Editor: Mạc HềDã Quỷ nheo mắt lại, vừa chuyển một tia quỷ khí vào thân thể Lâm Bách, vừa đem tay từ thắt lưng Lâm Bách chuyển xuống phía dưới, kéo thắt lưng ra, nắm lấy vật nhỏ mềm nhũn của Lâm Bách nhẹ nhàng xoa nắn. Vật nhỏ kia bị đùa bỡn, Lâm Bách run lên một cái, phát ra tiếng ngâm khẽ.
“Không ngờ lại nhạy cảm như vậy…” Dã Quỷ nhìn Lâm Bách nhắm mắt lại, vẻ mặt khó nhịn, Dã Quỷ niệm một câu, nhìn bảo bối Lâm Bách từ từ tỉnh lại. Dã Quỷ kéo hai chân Lâm Bách ra, quỳ gối ở giữa, một tay cẩn thận đưa về phía bộ vị quan trọng của Lâm Bách, nhẹ nhàng nhu lấy cái mật động chặt chẽ, tay kia nắm lấy nam căn của Lâm Bách, không ngừng xoa nắn. Lâm Bách không chịu đựng nổi liền phát ra tiếng rên rĩ, thân thể bị kí©h thí©ɧ quá mức liền vặn vẹo thân thể, một lượng tinh hoa màu trắng đυ.c từ cái tiểu khẩu kia của Lâm Bách bắn ra, cúc hoa chặt chẽ ở phía sau cũng trở nên mềm mại, Dã Quỷ nhân cơ hội đem đầu ngón tay đưa vào, ngón tay chạm vào bí huyệt thân thể Dã Quỷ đột nhiên ngẩn ra, nóng quá, thật chặt, còn bởi vì phía trước phun trào nên không ngừng co rút lại. Dã Quỷ có chút kiềm chế không được, đưa thêm một ngón tay đi vào, chậm rãi khai thác, nhìn Lâm Bách còn chìm đắm trong cao trào không thể tự thoát ra được, cũng không cảm thấy khó chịu, Dã Quỷ rất nhanh đưa thêm từng ngón tay vào, tay khác cũng không nhàn rỗi, đưa về phía ngực của Lâm Bách, trêu chọc hai quả anh đào hồng phấn…
Lâm Bách là hồn thể, theo lý thuyết trong thân thể hẳn là không có mật dịch, nhưng bởi vì trong bụng Lâm Bách có hài tử, cộng thêm Dã Quỷ vất vả cần cù lao động, thật sự có kì tích. Theo động tác của Dã Quỷ, Lâm Bách lần nữa cảm nhận được vui sướиɠ, mà ngón tay của Dã Quỷ chôn trong thân thể Lâm Bách cũng cảm nhận được một cổ ẩm ướt ấm áp, tiếng nước sách sách vang quanh quẩn tại bên tai hai người…
Lâm Bách bị động tác của Dã Quỷ làm cho cơ thể giống như không còn là của mình nữa, tay không tự chủ đưa tới hạt anh đào bị bỏ quên bên kia, tự mình an ủi, cảm giác kia đem hắn ép sắp điên rồi, ở phía sau không ngừng khuấy động làm cho thân thể hắn thật thoải mái, nhưng là còn chưa đủ, không đủ, Lâm Bách vặn vẹo thân thể, khóc ròng rêи ɾỉ: “Đại ca, ta…ta thật kì quái, thật khó chịu, thật là nhột, bên trong thật là nhột, ưm, ừ, ưm,…”
“Đứng khóc, đứng khóc…” Dã Quỷ ngẩng đầu nhìn bộ dạng Lâm Bách thiên kiều bá mị[1] khiến người thương yêu, đau lòng không dứt, thu hồi bàn tay đang làm loạn trên ngực Lâm Bách, cởi thắt lưng của mình, đem tay từ trong cơ thể Lâm Bách rút ra, đem cự vật của mình đặt vào cửa động, ngẩng đầu nhìn thật sâu Lâm Bách một cái, đôi môi khinh động, niệm một câu gì, đem nam căn của mình đâm vào.
