Edit by Tiannn (truyenhdt.com WangTiannn)
- -
Ngô Minh Hạo nhìn chằm chằm hai viên thuốc màu trắng kia, không hé răng.
Lâm Phi Vũ không nhịn được mà oán thầm, Ngô Minh Hạo đúng là một kẻ nhát gan, có chút chuyện nhỏ này cũng không dám ra tay, chẳng trách không có tiền đồ.
Tuy oán thầm lòng như thế nhưng trên mặt hắn lại cố ý lộ ra biểu tình bất an, nhỏ giọng giải thích: "Kỳ thực tôi cũng không muốn làm vậy, nhưng gần đây xảy ra nhiều chuyện như thế, hiện tại rất khó khăn, vài bộ phim đều bay mất... Tôi, tôi thật sự rất cần một chỗ dựa vững chắc."
Lâm Phi Vũ nói xong, thanh âm mang theo nức nở rất khẽ, sau đó bỗng nhiên cầm hai viên thuốc kia lên, trực tiếp nuốt xuống!
Ngô Minh Hạo mở to hai mắt, rõ ràng là trợn tròn mắt: "Cậu, cậu..."
Lâm Phi Vũ khàn giọng: "Thuốc sẽ có tác dụng rất nhanh, anh nhanh gọi điện cho tiểu Tống tổng đi."
Ngô Minh Hạo do dự một lúc, cuối cùng cắn chặt răng, tay chân luống cuống móc điện thoại di động ra, khẩn trương nhập mật mã, sau đó bấm gọi cho Tống Thanh Sương.
"Tút —— tút —— "
Điện thoại mới vang lên hai tiếng, Lâm Phi Vũ bỗng nhiên nhắm mắt lại, làm bộ thuốc đã ngấm khiến đầu váng mắt hoa, thân thể suy yếu vô lực lảo đảo đồ về phía trước, theo bản năng bắt lấy tay của Ngô Minh Hạo!
Lực tay hắn rất lớn, Ngô Minh Hạo buông lòng tay, điện thoại di động "cạch" một tiếng rơi xuống đất, trực tiếp cúp.
"Xin lỗi, tôi đau đầu quá..." Lâm Phi Vũ mềm nhũn gục xuống bàn, nhắm nửa con mắt, nỗ lực làm ra bộ dáng mơ mơ màng màng, nhưng tay lại gắt gao túm lấy cổ tay đối phương, khiến đối phương không có cách nào gọi điện thoại.
Hắn âm thầm suy nghĩ, hắn đã đặc biệt chọn quán rượu này, cách nhà mới gần hồ Bích Ba hồ hơn 15 phút đi xe, hôm nay anh lại đang sắp xếp hành lý bên đó, ban nãy khi vừa bước vào quán bar hắn cũng đã gửi tin nhắn cầu cứu cho anh, hiện tại anh có lẽ đang trên đường tới, rất nhanh sẽ đến nơi.
Về phần Tống Thanh Sương cũng chỉ là vỏ bọc, chỉ cần trên điện thoại di động của Ngô Minh Hạo còn lưu trữ lịch sử cuộc gọi rồi để anh nhìn thấy là được.
Hai viên thuốc kia cũng không phải thuốc kí©ɧ ɖụ© gì, chỉ có công dụng khiến hai má ửng hồng mà thôi. Lần đầu tiên làm chuyện này với anh, hắn phải tinh tế thưởng thức, sao có khả năng mơ hồ không biết gì được? Hơn nữa, phương diện kia nhu cầu của hắn vốn rất lớn, mỗi đêm đều phải tưởng tượng về anh để giải quyết nhiều lần, nếu mà uống thuốc thì không phải sẽ khiến anh sống dở chết dở sao? Như vậy hắn sẽ đau lòng chết mất.
...
"Ừm, thùng này là chăn xuân thu..."
Tống Nhiên đứng trong phòng khách biệt thự, lần lượt kiểm kê mười mấy hộp giấy mà bên chuyển nhà đưa đến, đột nhiên điện thoại trong túi "Ting" một tiếng, có một tin nhắn mới.
