Editor: Mạc Hề
“ Là như thế này a!” Lâm Bách cảm thấy rất có đạo lý, liên tục gật đầu, rồi lại giống như là vấn đề của tuổi trẻ, lại đặt câu hỏi: “ Đại ca, ta ngày hôm qua thấy được rất nhiều thứ, nhưng ta lại không đi hết tất cả Hoàng cung, vậy không phải Hoàng cung mỗi ngày đều có người chết sao?”
“ Đương nhiên không phải như vậy”, Dã Qủy cười hỏi lại: “ Lâm Bách ngươi ngày hôm qua khi thấy những người huynh đệ kia, không phát hiện cách ăn mặc của bọn họ có gì đó không giống sao?”
“ Cách ăn mặc!” Lâm Bách sửng sốt, thè lưỡi nói: “ Không có a, tuy rằng ta cũng không phải là người, nhưng nhìn đến nhiều huynh đệ như vậy, ừ, cũng vẫn là hơi sợ…”
Dã Qủy cười khổ, chỉ phải tiếp tục giải thích, “ Có một số huynh đệ oán khí trên người quá nặng, cái loại này hàng năm sẽ hiến tế siêu độ một lần trong phạm vi lớn, căn bản là không tạo nên hiệu quả gì quá lớn, thông thường giống như những kiểu huynh đệ này đây, cũng sẽ không bị địa phủ tiếp nhận, thời gian lâu bọn họ còn có thể có tư tưởng của mình, sau khi bọn họ khôi phục tư tưởng, bình thường sẽ đi đến quỷ đô, tục xưng là quỷ giới, là một nơi chuyên môn tụ tập yêu ma quỷ quái.”
Nhưng mà ở Hoàng cung nơi đây là loại đặc biệt, những huynh đệ này bị dương khí áp chế ở trong Hoàng cung, không thoát ra được, cho nên sẽ vẫn quanh quẩn một chổ trong Hoàng cung, ngươi xem phần lớn những huynh đệ này nhất định là không rời khỏi được cũng không thể quên được oán hận cũ trước kia.”
“ Thì ra là như vậy a, những người huynh đệ này thật đáng thương…”
Dã Qủy nhìn Lâm Bách lộ ra vẻ mặt trách trời thương dân, trên mặt một mãnh ảm đạm nói: “ Điều này cũng chẳng trách được bọn họ, chỉ có thể nói những vị huynh đệ này không buông xuống được oán niệm, cái loại cảm giác này không bỏ xuống được, người bình thường chắc là không hiểu rõ được…”
“ Đại ca, huynh…” Những lời này của Dã Qủy, Lâm Bách nghe cả người ngẩn ra, bổng nhiên quay đầu lại, nghiêng mặt nhìn Dã Qủy, ngực một trận co rút đau đớn.
“ Khụ!” Dã Qủy ý thức được Lâm Bách mất tự nhiên, hắn vừa rồi nói ra những lời không nên nói, ho nhẹ một tiếng, nhìn vầng thái dương ở cuối chân trời hoàn toàn đã không còn thấy bóng dáng, bật người một cái từ trên mặt đất đứng lên, “ Đi thôi, nghĩ ngơi đủ rồi, chúng ta tiếp tục tìm đi.”
“ A, được…” Lâm Bách lên tiếng, cũng từ trên mặt đất đứng lên, cùng Dã Qủy sóng vai tiếp tục đi dạo tìm kiếm…
Quay ngược lại thời gian, bên ngoài phủ tướng quân canh gác nghiêm ngặt, vầng thái dương lười biếng dừng lại giữa không trung, nghiêng thành một vòng cung rất đặc biệt, có người nói ngược chiều ánh sáng khẳng định thấy không rõ sự vật trước mắt, cũng chính là lúc này, một người nam nhân từ cửa lớn phủ tướng quân bước ra, mà tiễn khách không phải ai khác đúng là tướng quân đại nhân, nam nhân khiêm tốn khom người hữu lễ: “ Tướng quân, những lời nên cần chuyển cáo, ta cũng đã nói xong rồi, hy vọng ngài giúp chúng ta chuyện gấp này, lần sau khi ngài vào cung, phải phiền toái…”
Đồ Thịnh Thiên hướng về phía Nhâm Lăng Thiên gật đầu nói: “ Chuyện của hắn, ta đều sẽ giúp, ngươi chờ tin tức của ta đi, chuyện này ta muốn hảo hảo xắp xếp, cần phải làm, chuyện này làm phải hết sức cẩn thận chắc chắn mới được.”
