Chương 74

Hắn lặng im, nhìn Dung rồi cười nhẹ. Giúp em gái mình kết hôn với người mà cô ta mong muốn là điều mà bậc làm anh nên làm. Nhưng còn yêu cầu thứ hai không khỏi khiến hắn hụt hẫng. Những tưởng mình chân thành nhận lỗi sẽ hóa giải hết được hận thù nhưng dường như mọi việc đã đi quá xa rồi, oán hận mà cô gái ấy dành cho hắn là rất lớn.

- Cậu điên à, cậu quen thằng cha bác sĩ đó được bao lâu mà muốn kết hôn với hắn. Hơn nữa tôi không thể tin là cậu thích hắn. Ngoại hình của hắn phải nói thế nào nhỉ . . . rất bình thường, bình thường đến mức tầm thường.

Hải là người đầu tiên lên tiếng. Phản ứng của cậu rất quyết liệt, khuôn mặt đỏ hầm hầm.

- Vậy cậu quen Chi lan được bao lâu, được một tháng chưa. Cậu chê anh ấy tầm thường, còn tôi thấy nhị vị mỹ nam ngồi trước mặt tôi đây không bằng một góc của anh ấy.

- Cậu . . .

Hải tức đến nỗi không nói lên lời. Cậu biết bạn của cậu là người như thế nào. Cô không hay cãi nhau với ai, nhưng một khi đã nổi giận thì chẳng ai có thể đối đáp nổi.

- Và tôi cũng nói luôn. Giờ cậu lớn rồi, sắp có gia đình rồi, phải sửa đổi tính nết đi. Đừng bao giờ đánh giá một con người qua hình thức bề ngoài. Có thể ngoại hình của Từ Minh không bằng cậu, nhưng còn rất nhiều cái cậu không thể so sánh với anh ấy. Cậu có thể mỉm cười một cách dịu dàng với những đứa trẻ mồ côi, cậu có thể tặng những cái nắm tay thật chặt cho những người bị bệnh nan y và cậu có thể dành năm tiếng mỗi ngày để lắng nghe tâm sự của những người già cô đơn.

Cô không thích cái cách của Hải khi nhận xét về anh chàng bác sĩ như vậy. Trong mắt cô, anh ấy tựa như một thiên sứ vậy. Ánh sáng từ vẻ đẹp tâm hồn của anh đã tác động đến nhiều người, khiến họ nhận ra trên thế gian này vẫn còn tồn tại những tâm hồn lương thiện, trong sạch giữa xã hội đầy rẫy tệ nạn này.

- Tôi thấy bạn cô nói cũng có ý đúng. Cô quen cậu ta chưa lâu mà đã tiến tới hôn nhân thì phải chăng đã quá mạo hiểm. Bạn cô và Lan đã đính hôn với nhau từ nhỏ, hai gia đình cũng là chỗ thân thiết, nên cũng không đáng lo. Nếu tôi giúp cô, mà sau đó cuộc hôn nhân đó đổ vỡ, thì chẳng phải tôi lại càng day dứt sao.

Trong tình huống này Phong là người sáng suốt. Hắn bình tĩnh phân tích mọi việc cho Dung hiểu. Tuy tính cách có phần cực đoan nhưng xem ra hắn là người đàn ông đã trưởng thành và rất hiểu chuyện.

- Trịnh CEO, anh thật mâu thuẫn, chính anh vừa bảo anh rất rất là "được", còn nói mắt nhìn người của anh rất tốt sao. Không hiểu nổi anh nữa.

Hắn tì cằm vào tay, đôi mắt nhìn cô chăm chú.

- Phải, tôi nói thế, nhưng tôi nhớ câu sau của tôi là "cô nên tìm hiểu" chứ không bảo là cô lập tức kết hôn. Cô hẹn hò với cậu ta mấy lần, thấy tâm đầu ý hợp tôi sẽ tác hợp cho. Hôn nhân là chuyện cả đời, không thể vì phút bốc đồng mà lỡ dở cả đời.

Cô cười lạnh, nhìn sâu vào đôi mắt hắn dò xét.

- Anh sợ, nếu sợ thì hãy biến đi, đừng xuất hiện và lải nhải với tôi những lời vô nghĩa nữa.

RẦM.