Tống Nhiên móc điện thoại di động ra cúi đầu xem, không khỏi sững sờ, Lâm Phi Vũ gửi định vị cho anh, còn kèm theo hai chữ —— "Cứu em".
Lâm Phi Vũ xảy ra chuyện rồi? Chẳng lẽ lại gặp fan cuồng? Hay là... chuyện với Tống Thanh Sương?
Tống Nhiên trong lòng lo lắng, cơ hồ không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp chạy vào ga ra lái xe, đạp mạnh ga, SUV ầm ầm xông ra ngoài!
Bất quá hơn mười phút, Tống Nhiên đã vội vào chạy vào quán bar. Trong tiếng nhạc ầm ĩ, anh đưa mắt tìm xung quanh, rất nhanh đã tìm được Lâm Phi Vũ ngồi ở ghế dài trong góc.
"A..." Lâm Phi Vũ mềm nhũn gục xuống bàn, thần trí không rõ, gương mặt tuấn mỹ phiếm lên từng tầng ửng đỏ, con ngươi màu hổ phách ướt nhẹp, bên cạnh là Ngô Minh Hạo đang thất kinh.
"Tống, Tống Tiểu Nhiên?" Ngô Minh Hạo trợn to hai mắt.
Tống Nhiên lạnh lùng nói: "EM ấy làm sao vậy?!"
Ngô Minh Hạo vẻ mặt đưa đám: "Tôi, tôi cũng không biết."
Tống Nhiên tinh mắt liếc thấy cái gì đó, cầm lấy điện thoại di động Ngô Minh Hạo rơi trên mặt đất, màn hình hiển thị lịch sử cuộc gọi gần đây nhất, là gọi cho Tống Thanh Sương.
"Cậu vừa gọi điện thoại cho Tống Thanh Sương?... Cậu bỏ thuốc Tiểu Vũ, muốn đem bán nó cho Tống Thanh Sương?!" Tống Nhiên nhìn lịch sử cuộc gọi, lại nhìn Lâm Phi Vũ đang mơ màng. Làm sao còn chưa rõ đây? Anh chỉ cảm thấy tức giận trào dâng mãnh lên ngực, trực tiếp hung hăng cho Ngô Minh Hạo một quyền dưới hàm!
Ngô Minh Hạo "Ô" gào lên đau đớn, gắt gao che cằm, cả người đau đến cuộn mình lại.
Mấy cái bị khách nhìn về bên này, thầm nói: "Có chuyện gì thế?"
Lâm Phi Vũ là nhân vật công chúng, Tống Nhiên không muốn gây ra tin tức gì lớn, chỉ có thể miễn cưỡng đè phẫn nộ xuống, cởϊ áσ khoác ra trùm lên trên đầu Lâm Phi Vũ, sau đó cố gắng nâng đối phương dậy, đi ra ngoài quán bar.
Lâm Phi Vũ hư nhuyễn vô lực dựa vào trên bả vai anh, dường như hơi khôi phục thần trí, khàn khàn nói: "Ca ca, anh tới cứu em sao? Em khó chịu quá..."
"Tiểu Vũ, kiên trì một chút, anh đưa em về nhà." Tống Nhiên một bên an ủi Lâm Phi Vũ, một bên cẩn thận đỡ người lên xe, sau đó chân đạp chân ga, nhanh chóng chạy về phía biệt thự.
Nguyên bản mười mấy phút đường xe, Tống Nhiên vậy mà chỉ cần 7,8 phút đã về tới nơi. Anh đỡ Lâm Phi Vũ, hai người lảo đảo đi về phía phòng tắm trên lầu.
Đời trước, khi Tống Nhiên vẫn còn là tổng tài, một đối thủ trong giới kinh doanh đã sai một người mẫu trẻ tuổi hạ thuốc trong rượu của anh, lúc đó Tống Nhiên suýt chút nữa là dính bẫy, bất quá, sau chuyện lần đó anh cũng có chút kinh nghiệm để đối phó với loại thuốc hèn hạ này - Cắm đầu ngâm nước lạnh là hiệu quả nhất nhưng khuyết điểm là khá khó chịu.