“ Đa tạ.” Nhâm Lăng Thiên hướng về phía Đồ Thịnh Thiên cười cảm kích, lại nói một tiếng: “ Cáo từ!” Nói xong xoay người rời đi thẳng.
Đồ Thịnh Thiên sâu sắc nhìn thoáng qua bóng dáng Nhâm Lăng Thiên xoay người rời đi, sắc mặt ngưng trọng khẽ thở dài một tiếng, đóng cửa lại, dựa lưng vào trên ván cửa, cúi thấp đầu niệm: “ Nên đến, sớm hay muộn gì cũng đến, Tống Tuyền, sống hay chết, ta hy vọng lúc này đây ta và ngươi trong lúc đó…”
Nhâm Lăng Thiên hai tay buông xuống tại bên người, chậm rãi rời khỏi phủ tướng quân, hắn đi rất chậm rất chậm, không chút nào giống như là người biết võ công, ngược lại có chút giống một kẻ hoa hoa công tử chơi bời lêu lổng. Nhâm Lăng Thiên không quay về theo đường cũ, mà là nhàn nhã đi tới những nơi phồn hoa náo nhiệt bên đường, đầu tiên là đi đến khách điếm kiêm tửu lâu lớn nhất kinh thành thuộc Lăng Nhật Trang ăn cơm và kiểm tra sổ sách, tiếp theo không bao lâu, một đám bồ câu trắng cư trú trên tầng chót cao nhất của tửu lâu bay ra từ cửa sổ trên mái nhà, cũng không bao lâu một đám người trong trang phục trướng phòng vội vàng chạy tới tửu lâu, thẳng đến sau khi mặt trời lặn, ăn ăn uống uống, Nhâm Lăng Thiên đi đường hơi hơi có chút đung đưa, được hai người hộ vệ nâng đỡ, rời khỏi tửu lâu, những người chưởng quầy cũng theo đuôi Nhâm Lăng Thiên mà rời khỏi tửu lâu, Nhâm Lăng Thiên được người dìu lên xe ngựa…
Một cái đuôi nào đó từ lúc ở phủ tướng quân thì vẫn luôn bám theo Nhâm Lăng Thiên.
Một con ma men nào đó ngồi tựa vào trong thùng xe, vén rèm thùng xe lên, liếc nhìn về phía cái đuôi nhỏ vẫn bám theo kia, khóe miệng cong lên một tia cười khinh miệt…
Ánh trăng sáng, trời đầy sao, bị mây đen hoàn toàn ngăn trở, nhưng mà đèn l*иg ánh nến trên thế gian sẽ thắp sáng lên hết thảy. Tiếng động lớn ầm ĩ, tiếng la hét hỗn tạp, đây chính là Bất Dạ Thiên một nơi rất náo nhiệt, tựa hồ cùng với mọi ngày cũng không có gì khác biệt. Xe ngựa thả chậm tốc độ chạy trên đường lớn, trang trí không quá mức xa hoa, vốn không cần để cho người chú ý, nhưng lại cố tình không như người mong muốn….
Chung một vùng trời dưới ánh trăng, cũng giống nhau đầy sao lấp lánh, nhưng không có náo nhiệt và tiếng huyên náo lớn, giống như một cái phần mộ im lặng thật lớn. Lâm Bách đi lại tìm kiếm hài cốt của chính mình giữa phần mộ lớn này, cảm nhận được sâu sắc âm trầm khủng bố, không biết vì cái gì, Lâm Bách cảm thấy được ánh trăng hôm nay không sáng bằng hôm qua, xung quanh toàn là ngột ngạt, không gió, nhưng mà không biết vì sao hắn chính là cảm nhận được nơi này bây giờ so với ngày hôm qua càng thêm âm trầm. Lâm Bách càng đi càng hoảng hốt, cả người gần như dán trên người Dã Qủy.
Dã Qủy cảm giác được Lâm Bách không ngừng tới gần mình, cau mày nói: “ Lâm Bách ngươi làm sao vậy?”
“ Không, không có gì!” Lâm Bách nhỏ giọng trả lời, hắn cũng không muốn để cho Dã Qủy biết mình sợ hãi, như vậy quá mức mất mặt.
“ Ngươi..” Dã Qủy quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Bách, thiêu mi nói: “ Ngươi là đang sợ hãi sao?”
“ Ta, ta không có a…” Lâm Bách không đủ dũng khí mà nói xong, tay không kiểm soát được mà bắt lấy ống tay áo Dã Qủy.
“A..”, Dã Qủy bất đắc dĩ cười một tiếng, “ Ngày hôm qua ngươi không phải đã tới sao, bây giờ như thế nào còn sợ?”
