Dạo này bị dl dí nên không ngồi edit truyện được (ಥ◡ಥ) Editor: Tiannn
- --
"Ký hợp đồng?" Tống Nhiên hơi sững sờ.
Thôi Tuyết gật gật đầu: "Đúng, làm sao thế?"
Tống Nhiên nhanh chóng suy nghĩ. Chuyện ban nãy đúng là nằm ngoài dự liệu của anh, thiên phú diễn xuất của Lâm Phi Vũ thật sự quá sức kinh người. Đương nhiên, việc này cũng rất tốt, nhóc con có thiên phú diễn xuất như thế, chắc chắn có thể thoát khỏi ngôi nhà đáng sợ kia, làm chủ cuộc đời của chính mình.
Dù sao, anh cũng không thể cho cậu ở nhờ cả đời được.
Nhưng mà, muốn ký hợp đồng với trẻ vị thành niên thì phải có giấy ủy quyền có chữ ký của người giám hộ. Mẹ của Lâm Phi Vũ sẽ đồng ý ư? Nghĩ tới đây, Tống Nhiên cúi đầu nhìn Lâm Phi Vũ một cái, nhóc con ánh mắt trông mong nhìn anh.
Thôi Tuyết thấy Tống Nhiên do dự, tưởng anh không hài lòng với thù lao đóng phim, vội vàng nói: "Vấn đề tiền catxe, chúng ta có thể thương lượng."
Tống Nhiên đau đầu nói: "Không phải là vấn đề này."
Vấn đề là mẹ Lâm Phi Vũ kia kìa!
Thôi Tuyết nghi ngờ nói: "Vậy thì là gì chứ? Lẽ nào bố mẹ cậu ấy không đồng ý? Yên tâm, sắp được nghỉ đông rồi, phân cảnh của cậu ấy cũng không nhiều, trong kì nghỉ đông là có thể quay xong, không làm ảnh hưởng đến quá trình học tập của cậu ấy."
Nói tới đây, Thôi Tuyết cúi đầu nhìn Lâm Phi Vũ, vẻ mặt ôn hòa nói: "Bạn nhỏ, bố mẹ cháu làm gì? Hay để bác gọi điện hỏi ý kiến của họ nhé?"
"Mẹ cháu..." Lâm Phi Vũ có chút luống cuống mà mím mím môi, nhìn về phía Tống Nhiên như đang xin giúp đỡ.
Tống Nhiên vội nói: "Bố mẹ Tiểu Vũ không ở Giang Thành, bình thường công việc cũng rất bận, không nên làm phiền bọn họ. Bây giờ Tiểu Vũ đang ở cùng tôi, hợp đồng này tôi sẽ xử lý, cho tôi vài ngày."
Thôi Tuyết gật đầu nói: "Vậy phải nhanh lên, tháng sau là tiến tổ rồi, nhân vật này tôi nhiều nhất cho anh hai tuần."
Từ khách sạn đi ra, di động của Tống Nhiên bỗng vang lên.
Anh nhận điện thoại, tiếng Trần mập vọng tới: "Tiểu Nhiên, nghe nói cậu dẫn một đứa trẻ đi thử vai, thành công nhận được nam bốn "Đại Trần Bí Sử"? Chú ký người mới khi nào, sao anh không biết vậy?"
Tống Nhiên bất đắc dĩ nói: "Em chưa có kí đâu."
"Vậy còn không nhanh ký đi! Ký hợp đồng với người mới tiềm năng, lại lấy được nhân vật trong tay Thôi đạo, tiền thưởng cuối năm của chú ăn chắc rồi! Nhưng mà, hình như La Hiểu Thần không vui đâu... A, trong tay anh còn một cái show kỹ nghệ, chú báo với cậu ấy một câu, động viên một chút."
"Dạ, cảm ơn Bàn Ca, nói sau đi." Tống Nhiên thuận miệng qua loa, nói thật, anh không muốn tiếp xúc với La Hiểu Thần tẹo nào.
