- Đi chậm thôi Hải Quân, tôi dùng giày cao gót nên không đi nhanh được - Bà Thu Phương đang cố gọi với người trước mặt.
- Cô không định thắng à - Ông ta đưng lại quay về phía đằng sau.
- Người trước mặt tôi có còn phải Hải Quân không đây, đi tranh giành với cả bọn trẻ con.
- Nơi này chẳng phải là nơi lần đầu tiên cô gặp Thanh Tùng sao, tôi chỉ giúp cô sống lại thời thanh xuân thôi, đẹp mà già thì ai thèm rước. - Ông ta cứ thao thao bất tuyệt mà không để ý thấy sự im lặng đến khác thường của đối phương.
Đôi mắt bà đỏ hoe ngân ngấn nước, có lẽ bà lại đang nhớ đến chuyện gì không vui sao.
Flack back.
Cô gái trẻ đang dùng hết sức để bám vào vách đá dựng đứng, trơn tuồn tuột. Hôm nay là ngày gì mà xui thế không biết, cứ tưởng thi xong được đi chơi xả hơi một bữa, ai ngờ lại gặp tình huống éo le thế nay. Nếu cô mà chết thì thì ngay ngày mai trên báo sẽ có dòng tít " Con gái ông vua dầu lửa bị tai nạn trên núi cap chết mất xác" mất.
Chân đạp loạn lên để tìm chỗ nào lấy đà trèo lên, nhưng sao cái vách này sựng thế không biết. Quẫy một hồi, cô bắt đầu thở không ra hơi, đôi tay đã mỏi nhừ vì phải chịu đựng trọng lượng cơ thể quá lớn. Đuối sức, đầu cô gục xuống, cô bắt đầu tưởng tưởng cảnh mình sẽ chết như thế nào, rồi bố mẹ sẽ đau lòng ra sao, còn trường lớp và bạn bè nữa, thực sự cô vẫn chưa sẵn sang để từ bỏ thế giới tươi đep này. Nhưng không muốn thì có ích gì, chắc Diêm Vương đã chọn cô rồi, thôi đành thuận theo số mệnh thôi. Bàn tay cô lơi dần lơi dần, cô nhắm mắt chuẩn bị cho cảm giác rơi tự do, không ngờ trước khi chết lại kinh khủng thế này. Nhưng . . . .
Lại là một chữ nhưng. Khi sắp rời khỏi vách đá, bàn tay cô chợt được ai đó kéo lại. Làn da ấy thật mềm mại và mát rượi, cô yêu cái khoảng khắc khi ngươi ấy chạm vào người cô vô cùng. Chưa kịp định thần lại, thì đã có một giọng nói vang bên tai cô, chất giọng trầm trầm thật nam tính.
- Thể lực tôi không được tốt, tôi chỉ giúp cô một phần, còn lại cô phải tự cố gắng.
- Nếu vậy thì anh thả tay ra đi, tôi mệt lắm rồi, phiền anh nhắn lại cho bố tôi là tôi xin lỗi, tôi chưa có dịp báo hiếu ông ấy. - Trong đôi mắt cô đã không còn ý chí để tiếp tục sống, cô chỉ muốn chấm hết cho xong.
- Im đi, nói nhảm, món quà vô giá đối với bố mẹ chính là con cái, cô phải sống tốt thì mới báo hiếu được ông ta chứ. Nếu cô chết bây giờ cả đời này cô phải mang tội bất hiếu đấy. - Hắn quát, khuôn mặt đẹp tuyệt trần cau có tức giận.
- Nhưng tôi . . . ..
- Nhưng gì, cô muốn bố mẹ mình phải đau lòng không, nếu muốn thì tôi sẽ thả tay ra ngay bây giờ, tôi cũng không muốn mình bị cô kéo luôn xuống vực đâu.
