Chương 10

Editor: Tiannn (truyenhdt.com WangTiannn)

- --

Sau khi vào nhà, Lâm Phi Vũ nhanh tay nấu ba món một canh, bưng ra bàn.

Đậu phụ Tứ Xuyên đỏ au, măng xào giòn tan, thịt nấu với hẹ vàng ươm, canh trứng cà chua vừa miệng. Mặc dù đều là món ăn dân giã bình thường nhưng mùi vị tuyệt cú mèo, ăn với cơm trắng, Tống Nhiên ăn liền hai bát đầy ự.

So với anh, Lâm Phi Vũ ăn nhiều hơn nửa bát. Lúc đặt bát xuống, cậu có chút ngại, liếc Tống Nhiên một cái: "Cái đó, gạo trong nhà sắp hết rồi, trứng cũng vậy."

"Không sao, hai ngày sau đi mua tiếp. Tuy anh đây rất nghèo nhưng vẫn có cơm để ăn." Tống Nhiên nhìn cái bát trống trơn của cậu, cười nói: "Nhóc đang tuổi lớn, ăn được là chuyện tốt."

"Dạ." Lâm Phi Vũ ngoan ngoãn gật gật đầu.

"Meow~ meow~" Tiểu Hắc cũng ăn no, đang vui vẻ quấn quanh chân Lâm Phi Vũ. Tống Nhiên đưa tay muốn sờ, con mèo không khách khí bỏ chạy.

Thì ra trong suốt mấy ngày anh nằm viện, mỗi buổi trưa, Lâm Phi Vũ sẽ về nhà cho mèo ăn, Tiểu Hắc giờ đã nhận định vị "cha cơm áo" này. Tống Nhiên quả thực vừa đố kỵ vừa hạn, trong lòng chua xót.

Ăn cơm tối xong, Tống Nhiên nằm ngửa trên ghế sô pha, hậm hực chuyển kênh TV tới lui. Lâm Phi Vũ rửa bát xong, bưng cho anh một đĩa cam đã cắt sẵn.

Lâm Phi Vũ ôn nhu nói: "Ca ca, anh đừng giận, nuôi quen là sẽ sờ được thôi."

"Ai nói anh đang giận? Không phải chỉ là một con mèo sao, ai thèm hiếm lạ." Tống Nhiên bị nhìn thấu tâm tư, trên mặt có chút không nhịn được, mặt không chút thay đổi lấy một múi cam ăn.

Lâm Phi Vũ mím môi nở nụ cười, cũng không vạch trần anh, yên lặng bắt đầu lau nhà.

Tống Nhiên nằm trên sô pha, nhìn thằng nhóc chăm chỉ cần mẫn lau nhà, dù da mặt dày đến mấy, Tống Nhiên cũng có chút ngượng ngùng: "Thôi được rồi, muộn như vậy, ngày mai hẵng lau."

Lâm Phi Vũ lau mồ hôi trên trán, cười nói: "Không sao ạ, em không mệt."

Tống Nhiên còn muốn nói tiếp, Lâm Phi Vũ cửa phòng ngủ cho khách một cái, nghi ngờ nói: "Ca ca, gian phòng này vẫn luôn khóa sao? Anh có muốn mở cửa để em dọn dẹp cho không?"

"!!!" Chuông cảnh báo trong lòng Tống Nhiên kêu lớn. Căn phòng kia toàn là "chứng cứ si tâm" của Tống Tiểu Nhiên, nào là poster in riêng, búp bê, áo vest trộm được, còn quyển sổ cắt từ báo với cuốn nhận ký.... Những thứ này, tuyệt đối tuyệt đối không thể để ai phát hiện!!

Anh vội vàng nói: "Không cần không cần, phòng đó toàn đồ cũ, không cần phải để ý đến nó."

"Dạ." Lâm Phi Vũ gật gật đầu, ra sức quét dọn những nơi khác.

Trước khi đi ngủ, Lâm Phi Vũ ngồi xếp bằng trên tấm đệm trải dưới đất, trên ngoài quấn chăn dày, mái tóc vừa sấy khô có chút vểnh lên, đôi mắt hạnh màu hổ phách ươn ướt nhìn Tống Nhiên, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Tống Nhiên không chịu nổi: "Làm sao vậy? Trễ rồi, mau ngủ đi."

Lâm Phi Vũ nhỏ giọng nói: "Ca ca, em... em muốn uống sữa."

Nhóc là trẻ lên ba chắc? Muốn uống sữa thì tự mình đi mà pha!

Tống Nhiên rất muốn nói như vậy, nhưng nhìn căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ, câu này vô luận thế nào cũng không bật ra được. Anh yên lặng xoay người đi vào nhà bếp, pha một ly sữa rẻ tiền, lại thêm ba muỗng đường trắng, tận tay đưa cho Lâm Phi Vũ: "Uống đi, xong rồi đi ngủ."

"Dạ." Lâm Phi Vũ duỗi đầu lưỡi ra thử nhiệt độ, sau đó uống từng ngụm từng ngụm một, giống như mèo con.

Tống Nhiên không nhịn được nói: "Nhóc rất thích uống sữa à?"

Lâm Phi Vũ ngại ngùng nói: "Dạ. Em pha sữa không ngon, thường bị vón cục(?), đường cũng không biết nên thêm bao nhiêu. Ca ca, anh pha sữa uống rất ngon, là loại sữa ngon nhất mà em từng uống."