Trần mập lại nói: "À, đúng rồi, tối nay chú không có hẹn chứ? Anh cung bọn Tiểu Triệu đang hát hò ở "Lam Điệp", chú mang thằng bé kia đến đây giải trí xíu, số 132 phố quán bar, Lam Điệp Club."
Mặc dù Tống Nhiên không có hứng thú với loại hát hò này, nhưng Trần mập đối xử với anh rất tốt, anh không thể không nể mặt anh ấy được, liền nói: "Được, em tới liền đây."
Màn đêm buông xuống, gió đầu đông lạnh buốt da thịt. Tống Nhiên nghĩ tiền thưởng cuối năm "vào túi" rồi liền rất hào phóng mà gọi taxi, mang theo Lâm Phi Vũ đến "Lam Điệp".
Lam Điệp là một club cao cấp, nằm tại một con đường đầy quán bar náo nhiệt của Giang Thành, coi như tương đối chính quy, nhưng dù sao cũng là nơi thanh sắc, không sạch sẽ gì cho cam.
Tống Nhiên nhìn cánh cửa đèn sao sáng chói của Lam Điệp, lại cúi đầu nhìn gương mặt hiếu kỳ của Lâm Phi Vũ, nghiêm mặt nói: "Sau khi vào không được chạy lung tung, cũng không được ăn đồ mà người lạ cho, hiểu chưa?"
Lâm Phi Vũ ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, em sẽ vâng lời."
Vừa vào phòng riêng, đã nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Hai cậu thanh niên đang ôm mic gào khóc thảm thiết, còn có bảy, tám cái người khác đang ngồi chơi xúc xắc, bọn họ đều là nghệ nhân của Truyền Thông Vân Trung. Ai nấy đều cười hì hì chào hỏi Tống Nhiên, cũng có người tò mò nhìn Lâm Phi Vũ.
Trần mập đứng dậy kéo Tống Nhiên ngồi xuống ghế salong: "Tiểu Nhiên, ngồi bên này ngồi bên này. Ôi, đây là bạn nhỏ kia sao?"
Lâm Phi Vũ mím môi cười nói: "Chào anh Trần ạ."
"À há, lễ phép quá, bộ dạng cũng tuấn tú. Tiểu Nhiên, chú nhặt được ở đâu đây? Bạn nhỏ uống bia không?" Trần Bàn Tử đẩy một lon bia sang.
"Nó vẫn là một thằng nhóc, uống gì mà uống." Tống Nhiên tự mình mở lon bia ra, lại nhìn thấy Lâm Phi Vũ đang tha thiết trông mong, liền mở cho cậu một chai nước cam: "Nhóc uống cái này."
"Cám ơn anh." Lâm Phi Vũ cắn ống hút, tò mò đánh giá gian phòng riêng, còn có mỹ nam mỹ nữ đang cười hihi haha kia.
Trần mập nói nhỏ vào tai Tống Nhiên: "Thằng bé này, lớn lên cũng đẹp trai quá ha, nhưng anh thấy có chút quen mắt, chú từng dắt nó đến công ty hả?"
Tống Nhiên uống bia, hàm hồ nói: "Chưa từng."
Trần mập chỉ thuận miệng, cũng không gặng hỏi thêm, lại nói: "Đúng rồi, khi nào thì chú ký hợp đồng với thằng bé? Ký mấy năm? Chia tỉ lệ (hoa hồng) như nào? Nếu sau này thằng bé nổi tiếng, chú sẽ kiếm được rất nhiều tiền."
Tống Nhiên dở khóc dở cười: "Nói cái gì đó, bát tự còn chưa xem. Còn nữa, em thân là một nam nhân, chẳng lẽ phải trông đợi thằng nhóc này kiếm tiền nuôi?"