- Không, nhất định tôi phải sống, hãy kéo tôi lên, mau lên - Hắn nói không sai, chết là mang tội bất hiếu là phụ lòng những người thương yêu mình. Phải cố gắng, cố gắng ống sót để gặp lại bố mẹ. Cô mới mười tám tuổi, vừa mới nhận được giấy báo đỗ đại học xong, còn cả tương lai phía trước nữa. Sau này cô còn mong muốn gặp gỡ người đàn ông tốt, lấy chồng sinh con nữa. Cô sẽ chết nhưng không phải chết ở nơi bẩn thỉu và phải đau đớn như thế này mà là chết già trên chiếc giường ấm áp với một đàn con cháu chắt vây xung quanh khóc lóc. Cô muốn thế, cô muốn ra đi trong thanh thản khi đã hoàn thành hết chuyến hình trình cuộc đời chứ không phải yểu mệnh tại nơi này.
Một người kéo, một người cố rướn lên. Đôi tay hắn nám chặt, hằn lên những đường gân xanh dài ngoằn nghèo. Mồ hôi ướt đẫm áo của cả hai nhưng ý chí sống vẫn mạnh mẽ như chẳng có thứ gì có thể lung lay.
- A, cuối cùng đã lên được rồi. - Cô nằm bò ra đất thở hồng hộc, nhưng xem ra hắn còn mệt hơn cô gấp vận, sắc thái của hắn rất xấu, khuôn mặt vốn trắng trẻo trở nên rất khó coi. - Anh ổn chứ, có sao không.
- Không sao chỉ hơi mệt thôi, cô có nước không - Phương vội vàng lấy nước trong ba lô đưa cho hắn. Cô ngạc nhiên khi thấy hắn tu một hơi hết hết sạch chai nước như bị bỏ khát trên sa mạc. - Thôi tôi đi đây.
- Khoan đã, anh cũng nên cho tôi biết tên và địa chỉ nhà ở chứ, tôi còn phải hậu tạ anh nữa. - Cô vội níu lấy tay hắn
- Không cần đâu, tôi không muốn giao du với người lạ. - Hắn lạnh lùng bỏ đi.
Phương nhìn theo, cô đang cố gắng ghi nhớ hình dáng của vị ân nhân trẻ tuổi. Có thể sau lần này cô không còn gặp anh ta nữa, nhưng được anh ta cứu mạng một lần xem như cũng có duyên.
À, mái tóc của anh ta mà bạch kim, có vẻ tự nhiên, như vạy cũng không khó tìm lắm.
End flack back.
- Trông cô đờ đẫn lại tự cười một mình thế kia, chắc lại nhớ hắn hả - Hải Quân khoanh tay chế nhạo. - Tên đó có gì hay mà sao tất cả phụ nữ trên đời này đều không thoát khỏi lưới tình của hắn.
- Cỡ anh thì sao hiểu nổi chứ, đồ tầm thường.
- Xuân Mai, em vẫn còn giận sao.
- Giận, tôi làm sao mà giận nổi, tình yêu đâu thể cưỡng ép được, tôi chỉ đang tự trách mình vì sao quá ngu ngốc thôi, chấp nhận cả đời làm người thừa.
- Đừng như vậy mà, anh không muốn lùa dối em, nhưng anh thật lòng quý mến em, anh vẫn luôn tôn trọng sự hiện diện của em trong cuộc đời anh.
- Nhưng anh không yêu tôi, tôi có thể thoải mái khi biết chồng mình vẫn không quên được hình bóng của người xưa sao.
- Anh yêu cô ấy, anh thừa nhận, nhưng anh sẽ không kết hôn với cô ấy bởi cô ấy và anh số phận đã an bài sẽ là những người bạn tốt. Còn em thì khác, em sinh ra để làm vợ anh, em biết không, tình yêu chỉ là phao hoa, khi rộ lên là lúc đẹp nhất, nhưng lại mau chóng lụi tàn. Tình vợ chồng mới là vĩnh hằng.
- Hãy để tôi suy nghĩ đã.
" Đinh Hương là người anh yêu trọn đời trọn kiếp, nhưng em mới thực sự là người phụ nữ của anh, anh cần em, Xuân Mai à, đôi khi tình yêu cũng không phải tất cả. "