Hai người đồng thời rên lên một tiếng, cùng với động tác chạy nước rút của Dã Quỷ, Lâm Bách theo đó trước sau lay động, tựa như một chiếc thuyền nhò không có điểm tựa, lênh đênh theo sóng phiêu bạc, chỉ có thể nắm thật chặt tay Dã Quỷ, mong muốn tìm được một tia cảm giác an toàn, nhưng là cảm giác an toàn đó rất nhanh được thay thế bằng cuồng phong bão vũ [2], Lâm Bách toàn tâm đem hết thảy giao cho nam nhân trước mặt, phóng túng chính mình hưởng thụ khoảnh khắc bồng bột chìm đắm trong vui vẻ kia…
Dã Quỷ dựa theo phương pháp của Trác Vân đem quỷ khí thông qua tiếp xúc không ngừng đưa vào thân thể Lâm Bách, cái bụng nóng hổi của Lâm Bách giống như một cái động không đáy, không ngừng hấp thụ lấy quỷ khí mà hắn đưa vào, nhưng mà thần kì chính là Dã Quỷ lại không cảm thấy mệt mỏi, quỷ khí trong thân thể lại không vì vậy mà tiêu hao giảm bớt, ngược lại có khuynh hướng tăng lên…
Lâm Bách cũng đắm chìm trong đó, không biết mệt mỏi cùng Dã Quỷ dây dưa, về sau lại bắt đầu chủ động, nhiệt tình như lửa, cái bụng tròn kia không chút nào ngăn cản khoảnh khắc của bọn họ, cảm giác này như nước với sữa hoà tan vào nhau, có hay không báo trước cái gì, có phải hay không đại biểu cho cái gì…
Trong phòng cảnh xuân qua đi, nhiệt tình một đêm Lâm Bách tựa vào ngực Dã Quỷ, nhìn mặt Dã Quỷ tràn đầy tình ý. Có lẽ ngày trước hắn không hiểu tình cảm của hắn đối với Dã Quỷ, nhưng là hắn cùng Dã Quỷ đã trải qua nhiều chuyện như vậy tại Địa Phủ, ở Diêm Vương điện, ở Thiên Tông sơn, ở Hồn Sư phủ, ở phủ tướng quân, còn có tối hôm qua ở hoàng cung, mà tại nơi này tất cả mọi chuyện đều ở đây tập trung, Dã Quỷ đều ở cùng hắn, đứng ở bên cạnh hắn, Dã Quỷ chính là cây tinh thần của hắn, là người mà hắn có thể dựa vào, không có Dã Quỷ không biết Lâm Bách hắn có chống đỡ được tới hiện tại hay không, hắn cảm thấy hắn đã yêu người nam nhân trước mắt này mất rồi, mặc dù hắn không biết tình yêu là gì, nhưng là hắn biết lòng ngực tràn đầy cảm giác này chính là yêu, cái cảm giác đầy thoả mãn như muốn nổ tung…
Lâm Bách thấy Dã Quỷ đang nhìn chăm chú vào nơi khác không nhìn vào hắn, muốn nói điều gì đó, đưa tay kéo cổ Dã Quỷ chuyển đầu hắn về hướng mình.
Lâm Bách cùng Dã Quỷ bốn mắt nhìn nhau, trên mặt lại bắt đầu nóng lên: “Đại ca, ta…”
“Đừng nói gì cả, chắc ngươi mệt rồi, thừa dịp tiểu tử kia không làm loạn mau ngủ đi.”
“Nhưng mà đại ca…ta có lời…có lời…muốn nói với huynh a..” Lâm Bách nắm lấy cánh tay Dã Quỷ, khuôn mặt ngượng ngùng nhìn hắn.
