Chương 1
Bầu trời xanh lam, ánh mặt trời rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ bằng kính ở bệnh viện, một cô gái nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm chặt, trên đầu cô quấn từng vòng băng vải, trên đùi cũng bó thạch cao, treo cố định. Vốn dĩ cô gái này có gương mặt vô cùng kiều diễm, nhưng vì bị bệnh nên vẻ mặt có phần điềm đạm hơn.
Diệp Tử cố chịu đựng cảm giác mê man, mở mắt ra, trần nhà trắng toát của bệnh viện liền rơi vào mắt. Cô day thái dương, ánh mắt có vẻ mờ mịt…
“Vì sao mỗi lần xuyên qua đều không lành lặn vậy? Không phải bị nhốt thì cụt tay cụt chân.” Cô liếc mắt về phía cái chân đang bó thạch cao, hơi cười, mị quang lưu chuyển trong con ngươi, có vẻ phong tình rất khác.
Ngô Xuyên ở bên kia vô cùng vui vẻ, “Cô quá khoa trương rồi đấy, đây là thế giới trong một tiểu thuyết.”
(Ngô Xuyên là người làm công tác thu thập dữ liệu ở thế giới thực, anh ta chỉ đang trò chuyện với Diệp Tử trong đầu cô ấy thôi chứ ko xuất hiện trong thế giới tiểu thuyết)
Một lúc sau, Diệp Tử ung dung ngáp một cái, xem hết quyển tiểu thuyết, sau đó khinh miệt cười hai tiếng.
Tiết mục kinh điển giữa nữ chính bạch liên hoa và nữ phụ độc ác.
Nhân vật Diệp Tử yêu nam chính nhưng không được, sinh lòng oán hận với nữ chính, mấy lần lập mưu hãm hại, quyết không chết không bỏ qua. Bạch Y Hàm có hào quang của nữ chính và sự bảo vệ của nam chính, lần nào cũng thoát được. Lần này cô phải nằm viện là vì sau khi âm mưu của cô bại lộ, cố tình không buông tha Bạch Y Hàm, kéo qua kéo lại trên hành lang, Trầm Ngạn Hiên tức giận xông lên tát cô một cái, sau đó không cẩn thận lăn xuống cầu thang.
“Thiện cảm của nam chính với tôi nhất định là số âm rồi.” Diệp Tử có chút buồn cười, giữa hai hàng lông mày lại xuất hiện ý chí chiến đấu.
Hiện tại, tất cả mọi người vẫn đang ở thời kỳ học sinh, dù là âm mưu quỷ kế gì thì cũng chỉ là trò trẻ con. Diệp Tử và Bạch Y Hàm đã trở mặt khiến nam nữ chính đều hận cô thấu xương, chỉ muốn lột da rút gân, còn phải chờ sáu năm nữa, sau khi Diệp tử du học từ Mỹ trở về.
“Thế nên nhiệm vụ lần này là cấp d.” Ngô Xuyên giải thích, cười có vẻ không có ý tốt, “Nếu có thể tấn công nam phụ thành công thì có thêm cả điểm thưởng nữa.”
“Nam phụ?” Diệp Tử giật mình trợn to mắt, sau khi phản ứng lại thì khẽ nở nụ cười. “Là tình yêu bị ngăn cấm à!”
Ngô Xuyên nghe cô nói thế thì vỗ bắp đùi, “Thật là vi phạm thiên lý nhân luân mà! Diệp Tử à, sao cô có thể không trong sáng như thế chứ! Cái gì mà tình yêu bị ngăn cấm, tấn công không phải chỉ có tình yêu, chỉ cần thiện cảm của người này với cô đạt đến một mức nhất định thì đều coi là tấn công thành công.”
“Cả tám trăm năm anh không báo tôi phải tấn công ai ngoài nam chính, giờ còn trách tôi lệch lạc à?”
Bọn họ đang nói chuyện, ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, có lẽ là người tới đi giày thể thao. Diệp Tử lập tức lên tinh thần, quay đầu ra nhìn. Một thiếu niên đẩy cửa bước vào, cao chừng một mét tám, đôi mắt đen như mực, môi mỏng khẽ mím lại, khuôn mặt lạnh như băng, cả người mặc quần áo trắng tinh, trên ngực trái thêu huy hiệu trường màu tím.
“Em tỉnh rồi à.” Giọng cậu ta lạnh lùng, còn cả vẻ chán ghét không giấu diếm được.
Thiêng thật đấy, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, đây chính là nam phụ.
“Sao anh lại tới đây?” Diệp Tử xoay người, đối diện với cậu ta, trong ánh mắt có chút tò mò.
Cậu ta nhíu mày một cái, tự động cho rằng câu này của cô là khıêυ khí©h, càng thấy chán ghét hơn. “Không cần em nói, anh biết hai chúng ta đều ghét nhau, chỉ có điều ba nói gần đây ông ấy bề bộn nhiều việc nên sẽ mời hộ lý cho em, chắc chiều nay sẽ tới. Sau này em không cần chịu đựng anh. Còn nữa, ba nói em đừng có học theo đức hạnh của mẹ em, làm mất mặt Diệp gia.”
Sắc mặt Diệp Tử lập tức sa sầm. Câu nói sau cùng rõ ràng đã chạm vào vảy ngược của thân thể này, một cơn tức giận không rõ từ đầu xông tới, đau đớn không cách nào miêu tả được.
Diệp Tử nhíu mày, cố đè nén cảm xúc không phải của mình xuống.
Lúc này, trong mắt Diệp Hoa, vẻ mặt sắp tức giận quen thuộc đã lộ rõ trên mặt cô, cậu cho rằng cô sẽ giống như mọi khi, mở miệng quát tháo như người đàn bà chanh chua, nhưng cô lại nhanh chóng kiềm chế lửa giận, hàng mi rũ xuống, nhẹ nhàng run rẩy.
“Biết rồi, anh trai không có việc gì thì cứ về đi, tiện thể nói với ba của anh một tiếng, em là con gái của mẹ em, tính tình giống nhau cũng đúng thôi, dù sao cũng là mẹ con mà? Đúng chứ.”
Mặc dù cô cố gắng duy trì vẻ kiêu ngạo càn rỡ của bản thân, nhưng trong giọng nói vẫn lộ ra vài phần đau khổ, tiếng khóc nghẹn ngào kìm lại ở cổ họng, môi dưới bị cô cắn đỏ lên.
Diệp Hoa cau mày, anh trai ư? Từ nhỏ đến lớn, cô gái này chưa bao giờ gọi cậu như vậy, bây giờ lại gọi thế, không biết là do thù hận hay châm chọc.
Cậu lạnh lùng ừ một tiếng, xoay người định đi, trong đầu đột nhiên vang lên lời chẩn đoán của bác sĩ, liền không tự chủ được đứng lại.
Cậu mím môi, hít một hơi thật sâu, không quay đầu lại nhìn cô… “Phải rồi, bác sĩ nói…” Dù sao cũng là em gái mình, cậu có phần không đành lòng, “Chân của em, cho dù khỏi hẳn thì… e là không thể khiêu vũ được nữa.”