"Ha ha, không thể nói như thế. Anh nói này bạn học Tống, gần đây chú cứ quái quái? Bàn Ca anh chỉ muốn tốt cho chú, không phải lúc trước chú thiếu rất nhiều tiền sao..."
Lâm Phi Vũ rũ mắt, làm như đang chăm chú uống nước trái cây nhưng lỗ tai lại dựng lên, cẩn thận nghe tiếng thảo luận mơ hồ của hai người họ, trong lòng phức tạp.
Bản thân cậu hiểu rất rõ, cậu đang có một cơ hội trời ban, một cơ hội đủ để thay đổi số phận, nhưng càng vào những lúc như này, càng không thể hấp tấp, tùy tiện đưa ra quyết định. Nếu như ký hợp đồng với người kia, làm nghệ nhân dưới tay anh ta, từ nay về sau hai người bọn họ sẽ ngồi cùng thuyền.
Nhưng là, người kia thật sự đáng tin sao? Đáng để phó thác ư? Vạn nhất...
Lâm Phi Vũ uống nước cam chua chua ngọt ngọt, bỗng nhớ tới buổi tối ngày hôm ấy, ly sữa bò nóng ngọt ngấy, còn có dáng vẻ cười híp mắt của người kia: "Uống ngon không?"
Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Phi Vũ ấm lên. Cậu hít một hơi thật sâu, cưỡng bách bản thân tỉnh táo lại, chỉ là một ly sữa bò mà thôi, loại chuyện nhỏ này chưa thể nói lên điều gì, cậu nhất định phải tìm được lí do đáng tin cậy hơn mới có thể tin tưởng hoàn toàn vào đối phương, mới có thể đem tương lai của mình buộc lấy đối phương.
Làm thế nào mới thăm dò được thái độ thật của người kia?
Có lẽ do uống nhiều nước trái cây, không lâu sau, Lâm Phi Vũ cảm thấy bụng hơi căng, liền đứng lên nói: "Anh, em đi toilet một chút."
Tống Nhiên khoát tay: "Tự mình đi đi, đừng đi lạc!"
Lam Điệp là một club xa hoa, nhà vệ sinh rất nhã khí, có mùi đàn hương nhàn nhạt trong không khí. Sau khi xong việc, Lâm Phi Vũ ra ngoài rửa tay. Đột nhiên, nghe thấy giọng nói quen thuộc ngoài cửa: "Lưu ca, anh nói bọn họ có bắt nạt người không chứ?! Thực sự tức chết em rồi, Lưu ca anh nhất định phải trút giận thay em!"
Giọng nói này là.. La Hiểu Thần? Lâm Phi Vũ hơi sững sờ, nhanh chóng lắc mình chốn vào một phòng.
Bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, tựa hồ có hai người đang đi vào, "Lưu ca" kia nói: "Làm sao, muốn lão tử giúp cưng trút giận? Vậy phải xem bảo bối em hầu hạ ra sao."
La Hiểu Thần nũng nịu nói: "Lưu ca, anh nói cái gì thế?"
Lưu ca cười ha ha, sau đó cửa phòng bên cạnh "két két" một tiếng, hai người vậy mà chim chuột đẩy nhau vào cùng một gian.
Lâm Phi Vũ trợn to mắt, từ khe hở phía dưới phòng vệ sinh, cậu nhìn thấy một người chậm rãi quỳ xuống, sau đó vang liên đủ loại âm thanh khó nghe. Từ nhỏ Lâm Phi Vũ thường xuyên thấy mẹ mình "tiếp khách", bản thân cậu còn suýt bị bán cho biếи ŧɦái, đương nhiên là biết chuyện gì đang diễn ra. La Hiểu Thần đang giúp Lưu ca kia... Cậu buồn nôn.