“ Đại ca, huynh không cảm thấy ánh trăng hôm nay rất u ám sao?” Lâm Bách nghe Dã Qủy nói, quay đầu liếc nhìn ánh trăng trên bầu trời một cái, cái loại bất an trong ngực này càng lúc càng rõ. Lâm Bách đột nhiên quay đầu nhìn về phía rừng cây ngay trước mắt, giống như có người nào đang ở đó nhìn hắn, thanh âm Lâm Bách có chút run rẩy nói: “ Vầng thái dương hạ xuống phía sau núi, ta liền có một loại cảm giác kinh hoảng khắp người, thật là có gì đó bất thường mà.”
“ Hôm nay?” Dã Qủy nhìn bộ dáng Lâm Bách, cau này, ngẩng đầu liếc nhìn ánh trăng đang ẩn giấu trong tầng mây, trong lòng yên lặng tính toán ngày tháng, sau một lúc lâu mới lẩm nhẩm ra tiếng: “ Tháng bảy ngày mười hai, không phải là ngày chính tử, hẳn là sẽ không… A! Lâm Bách, ngươi bị làm sao vậy…”
Ngay tại lúc Dã Qủy tính toán thời gian, Lâm Bách đột nhiên cảm thấy được bên người bị một trận hơi thở âm trầm vây xung quanh, gắt gao bóp chặt ở yết hầu, tiếp đó giống như rắn đem toàn bộ thân thể hắn quấn quanh, một trận đau đớn khó mà dùng lời để nói, hoặc giống như là cảm giác sợ hãi, làm cho cả người Lâm Bách run rẩy, khí lực trên người trong nháy mắt toàn bộ bị rút sạch, tê liệt ngã xuống bên chân Dã Qủy. Dã Qủy cúi người xuống đem Lâm Bách ôm vào lòng, Lâm Bách cả người cuộn mình thành một đoàn, “ Đại ca, ta lạnh quá, thật là khó chịu, chúng ta trước tiên rời khỏi có được không, hôm nay, hôm nay không cần tiếp tục tìm, hừ, lạnh quá, ta lạnh quá…”
Dã Qủy bị thần sắc mơ hồ của Lâm Bách dọa sợ, Lâm Bách không ngừng nói lạnh, ngay cả hồn thể của hắn cũng ngấm lạnh, Dã Qủy cũng không dám vọng động, không đem quỷ khí đưa vào thân thể Lâm Bách tìm kiếm, quỷ khí Thái Âm, hắn sợ thân thể Lâm Bách chịu đựng không nổi, chỉ có thể dựa vào tình huống bên ngoài mà kiểm tra. Tiểu gia hỏa trong bụng Lâm Bách, tựa hồ cũng không quá an ổn, tình huống của Lâm Bách như vậy thật sự là rất khác thường.
Dã Qủy giật mình, đoán được một người có thể: “ Chẳng lẽ là tối hôm qua…Đi, Đại ca bây giờ liền mang ngươi trở về…”
Dã Qủy vẻ mặt lo lắng đem Lâm Bách ôm lên, vận quỷ khí, lên cao giữa không trung, hướng tới bức tường bên ngoài Hoàng cung mà đi.
Dã Qủy cứ như vậy mang Lâm Bách nhanh chóng rời đi, kỳ thực là bởi vì nhớ tới một vài thứ không tốt.