Phòng tắm ở trong cùng phòng ngủ chính, nhưng vừa mới bước vào phòng ngủ, Lâm Phi Vũ liền bướng bỉnh, không chịu đi vào trong.
Hắn bây giờ vừa cao vừa vạm vỡ, Tống Nhiên cũng không cách nào ứng phó, chỉ có thể vừa cố gắng túm hắn bắt vào phòng tắm, vừa dụ dỗ: "Tiểu Vũ ngoan, chúng ta vào nhà tắm nhé, được không?"
Lâm Phi Vũ đứng tại chỗ cũ không chịu đi, không ngừng cọ vào người Tống Nhiên, hàm hàm hồ hồ nói: "Ca ca."
"Tiểu Vũ ngoan, tắm nước lạnh xong là ổn rồi. Tiểu Vũ nghe lời nào." Tống Nhiên cũng là nam nhân, bị cọ tới cọ lui như thế, tự nhiên cũng khó chịu đến hoảng loạn, nhưng anh không thể làm được loại chuyện thừa nước đυ.c thả câu, chỉ có thể miễn cưỡng khống chế bản thân, nỗ lực dụ dỗ đối phương.
"Ca ca, ca ca." Lâm Phi Vũ thấp giọng lầu bầu, vẫn không chịu đi.
Tống Nhiên thực sự không có cách, chỉ có thể dùng hết sức từ khi bú sữa mẹ đến giờ, liều mạng "tha" đối phương vào phóng tắm. Ngay lúc đi qua giường lớn, không hiểu sao chân Tống Nhiên lại vướng vào chân Lâm Phi Vũ, kinh ngạc thốt một tiếng, hai người nặng nề ngã xuống giường lớn mềm mại.
Lâm Phi Vũ ôm Tống Nhiên, mơ mơ hồ hồ quấn lên người anh. Tống Nhiên một bên luống cuống tay chân ngăn cản đối phương, một bên lạnh lùng nói: "Tiểu Vũ, em bây giờ không tỉnh táo, chúng ta không thể như vậy, lúc tỉnh lại em sẽ hối hận!"
Lâm Phi Vũ mờ mịt ngẩng đầu lên, tựa hồ thoáng thanh tỉnh chút, đôi mắt màu hổ phách kia ướt đến gần như muốn nhỏ xuống nước, bên trong là nóng bỏng khó nói thành lời, thanh âm run rẩy lợi hại, nhưng vô cùng kiên định "Em, em không có không tỉnh táo! Ca ca, em thích anh, em muốn anh, em hiểu, ta thật sự hiểu mà..."
Tống Nhiên ngơ ngác nhìn cặp mắt kia, trong lòng dao động, nhưng, tình huống hiện tại như này... Anh cắn răng, nắm lấy cánh tay Lâm Phi Vũ, hung hăng bẻ ngược ra sau, ôn nhu dỗ dành:"Tiểu Vũ ngoan, đi tắm nước lạnh tắm là sẽ ổn thôi."
Lâm Phi Vũ bị anh giữ hai tay sau lưng, hữu khí vô lực giãy giụa nói: "Không, không đi, em muốn anh cơ, em thích anh, em chỉ muốn anh thôi."
Trong lúc hai người xô đẩy, đóa hoa hồng gai yêu diễm lộ ra, cánh hoa đỏ tươi như đang nhỏ từng giọt máu nóng, phảng phất như một trái tim thuần khiết mà nồng nhiệt.
Tống Nhiên lăng lăng nhìn đóa hoa hồng kiều diễm ướŧ áŧ kia, đóa hoa ấy bất kể là hình dáng hay là vị trí đều giống hệt đóa hoa trên người anh năm đó, chỉ vì ngày đó anh nhìn hình xăm này nhiều hơn một lần mà Lâm Phi Vũ liền đi xăm đóa hoa hồng này. Hắn cố gắng như vậy, chân thành mà nhiệt liệt như thế, muốn anh thích lại.
