Mặc dù buổi lễ chưa bắt đầu nhưng hội trường đã đông nghịt người. Chỉ cần thoáng nhìn cách ăn mặc, trang điểm, phong thái giao tiếp có thể đoán biết được thân phận của những vị khách này không hề tầm thường chút nào.
Trần gia và Dương gia quả không hổ danh với tiếng tăm bấy lâu nay, quen thân với họ đều là những kẻ có khả năng làm mưa làm gió trên thương trường.
Ẩn mình vào đám đông, Đinh Hương âm thầm quan sát người đàn ông trung niên đang tươi cười đón khách. Bà khẽ mỉm cười, nụ cười mỉa mai: " Trần Hải Quân, bao nhiêu năm trôi qua sao con người anh cũng chẳng thay đổi là bao. Anh vẫn giả tạo, vẫn dối trá như xưa. Cười, anh nghĩ nụ cười của anh có thể che dấu được lòng tham không đáy của mình à, dù cả thế giới tin anh nhưng trong đó sẽ không bao giờ có tôi."
- Xin lỗi, phu nhân là... - Ông ta ngập ngừng.
Vị phu nhân xa lạ trước mặt ông ta nhẹ nhàng kéo kính da^ʍ xuống.
Người đàn bà này tuy không còn trẻ nữa nhưng bà ta có nét đẹp mặn mà rất riêng của phụ nữ tuổi tứ tuần. Có lẽ khi còn xuân sắc bà cũng thuộc diện quốc sắc thiên hương, khiến đàn ông phải mê mẩn.
Trần Hải Quân nổi danh từ lâu là kẻ phóng đãng. Chân dài hạ đẳng hay thượng đẳng ông ta cũng từng thưởng thức qua. Nên có thể nói nhan sắc của vị phu nhân trước mặt không thể khiến ông ta dễ dàng động lòng được. Vậy mà trông tình trạng của Trần Hải Quân hiện tại chẳng ổn chút nào, hồn phách ông ta dường như đang ở phương trời nào đó.
- Đâu cần phải phản ứng mạnh mẽ như vậy. Một con người làm gì cũng có kế hoạch như anh chắc chắn đã tính chuyện tôi sẽ quay trở về rồi chứ.
Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh đúng là tác phong của những kẻ lão làng trên thương trường. Lại là một nụ cười xã giao quen thuộc đến nhàm chán xuất hiện trên khuôn mặt ông ta.
- Đương nhiên tôi đã tính trước và chuẩn bị phương án để đối phó với cô rồi. Nhưng tôi chỉ không ngờ cô lại xuất hiện vào ngày vui của con trai tôi. Thật đáng ngạc nhiên.
- Anh quá đề cao tôi rồi đấy, một người phụ nữ như tôi mà khiến anh phải đau đầu lên kế hoạch đối phó sao. Anh yên tâm,lần này tôi về nước không phải để gây khó dễ cho anh, mà là để cầu xin anh.
Trần Hải Quân dường như không tin vào tai mình nữa. Người đàn bà trước mặt ông ta có phải làNguyễn Đinh Hương ông ta quen biết gần ba muơi năm về trước không. Người đàn bà cao ngạo nhất thế gian chỉ thua có mình Mai Thu Phương.
- Cô khiến tôi phải nghi ngờ về thân phận của cô đấy. Biết đâu cô là kẻ giả mạo Nguyễn
Đinh Hương thì sao.
Ông ta châm chọc
Đinh Hương dường như chằng đễ tâm đến trò đùa nhạt nhẽo nhạt của ông ta.
- Tôi chẳng mong anh tôn trọng tôi, tôi chỉ cầu xin anh hãy trả con cho tôi. Tôi biết anh đang giữ nó mà. Vì nó tôi đã phải gạt bỏ cả lòng tự tôn để cầu xin anh.
Trần Hải Quân sững người lại, sao cô ta biết Dung đang ở trong tay ông.
- Thông tin của cô nhanh nhạy thật đấy. Được thôi, muốn gặp con gái tôi cho cô toại nguyện, nhưng nó có chịu nhận cô không không phải chuyện của tôi đâu đấy.
- Dung, Hải, hai đúa ra đây ngay có khách quý muốn gặp này.
Trần Hải Quân gọi gọi lớn, và rồi nhìn
Đinh Hương bằng con mắt khinh khỉnh.