Dựa theo tình huống tối hôm qua, theo lý mà nói hắn gần như là đem tất cả quỷ khí trên người đều truyền cho Lâm Bách, có thể hay không nhiều quá khiến cho thân thể Lâm Bách không hấp thu được, hơn nữa quỷ khí trên người của hắn, chẳng những không có bởi vì chuyện tối hôm qua mà giảm bớt, ngược lại còn nhiều hơn lúc trước, như vậy có phải rất không bình thường hay không. Dã Qủy cũng không muốn Lâm Bách xảy ra bất kỳ vấn đề gì, tìm kiếm thân thể Lâm Bách, buổi tối hôm nay nhất định là không có hy vọng, cho dù hắn biết thân thể Lâm Bách đang ở đâu, Dã Qủy cũng sẽ không chút do dự trước tiên lựa chọn mang Lâm Bách rời khỏi nơi này, nhưng mà trước mắt Dã Qủy đều là sự an toàn của Lâm Bách, hắn quả thật cũng không biết mình đã bỏ lỡ mất một cơ hội tốt, chỉ cần hắn càng đi về phía trước, hắn sẽ phát hiện ra một nam nhân ăn mặc kỳ quái, tiếp theo sẽ phát hiện được một bí mật lớn, Hoàng cung phía sau hắn đang thay đổi vị trí, cũng chính là bởi vì một loại sai lầm này, Lâm Bách và Dã Qủy lại phải đi không ít đường vòng, cũng bởi vì để lở mất thời gian, cuối cùng gián tiếp tạo thành hậu quả không thể vãn hồi kia…
Ngay tại lúc Dã Qủy nhảy lên nhẹ nhàng phiêu đi xa, một bóng người có vẻ hơi lo lắng, xuất hiện ở nơi mà Dã Qủy và Lâm Bách vốn đứng, người nọ nhìn theo mây đen tản đi lộ ra hình dáng của vầng trăng sáng, thì thào tự nói: “ Xem ra bệ hạ lo lắng đúng…”
Người nọ tay vừa khẽ nhấc, một cổ hàn khí có hình dạng từ trong rừng cây rậm rạp bên kia nhẹ nhàng bay trở về quấn trên tay hắn, hóa thành một cái vòng tay bạch ngọc tính chất bình thường, chẳng qua là vòng tay kia thoạt nhìn bên trong có sương mù lưu động. Người nọ nâng tay lên nhìn nhìn vòng tay, tự mình hướng tới rừng cây dày đặc kia đi tới. Bên kia rừng cây, hai binh lính mặc áo giáp màu sậm, đang đứng ở nơi đó chờ nam nhân trở về, trong tay hai người đều cầm một đầu cáng cứu thương, mà nằm trên cáng cứu thương là một dựng phu thân hoài lục giáp, chẳng qua là dựng phu này thoạt nhìn yếu ớt như vậy, hai gò má khô gầy, khí sắc tái nhợt, không có một tia sinh khí của người sống, hô hấp mỏng manh khó mà nhận ra.
Hắc y nam nhân, một cái lắc mình xuyên qua rừng cây, đứng về phía bên cạnh hai người binh lính kia, lạnh giọng ra lệnh: “ Chuyện đêm nay, ta không hi vọng sẽ có người thứ tư biết, đặc biệt là bệ hạ, hiểu chưa?”
“ Dạ vâng, Quốc sư.” Hai người binh lính đáp lời không mang theo chút tình cảm nào.
“ Đi thôi.” Hắc y nhân lạnh giọng ra lệnh, mang theo hai người binh lính, đi về phía trái ngược với bọn Lâm Bách mà rời đi..
Mà nói về bên này, Dã Qủy ôm Lâm Bách nhảy lên đầu tường, một giọt mưa từ trên tầng mây rơi xuống, tay Lâm Bách quấn tại trên cổ Dã Qủy hơi nới lỏng.
Thu hồi một bàn tay ở trên người mình sờ sờ khắp nơi.
“ Làm sao vậy? Rất khó chịu sao?” Dã Qủy cảm giác được động tác của Lâm Bách, đúng lúc ra tới bên ngoài Hoàng cung, liền đáp xuống trên mặt đất, cúi đầu hỏi.
“ Ta, ta giống như….” Lâm Bách ánh mắt ngạc nhiên, một bên ngẩng đầu đối mặt với Dã Qủy, một bên tay vẫn còn sờ sờ trên người mình.
“ Rốt cuộc là làm sao vậy?” Dã Qủy nhìn biểu tình của Lâm Bách, trong lòng càng nóng nảy.
Lâm Bách ngẩn người, mới nhỏ giọng hồi đáp: “ Đại ca, ta rất tốt, giống như không còn lạnh…” Lâm Bách nói xong giãy dụa nhảy xuống từ trong ngực Dã Qủy.
“ Ừ!” Vốn Dã Qủy đang sốt ruột gào lên, giờ chỉ ngây ngốc nhìn Lâm Bách một lần nữa lấy lại tự do, ở trước mặt hắn xoa xoa bóp bóp, bộ dáng biểu tình trên mặt thiên biến vạn hóa, cho biết vật nhỏ trước mắt mày không có việc gì, thở dài một hơi, đồng thời vẫn còn có chút không yên tâm, âm thầm quyết định phải dẫn Lâm Bách đi phủ Hồn sư một lần nữa, mới có thể về nhà thông báo tin tức cùng với người nào đó.
Lâm Bách hoạt động nữa ngày xác định chính mình không có việc gì, thì có chút ngượng ngùng sờ sờ cái mũi: “ Đại ca, ta thật sự không có việc gì, chúng ta có phải trở về tiếp tục tìm kiếm hay không?”
“ Quên đi, hôm nay không tìm.” Dã Qủy nhìn Lâm Bách khẽ cười nói: “ Chúng ta đi trở về phủ Hồn sư, đón Tiểu Đồng về nhà, ngày mai lại tiếp tục.”