Qua rất lâu, Tống Nhiên rốt cục không nhịn được, chậm rãi đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa hồng ấy, ngực dần mềm nhũn, nếu không thì... Thử xem đi.
Tựa hồ phát hiện lực đạo trên tay anh lỏng ra, Lâm Phi Vũ đột nhiên lật mình, giữ chặt gáy Tống Nhiên, mạnh mẽ kéo anh lại, cơ hồ có chút hung ác mà hôn lên!
Tống Nhiên trợn to hai mắt: "A..."
Kỹ thuật hôn của Lâm Phi Vũ rất tốt, quả thực có cảm giác tiêu hồn thực cốt. Trong đầu Tống Nhiên một mảnh mơ mơ hồ hồ, không biết qua bao lâu, khi đối phương bắt đầu lung tung kéo cổ áo anh, Tống Nhiên mới nhớ tới một chuyện cực kỳ quan trọng, khàn giọng nói: "Chờ một chút, anh lấy cái này đã."
Lâm Phi Vũ một bên hôn mặt anh, một bên hàm hàm hồ hồ nói: "Lấy cái gì?"
Tống Nhiên do dự, từ trong ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một hộp bôi trơn. Lâm Phi Vũ mở to hai mắt.
Dưới ánh mắt cực kỳ kinh ngạc của đối phương, Tống Nhiên thoáng mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: "Anh không phải cố ý mua mà hôm qua đi siêu thị, tiện tay lấy thôi."
Hắn một bên giải thích, một bên có chút lúng túng. Lúc đó khi anh đi ngang qua quầy thu tiền, quỷ thần xui khiến mà cầm một hộp bôi trơn bỏ vào giỏ xe, vì Lâm Phi Vũ thật sự quá quấn người, vạn nhất ngày nào đó anh không khống chế được mình, hai người liền "lau súng cướp cò", tốt xấu gì cũng phải chuẩn bị một chút, không đến nỗi làm tổn thương đối phương.
Lâm Phi Vũ ngơ ngác nhìn hộp thuốc bôi trơn kia, chốc lát sau, hắn mới nhỏ giọng nói: "Ca ca, anh... Anh sớm đã chuẩn bị xong? Chuẩn bị kỹ càng cho em?"
Tống Nhiên bị hắn nhìn ra, vô cùng xấu hổ, cảm thấy mình quả là đại sắc lang không biết xấu hổ, chỉ có thể mặt dày lúng ta lúng túng nói: "Ừ."
Lâm Phi Vũ ngơ ngác nhìn anh, con ngươi màu hổ phách ướt nhẹp, lộ ra cảm động cùng vui mừng khó mà diễn tả bằng lời, qua một lúc, hắn nhấc tay cầm lấy hộp bôi trơn, ôn nhu nói: "Ca ca, để em làm."
"Tự em làm?" Tống Nhiên chớp mắt một cái, nháy mắt có chút đau lòng, đứa nhỏ này vì lấy lòng anh mà có thể làm đến mức độ này, ngay cả công tác chuẩn bị xấu hổ này cũng chủ động, nghĩ tới đây, Tống Nhiên trong lòng mềm nhũn, mà Lâm Phi Vũ không chậm trễ chút nào đã một đường hôn xuống...
Tống Nhiên bám vào mái tóc dày mềm mại của Lâm Phi Vũ, trong đầu một mảnh mơ mơ hồ hồ. Mẹ nó, này cũng lợi hại quá rồi, không hổ là học bá dùng cuống anh đào luyện nhiều năm như vậy nhưng thể lực thân thể này của anh chênh lệch rất nhiều so với quá khứ, không biết chút nữa có được hay không nữa. Đây là lần đầu của Lâm Phi Vũ, dù sao cũng phải giúp đối phương có trải nghiệm tốt nhất...