Dã Quỷ mân miệng cười, xoa bóp cánh tay Lâm Bách: “Đại ca sẽ ở đây coi chừng ngươi, ngủ đi, có chuyện gì cũng chờ ngươi tỉnh dậy rồi hãy nói.” Lâm Bách luôn luôn nghe lời Dã Quỷ, nghe Dã Quỷ nói như vậy, hắn cũng cảm thấy có điểm mệt mỏi, gật đầu, chui vào trong ngực Dã Quỷ dụi dụi, an tâm nhắm hai mắt lại.
Lâm Bách quá mệt mỏi cũng không phát hiện Dã Quỷ mới vừa rồi bắt đầu có cái gì đó không đúng, Lâm Bách không bao lâu liền ngủ say, tựa vào ngực Dã Quỷ tiến nhập vào smộng đẹp.
Dã Quỷ mở to mắt, ánh mắt lấp lánh nhìn Lâm Bách đang ngủ say trong ngực mình, không có chút nào mệt mỏi, Dã Quỷ luôn luôn không cần ngủ, cho dù hắn có cần ngủ đi chăng nữa nhưng giờ khắc này hắn cũng không có tâm tình gì để ngủ.
Dã Quỷ ánh mắt ngưng trọng nhìn Lâm Bách, khoé miệng nhẹ nhàng chuyển động: “Ta sẽ nhường ngươi sống, hảo hảo sống sót, cho nên ta không nhớ ngươi, ngươi cũng không cần nhớ ta, mặc dù có nhiều lần gặp gỡ, ta cũng vậy, chẳng qua chỉ là một người qua đường trong sinh mệnh của ngươi…” Dã Quỷ vừa nói vừa giơ tay tên, một cỗ quỷ khí màu xám tro bay thẳng vào trán Lâm Bách, chân mày Lâm Bách khẽ run lên, rối lại giống như không phát sinh chuyện gì tiếp tục ngủ say.
Sắc mặt Dã Quỷ tràn đầy đau khổ, khoé miệng nhẹ nhàng giơ lên, lộ ra buồn bả cùng khổ sở…
Lần này Dã Quỷ thật sự mệt mỏi, trên mặt cũng nồng đậm vẻ mệt mỏi, mệt mỏi đến nỗi hắn muốn tìm một chỗ ngủ tới mấy trăm năm. Dã Quỷ ôm chặt lấy Lâm Bách, nhắm hai mắt lại, mặc dù hắn biết mình không có biện pháp ngủ, cũng muốn nghỉ ngơi một chút, chờ tích luỹ đầy đủ năng lượng mới có thể giúp người trước mặt hắn…
Bầu trời đêm ngoài cửa sổ, không biết khi nào một mạt ánh sáng nhàn nhạt màu xanh đậm đang dâng lên, nó giống như một viên bảo thạch, phát ra ánh sáng nhu hoà, tựa như bảo thạch phản chiếu qua mặt kính, đó như là đại diện cho niềm hi vọng mới…
Dã Quỷ cùng Lâm Bách gắn bó chung một chỗ, bất kể sau khi tỉnh lại bọn họ sẽ phải đối mặt với cái gì, bọn hắn bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi, hảo hảo nghỉ ngơi.
Bên kia, trong tiểu viện, Nhâm Lăng Tiêu ngồi bên cửa sổ, hướng phía bình minh, trên mặt tràn đầy sầu khổ, quỷ khi có tâm sự cũng sẽ sầu, con người cũng vậy, sau khi Nhâm Lăng Thiên dàn xếp xong Tiểu Đồng, thì vẫn luôn ngồi ở đây, một đêm không ngủ, cho dù Nhâm Lăng Thiên thật ra cần ngủ, chẳng qua phần lớn thời gian hắn dành để tu luyện, cái mà hắn tu luyện chính là bán thần thể.
Đúng vậy, Nhâm Lăng Thiên tu luyện chính là Thiên Tông chính tông thiên sư, là Thiên Tông chánh thống, Nhâm Lăng Thiên là một trong bốn người có tư cách kế vị thiên sư, từ khi hắn bắt đầu đến Thiên tông Sơn, hắn vẫn bởi vì kế nhiệm mà chuẩn bị, đây chính là chức trách cùng sứ mệnh của hắn- thành viên Lăng gia