- Cậu bảo tôi trẻ con, nhưng cậu đâu có hơn. Cậu đang đánh cược với cuộc đời mình đấy à. Sống với nhau mười lăm năm trời, tôi không thể để cậu mạo hiểm một cách ngu ngốc như thế. Cậu làm như vậy để trả thù tôi hay là anh ta, đồ đần độn, tôi chỉ muốn gϊếŧ chết cậu ngay bây giờ thôi.

Hải đập mạnh tay lên bàn. Cậu đang cực kì phẫn nộ. Cái con người ấy ngang ngược và điên rồ một cách kinh khủng.

- Trần Đông Hải, hôm nay cậu là cú rể đừng làm mất mặt bố cậu.

Hắn khẽ nhắc nhở và kéo nhẹ cậu ngồi xuống.

Im lặng, sự im lặng lại kéo dài. Có lẽ trong tình huống này im lặng là tốt nhất. Bởi càng tranh luận, càng cãi nhau thì mọi việc càng chẳng bao giờ giải quyết được.

Rè Rè Rè

Hải vội lấy điện thoại trong túi.

" Những vị mang họ Trần, Trương, Trịnh, Nguyễn và Mai nếu muốn chuộc một cô gái mang họ Dương thì mau đến địa chỉ XXX. Cô ta thực sự rất đẹp, nếu lâu la quá, ta không cầm lòng được đâu

Kí tên

"Người mà thiên hạ nghĩ là đã chết"

Ba người nhìn nhau bàng hoàng. Cô gái mang họ Dương, chẳng cần nghĩ họ cũng biết là ai.

- Cô gái mang họ Dương.

Trần Hải Quân bàng hoàng nhìn vào màn hình nhỏ của chiếc điện thoại. Ông ta kinh ngạc đến hai con mắt tưởng chừng như muốn lọt khỏi tròng.

- Sao, ai nhắn tin khủng bố anh à, "đi đêm lắm có ngày gặp ma".

Mai Thu Phương châm chọc ông ta.

Không nói lấy một lời, ông ta dơ cái màn hình điện thoại trước mặt hai người phụ nữa. Nhìn thấy nét mặt của họ dần dần thay dổi, Trần Hải Quân cười khẩy.

- Các cô thử đoán xem "Người mà thiên hạ nghĩ là đã chết" là ai.

- Ý anh là . . . anh ấy.

Đinh Hương lắp bắp, đôi mắt bà ánh lên một tia hy vọng nhỏ nhoi. Thật ra suốt gần ba mươi năm trời bà chưa bao giờ tin người đàn ông đó đã chết. Cái con người bất kham đó làm sao lại chấp nhận sự sắp đặt của ông trời,

- Im đi, tên khốn đó đã chết rồi, cô đừng hy vọng hão huyền.

Mai Thu Phương lạnh lùng cắt ngang. Khuôn mặt mà đáng sợ vô cùng, trắng bệnh đầy sát khí. Trái ngược với Đinh Hương, bà chỉ mang hắn ta cút khỏi cuộc đơi mình mãi mãi. Yêu, chỉ vì yêu mà trái tim bà đã bị hắn dày vò đến nát tan. Tuy trong lòng vẫn còn tình cảm vẫn không thôi vấn vương nhưng bà căm ghét cái cảm giác đó. Bà hoàn toàn muốn cắt đứt với hắn, muốn hắn không còn ám ảnh bà trong những giấc mơ. Chính vì vậy, bà đã đổi họ cho đứa con trai duy nhất.

- Đó là chồng chị, chị nói như thế mà được à, chị quá tàn nhẫn.

Đinh Hương căm phẫn nhìn người đàn bà trước mặt mình. Đó là lời mà một người vợ nên nói với chồng mình sao. Hơn nữa đó lại là người đàn ông mà bà luôn khao khát có được, người bà dành cả cuộc đời để yêu thương.

- Loại đàn bà lăng loàn như cô không có tư cách để phán xét tôi. Đối với cô tên khốn ấy là vàng bạc, còn với tôi, hắn chỉ là rác rưởi.

- Chị . . .

- Thôi đi, hai cô phải để ý đến địa vị của mình chứ, nhất là đang ở nơi đông người như thế này. Quan trọng bây giờ là phải cứu con dâu tôi, tên đó là ai toi không cần biết nhưng mà động đến một sợi tóc của Chi Lan thì tôi đều không để hắn chết toàn thây.

Ai cũng nghĩ sóng gió lại bắt đầu, nhưng họ có đâu có biết đây là sự kết thúc của tất cả