Không biết hỗn hỗn độn độn qua bao lâu, Lâm Phi Vũ nhẹ nhàng hôn sau gáy sau, nói giọng khàn khàn: "Ca ca, cho em."
Trong lúc mơ màng, Tống Nhiên giật mình, đột nhiên hiểu được điều gì, trong đầu trống rỗng. Chờ chút, nhóc con có ý gì?! Nó muốn làm cái gì?! Không thể nào?! Trong nháy mắt đó, anh quả thực kinh hãi đến biến sắc, nhưng Lâm Phi Vũ vừa hầu hạ quá đúng chỗ, bây giờ tay chân anh mềm nhũn, căn bản không có sức giãy giụa, nhưng nhưng...
Hối hận đã không kịp rồi, Lâm Phi Vũ từ phía sau giữ lấy tay anh lại, ngón tay thon dài hữu lực mạnh mẽ xen vào, mười ngón chặt chẽ đan vào nhau. Anh nghe thấy âm thanh khàn khàn trầm thấp của đối phương: "Ca ca là của em rồi."
...
Lâm Phi Vũ ôm người trong ngực, hài lòng tới cực điểm, tình cảm nóng bỏng trong ngực cơ hồ muốn tràn ra.
Anh nằm nhoài trong l*иg ngực của hắn, hai má còn vương vệt nước mắt ướŧ áŧ, vì vừa nãy hắn quá hưng phấn, đem anh làm khóc nhiều lần, nhưng điều này cũng không thể trách hắn. Hắn thật sự tuyệt đối không ngờ rằng, người tùy ý mà mạnh mẽ như anh cư nhiên lại lén lút chuẩn bị thứ đó trong ngăn kéo tủ đầu giường, chuẩn bị sẵn sàng cho hắn.
Lúc mới bắt đầu, anh còn có chút thẹn thùng, có chút chần chờ, nhưng hắn cố ý lộ ra đóa hoa hồng bên hông ra, anh lập tức liền đau lòng, một bên nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa, một bên bỏ mặc hắn...
Nghĩ tới đây, Lâm Phi Vũ mím mím môi, trong lòng âm thầm đắc ý, tuy lúc xăm đau vô cùng nhưng đóa hoa hồng này quả nhiên vẫn có tác dụng.
Hơn nữa anh thực sự rât mẫn cảm, đặc biệt khi anh phát hiện mình mẫn cảm như vậy, quả thực vừa khϊếp sợ vừa xấu hổ, bộ dáng không dám tin tưởng, lông mi nhỏ dài trực tiếp run run, không dám nhìn hắn. Dáng vẻ ấy vừa đáng thương vừa đáng yêu khiến hắn không nhịn được càng thêm tàn nhẫn mà bắt nạt anh, chỉ muốn nhìn anh lộ ra càng nhiều biểu tình yếu đuối.
Hắn quá xấu xa rồi, cũng chỉ có mình anh mới đau lòng hắn như thế, khoan dung với hắn như thế. .
TruyenHDNghĩ tới đây, Lâm Phi Vũ càng yêu thương người trong ngực hơn, không nhịn được hơi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn đôi mắt ướŧ áŧ của đối phương: "Ca ca, rốt cuộc anh đau lòng, yêu em nhiều thế nào đây..."
Trong lúc mê man, Tống Nhiên cảm thấy trên mí mắt ngưa ngứa, tựa hồ có thứ mềm mại ấm áp nào đó đang nhẹ nhàng hôn anh. Anh mơ màng mở mắt ra, sau đó không nhịn được khẽ rêи ɾỉ một tiếng, cả người như sắp nứt ra, "Ưʍ... Chuyện gì vậy?" Anh mơ mơ hồ hồ hỏi.
Bên tai truyền đến âm thanh khàn khàn: "Ca ca, là do vừa nãy anh ngất thôi."
Tống Nhiên chấn động, đột nhiên tỉnh táo, anh ngơ ngác nhìn cặp mắt màu hổ phách đang mỉm cười kia, dần dần nhớ lại chuyện trước đó, cả người cứng đờ.
