.

Tên khốn kiếp này, mù quáng tác hợp cái gì?

"Không đúng."

"Khoảng cách xa như vậy, bọn họ lại cố gắng nói nhỏ, hiển nhiên bọn họ cho rằng bản thân mình không nghe được... Nhưng mình lại có thể nghe được rất rõ ràng, là vì mình đã có pháp lực sao?"

Trong lòng Tô Mục Nhiên khẽ động.

Lý Mộc Đồng cùng Lý Tiểu Long đang ở một bên cũng đã đi tới.

"Đúng rồi, chị."

"Trần Vãn Tình gặp chuyện không may mà sao chị lại phải gọi điện thoại cho em?"

Lý Tiểu Long không hiểu ra sao.

Không phải chị ấy nên báo tin cho cha mẹ Trần Vãn Tình sao?

Dựa theo lời của Tô Mục Nhiên... “Gian tình” giữa hắn ta và Trần Vãn Tình vẫn chưa bị bại lộ, Lý Mộc Đồng phải không biết mới đúng.

"Cha mẹ của cô ấy không ở đây, hôm nay cô ấy đến nhà chị, định ở lại nhà chị một thời gian ngắn, kết quả tự nhiên hôn mê ngã trong phòng tắm."

"Sau khi chị đưa cô ấy tới bệnh viện, cô ấy cũng đã từng tỉnh một lần, nói chị gọi điện thoại báo cho em."

Lý Mộc Đồng ở bên ngoài phòng bệnh lặng lẽ nhìn vào bên trong.

Trên giường bệnh, Trần Vãn Tình an tường ngủ thϊếp đi.

Thế nhưng căn bản là bọn họ không nhìn thấy, trên người Trần Vãn Tình hiện lên vô số khí tức âm uế, phần khí tức âm uế này mạnh hơn phần trên người Lý Tiểu Long nhiều.

"Ừm?"

"Không đúng!"

Ánh mắt Tô Mục Nhiên chợt lóe, kinh ngạc nói: "Bạn trai của cô ấy đâu?"

Quỷ hồn của Liễu Thiểu Long không bám trên người Trần Vãn Tình.

"Không có ở đây sao?"

Lý Tiểu Long sợ hết hồn... Không phải hắn ta hại Trần Vãn Tình xong rồi nên muốn tìm mình trả thù đó chứ?
« Chương TrướcChương Tiếp »