Cậu đang muốn nhân lúc hai người kia chim chuột mà rời đi, trong đầu bỗng nảy ra một ý tưởng lớn mật. Đúng rồi, có thể làm như vậy... Dù sao nơi này rất sang trọng, lại là club hợp pháp, chỉ chuẩn bị kĩ lưỡng, hẳn sẽ không có nguy hiểm gì.
Lâm Phi Vũ hạ quyết tâm, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng vệ sinh, ra ngoài hành lang dùng điện thoại bàn gọi điện, rồi đứng đợi mấy phút, tính toán thời gian không sai biệt lắm, mới trở lại bên ngoài phòng vệ sinh, làm bộ lơ đãng mở cửa ra.
Trước bồn rửa tay, La Hiểu Thần đang súc miệng, trên mặt còn dính chất lỏng không rõ. "Lưu ca" kia là một tên đầu trọc vừa đô vừa đen, trên đầu đầy hình xăm, mặc áo sơ mi hoa lụa sặc sỡ, vừa nhìn liền không phải là người đứng đắn gì.
Hắn ta vừa sửa sang lại thắt lưng vừa hèn mọn nói: "Bảo bối, cưng càng ngày càng lợi hại, hại lão tử không chịu nổi."
Lâm Phi Vũ đứng ở cửa, mở to hai mắt, một bộ vừa sợ hãi vừa buồn nôn: "Các người, các người lại ở đây... Thật kinh tởm."
La Hiểu Thần ngẩng đầu, hung ác trừng Lâm Phi Vũ, vừa xấu hổ vừa tức giận: "Ha, là mày? Mày đến từ bao giờ?"
Lưu ca lập tức phản ứng lại: "Thằng này là người mà cưng nói, là thằng nhãi cướp vai của cưng?" "Chính là nó!" La Hiểu Thần oán hận nói, lại có chút kinh hoảng, "Làm sao bây giờ, nếu hắn nói chuyện này ra, làm sao em còn có thể lăn lộn được trong giới? Lưu ca anh phải giúp em!"
Lưu ca nhếch miệng nở nụ cười, lộ hàm răng trắng toát: "Bảo bối, cưng không phải muốn khó dễ Tống Tiểu Nhiên sao? Thằng nhãi này... tự mình đưa đến cửa, không phải là mồi nhử sẵn sao?"
...
Nghe tiếng nhạc ầm ĩ hỗn loạn, Tống Nhiên hơi nhíu mày, nhóc con sao vẫn còn chưa trở về? Không phải lạc đường rồi chứ?
Bỗng nhiên, anh cảm giác được điều gì đó, vội vàng lấy chiếc điện thoại đang rung trong túi ra: "Alo?"
Đầu dây truyền đến âm thanh đắc ý của La Hiểu Thần: "Tống Tiểu Nhiên, bạn nhỏ nhà anh đang ngồi chơi ở phòng bọn tôi này, người làm anh trai như anh đến chung vui nào."
Tống Nhiên trong lòng lộp bộp, anh nhăn mày, trầm giọng nói: "La Hiểu Thần, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, có chuyện gì thì từ từ giải quyết, đừng kéo trẻ con vào."
"Phòng riêng 301." La Hiểu Thần cười lạnh một tiếng, cúp điện thoại.
"Làm sao thế? Ai gọi điện thoại?" Trần mập thấy sắc mặt Tống Nhiên không đúng, nghi ngờ nói.
"Không có gì, trong này hơi ngộp, em ra ngoài hóng mát một chút." Tống Nhiên hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi ra ngoài.
Mở cửa phòng bao 301 ra, bên trong có mười mấy tên côn đồ đang ca hát, đánh bài, hút thuốc, một mảnh chướng khí mù mịt. Tống Nhiên liếc mắt liền nhìn thấy Lâm Phi Vũ đang ngồi ở một góc sô pha, tay chân còn đủ cả, đôi mắt hạnh ướt sũng vừa nhìn thấy anh lập tức sáng sáng lên.