Anh, anh bị nhóc con như vậy... Hơn nữa, hơn nữa còn lộ ra bộ dáng mất mặt kia, sau đó còn không nhịn được khóc lên khóc xuống, bây giờ còn nằm trong l*иg ngực đối phương... Anh quả thực không dám cúi xuống nhìn bản thân, lại càng không dám nhìn vào mắt Lâm Phi Vũ, chỉ có thể vô cùng chật vật xoay đầu sang hướng khác, trong đầu "Ong ong ong" một trận.
Lâm Phi Vũ vừa buồn cười vừa trìu mến mà thơm gò má của anh: "Ca ca xấu hổ? Đừng như vậy, mẫn cảm là chuyện tốt."
"Không phải..." Tống Nhiên quả thực khóc không ra nước mắt, tại sao lại như vậy? Chuyện này hoàn toàn vượt qua khả năng tưởng tượng của anh, bắt đầu từ thời kỳ thanh xuân mười mấy tuổi, anh chưa từng nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này, rõ ràng anh mới là người phải "cho", phải ôn nhu kiên nhẫn dụ dỗ đối phương mới phải chứ...
Hơn nữa Lâm Phi Vũ mặc dù có chút tâm cơ, nhưng lúc thường vẫn hiền lành liền ngoan ngoãn lại thích làm nũng, bộ dáng như nàng dâu nhỏ, làm sao sẽ, sao lại... như vậy?!
Càng mất mặt chính là, anh còn lộ ra dáng vẻ kia, cuối cùng còn không nhịn được mà bật khóc, còn bất tỉnh nhân sự luôn... Phắn mie đê, đều tại thân thể này thôi!
Không không không, không đúng, là do Ngô Minh Hạo chết tiệt kia!
...
Ngô Minh Hạo ngơ ngác ngồi ở ghế dài trong góc quán bar, trong đầu một mảnh rối như tơ vò, lúc này, tiếng điện thoại rung lên, màn hình điện thoại trên bàn sáng lên, tên hiện lên là "Tống Thanh Sương."
Xong. Ngô Minh Hạo yên lặng nuốt ngụm nước bọt, lấy hết dũng khí, trượt màn hình nhận điện: "Tiểu, tiểu Tống tổng, là tôi, Ngô Minh Hạo."
Đầu dây là thanh âm lạnh lùng của Tống Thanh Sương: "Làm sao, biết mình chạy không được, nên mới nghĩ đến việc gọi điện thoại cho tôi?"
Ngô Minh Hạo trong đầu loạn một đoàn, sợ đến lợi hại, run lập cập nói: "Vâng, là Lâm Phi Vũ bảo tôi gọi điện cho ngài."
Tống Thanh Sương trầm mặc, hơi nghi hoặc: "Lâm Phi Vũ? Cậu ta đang bên cạnh cậu? Sao cậu ta lại bảo cậu gọi cho tôi?"
Ngô Minh Hạo kể lại đầu đuôi câu chuyện một lượt, cố gắng nịnh nọt nói: "Tiểu Tống tổng ngài tốt như vậy, cậu ấy có lẽ hối hận rồi, muốn leo lên người ngài một lần nữa."
Điện thoại đối diện an tĩnh hồi lâu, Tống Thanh Sương mới chậm rãi nói: "Cậu mới vừa nói, chính cậu ta uống thuốc, rồi Tống... Tống Tiểu Nhiên rất nhanh liền đến?"
Ngô Minh Hạo không hiểu rõ ý câu hỏi của hắn, chỉ có thể nơm nớp lo sợ nói: "Đúng vậy."
"Các cậu ở quán bar nào? Là Lâm Phi Vũ tự mình lựa chọn địa điểm sao?"
"Quán bar Moon, là cậu ấy chọn."
Đối diện truyền đến tiếng gõ bàn phím rất khẽ, sau đó là giọng nói lạnh như băng của Tống Thanh Sương: "Quán bar Moon, cách khu biệt thự hồ Bích Ba khoảng 15 phút đường xe."