“ Được.” Lâm Bách lên tiếng, xoay người nhìn thoáng qua Hoàng cung, nơi khiến hắn có cảm giác cả người không được thoải mái, xoay người muốn đi về hướng trái ngược.
“ Lâm Bách!” Dã Qủy đột nhiên gọi lại Lâm Bách, Lâm Bách dừng bước quay đầu nhìn Dã Qủy: “ Đại ca, làm sao vậy?”
Dã Qủy đi đến bên người Lâm Bách, “ Vẫn là ta ôm ngươi trở về đi, đây là một mặt khác của Hoàng cung, muốn quay về chổ cũ, đại khái phải đi vòng hơn phân nữa Hoàng cung, ngươi đã đi một ngày vẫn là ta nên thay ngươi đi bộ thì hơn.”
“A!” Lâm Bách quẩn bách lui về phía sau từng bước, “ Đại ca, ta có thể tự mình đi, ta bây giờ cảm thấy tốt lắm…A…Đại ca, ta thật có thể tự mình đi…” Lâm Bách thét chói tai cũng không ngăn cản được gì, cuối cùng vẫn bị Dã Qủy ôm lên.
Dã Qủy ôm lấy người nào đó, không phản bác, trực tiếp vượt lên giữa không trung, hắn phải ôm Lâm Bách, cũng không phải bởi vì nguyên nhân gì khác, chỉ là bởi vì cước trình Lâm Bách quá chậm, hắn có một số việc phải cùng Nhâm Lăng Thiên thương lượng, hơn nữa tình hình Lâm Bách hắn thật sự là lo lắng, Hồn Tông hắn nhất định phải đi.
Trong lòng Dã Qủy có chút gấp gáp, một lúc lâu sau mới cúi đầu nhìn xem Lâm Bách, Lâm Bách ở phía trên đối diện nhìn ánh mắt của hắn, cảm giác kia như là thấy được hoa đào hiện ra trước mắt, Dã Qủy sửng sốt một chút, theo bản năng cho là mình nhìn nhầm rồi, đợi cho đến khi muốn nhìn kỹ, Lâm Bách giống như đà điểu đem tầm mắt dời đi, đem mặt chôn trong ngực Dã Qủy, Dã Qủy thoáng cười khẽ một tiếng, trêu chọc nói: “ Vừa rồi thời gian ôm lâu như vậy, như thế nào bây giờ mới ngượng ngùng.”
“ Một đại nam nhân được ôm đến ôm đi, đại ca huynh không biết ta xấu hổ…” Lâm Bách rầu rĩ trả lời.
“ Ách, ha ha…” Dã Qủy cười khẽ không nói, nhưng trong lòng có chút kỳ lạ, lời này nghe rất quen tai, giống như có người khi đó, luôn đem câu đại nam nhân đặt ở bên miệng, cùng hắn tranh luận một số chuyện.
Dã Qủy không tiếp tục trêu chọc Lâm Bách, Lâm Bách một lát sau cũng khôi phục lại bình thường, bắt đầu hướng về phía bên kia nhìn lại, không bao lâu hai người đi ra đến khoảng không của chợ đêm, thân thể Lâm Bách không tự giác xê dịch ra bên ngoài, nhìn xuống phía dưới, hắn giống như đã rất nhiều ngày không có đi dạo chợ đêm, Lâm Bách trong lòng muốn đi tới a, ăn vặt trong chợ đêm a, dường như đang vẩy gọi…
Lâm Bách thật sự là ngăn không được hấp dẫn của mỹ thực, nói nho nhỏ: “ Đại ca, phía dưới hình như rất náo nhiệt, mưa giống như không còn…” Nhìn thì dường như một câu cũng chưa nói đủ, nhưng đối với ai đó Dã Qủy rất hiểu rõ, làm sao lại không biết cái tên này đang nghĩ gì. Lâm Bách mỗi khi đi dạo chợ đêm thì là cái dạng đức hạnh gì, thế nhưng Dã Qủy nhớ rõ ràng, người này trước kia cũng sẽ không cảm thấy hứng thú đối với đồ ăn vặt, nhưng mà hiện tại có lẽ là bởi vì Lâm Bách sau khi tỉnh lại, hoặc có lẽ là bởi vì nguyên nhân xuất hiện tiểu gia hỏa kia, Lâm Bách mới đối với những đồ ăn vặt này yêu thích không buông tay…
Đó cũng là hắn hiện tại cùng với hắn trước kia bất đồng, đúng vậy, cũng chính là bởi vì hắn cùng với trước kia không giống nhau, mới có thể giống như bây giờ mà hưởng thụ khoái hoạt đi…