Tống Nhiên thở phào nhẹ nhõm, từ từ di chuyển tầm mắt, nhìn người ngồi giữa ghế sô pha.
Lưu ca dửng dưng ngồi vắt chân, đầu trọc xăm hình, áo sơ mi hoa hòe thêm dây xích vàng trên cổ, là một "người qua đường" tiêu biểu. Một tay hắn ta ôm La Hiểu Thần, một tay kẹp thuốc lá, đánh giá Tống Nhiên từ trên xuống: "Mày là Tống Tiểu Nhiên? Là người đại diện của Tiểu La?"
Tống Nhiên gật gật đầu, đơn giản nói: "Không biết nên xưng hô với anh như nào?"
Lưu ca không trả lời, chỉ tiện tay đem tàn thuốc dí lên cánh tay tiểu đệ bên cạnh, theo tiếng "xì" nhỏ vang lên, mùi da thịt cháy khét ngất thời tràn ngập trong phòng. Ấy vậy mà tên tiểu đệ kia lại ưỡn ngực, bộ dạng kiêu ngạo dũng cảm.
Tống Nhiên mặt không thay đổi, thầm nghĩ mie thằng ngáo, xem phim nhiều quá à.
Lưu ca lười biếng nói: "Lão tử không học, đừng có giả nhã nhặn với ông. Lão tử họ Lưu, là anh trai của Tiểu La, là thằng nhãi nhà mày cướp vai diễn của Tiểu La, mày nói nên làm sao bây giờ?"
Tống Nhiên bất động thanh sắc nói: "Lưu tiên sinh, chuyện này không liên quan đến trẻ nhỏ, tôi đã đến rồi nên để thằng bé ra ngoài."
Lâm Phi Vũ nhìn Tống Nhiên, ánh mắt hơi lấp lóe.
"Chẳng liên quan, ở đây lão tử định đoạt." Lưu ca nhếch miệng, đẩy một chai rượu trắng chưa mở trên bàn lên trước, "Tình cảm sâu đậm, hâm mộ quá đi. Uống hết chai rượu trắng này, lão tử liền cho hai đứa bây đi. Hoặc... quỳ xuống, liếʍ sạch giày cho ông đây."
Trong phòng nhất thời vang lên một trận ồn ào.
"Có giỏi thì uống cạn chai rượu đê!"
"Nhìn dáng vẻ ẻo lả kia của hắn, vẫn nên quỳ xuống liếʍ giày đi!"
"Quỳ đi, còn không mau quỳ!"
Đời trước, Tống Nhiên xuất thân từ cô nhi viện, mới mấy tuổi đã bắt đầu đi đánh nhau, sau khi về Tống gia, lại học Muay Thái và tán đả(?). Nhìn Lưu ca thân hình đô con, Tống Nhiên chẳng sợ, chỉ là anh không muốn ra tay đánh nhau trước mặt trẻ con, tình cảnh kia quá khó coi.
La Hiểu Thần khıêυ khí©h nói: "Làm sao, sợ? Sợ thì quỳ xuống liếʍ giày đi!"
Tống Nhiên đến nhìn cũng lười nhìn La Hiểu Thần. Đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn Lưu ca, chợt mỉm cười, cầm chai rượu trắng kia lên, không chút do dự ngửa đầu uống.
Nháy mắt, trong phòng yên ắng, đám côn đồ không tin nổi mà mở to mắt nhìn, La Hiểu Thần vẻ mặt không dám tin, ngay cả Lưu ca cũng "chậc" một tiếng.
Lâm Phi Vũ gắt gao nhìn chằm chằm Tống Nhiên, đôi môi run rẩy cực nhẹ.
Tống Nhiên một hơi uống cạn chai rượu trắng, sau đó lấy mu bàn tay tùy ý lau khóe miệng, dốc ngược chai rượu xuống, cười nói: "Rượu ngon."
- -
Ngầu đét Nhiên ơiii