Tống Nhiên thầm buồn cười, thằng nhóc này việc nhà toàn năng, vậy mà không biết pha sữa. Ài, đúng là không có người hoàn hảo. Thật ra, pha sữa rất đơn giản, chỉ cần vừa đổ nước sôi vừa khuấy, sẽ không bị vón, còn đường cho thêm thì, càng nhiều càng tốt.

"Thật ra, đơn giản lắm..." Anh vừa định truyền "bí quyết pha sữa độc quyền" của mình cho Lâm Phi Vũ, bỗng dừng lại.

Đúng rồi, Lâm Phi Vũ phụ trách cơm nước với dọn dẹp nhà cửa, anh phụ trách pha sữa, tốt xấu gì cũng coi như đảm nhận một phần việc nhà. Nếu như, ngay cả việc pha sữa cũng bị Lâm Phi Vũ "đoạt" mất thì anh với phế vật khác nhau ở chỗ nào?

Nghĩ như vậy, anh liền không nói nữa, ngược lại cười híp mắt nói: "Không có chuyện gì, nếu nhóc thích uống sữa như thế, vậy sau này anh pha sữa cho nhóc từ sáng tới tối luôn, ok không?"

Mắt Lâm Phi Vũ sáng lên: "Thật sao? Ca ca, anh nói là phải giữ lời đấy."

"Tất nhiên." Tống Nhiên buồn cười. Thằng nhóc này lúc gây chuyện thì như sói con, bình thường thì hiền lành, lúc này đây, trên môi còn dính chút bọt sữa, chớp chớp mắt xin anh pha sữa cho, cuối cùng cũng có dáng vẻ trẻ con, rất đáng yêu.

Lâm Phi Vũ nhìn anh chăm chú một hồi, đột nhiên mím môi nở nụ cười, gật gật đầu: "Vậy chúng ta hưa rồi đấy nha."

...

Sóng yên biển lặng trải qua mấy ngày. Hôm sau, Tống Nhiên đến công ty một chuyến, sau khi thượng lượng với Trần mập, đẩy La Hiểu Thần sang tay cho người đại diện khác, coi như hoàn thành một chuyện.

Sau khi xử lí chuyện của La Hiểu Thần, Tống Nhiên sắp xếp chút công việc cho hai nghệ nhân còn lại dưới tay, rồi cầm một cọc tài liệu dày, trở về nhà.

Anh một bên đi vào tiểu khi, một bên tiện tay lật xấp tài liệu, "Hợp đồng người đại diện cho trẻ vị thành niên", "Hợp đồng "Đại Trần Bí Sử""... Mấy cái hợp đồng này không quan trọng, quan trọng nhất là "Giấy ủy quyền của người giám hộ" kia kìa. Anh dự định lát nữa sẽ sang nhà bên* tìm người phụ nữ kia.

*Mấy chương trước vẫn là nhà đối diện nhưng chương này lại thành nhà bên @@

Vừa đến gần cửa, Tống Nhiên hơi sững sờ.

Bên cạnh bồn hoa gần cửa, hai tên lưu manh khá trẻ tuổi đang đứng hút thuốc. Một người nhuộm tóc màu vàng, một người nhuộm màu trắng, túi quần đều căng phồng lên, rõ ràng là có hung khí như dao, súng bên người.

Chẳng lẽ Lưu ca phái người đến gây sự với mình?

Tống Nhiên buông mắt, chậm rãi xiết chặt chìa khóa nhà trong tay, để đầu chìa khóa hơi nhô ra từ kẽ ngón tay —— đây là kinh nghiệm đánh nhau hồi anh còn nhỏ, cầm chặt chìa khóa rồi vung tay đấm, hiệu quả so với đeo chi hổ bằng inox không khác lắm, đủ để đối phó với hai tên côn đồ này.

Hai tên côn đồ kia liếc Tống Nhiên một cái, cũng không có phản ứng gì.

Vậy hóa ra bọn họ không tìm mình? Tống Nhiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu đi lên tầng, loáng thoáng nghe được vài câu nói.

"Chuyện thằng con hoang đến cùng là gì, chọc đại ca tức giận đến vậy?"

"Tao nghe nói, mẹ thằng con hoang kia chơi ma túy, vay nặng lãi đại ca hai mươi mấy vạn. Con đàn bà kia muốn đem con bán cho đại ca để lấy năm nghìn tệ, kết quả thằng tạp chủng kia xém chút cắn chết đại ca, bỏ chạy."

"Chậc chậc, thằng con hoang "chơi lớn" vậy? Chẳng trách hai ngày trước đại ca điều động anh em gần đây đi tìm người."

"Ờ, mấy ngày trước không biết thằng nhãi đấy chạy trốn ở xó nào, hôm nay vất vả lắm mới thấy nó ở chợ, thằng con hoang kia mẹ nó điên lắm, đánh hai người anh em của chúng ta bị thương, đại ca nhất định phải cho nó nếm mùi lợi hại."

"Khụ khụ, nghe nói phương diện kia đại ca rất biếи ŧɦái, mày nói xem, khà khà..."

Tống Nhiên nghe xong, có cảm giác không lành. Hôm nay Lâm Phi Vũ đi chợ mua đồ! Trong lòng anh phát lạnh, hoảng loạn chạy lên tầng sáu, trong nhà quả nhiên không có ai.

Tống Nhiên hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng kiềm chế lo lắng, nhanh chóng suy nghĩ. Mấy hôm trước lúc anh nhặt được Lâm Phi Vũ dưới cây đèn đường, khắp mặt thằng nhỏ đều là tuyết, anh vốn chỉ cho rằng Lâm Phi Vũ bị đánh, không nghĩ tới... Nhất thời, tim anh nhói lên, lửa giận hừng hực.

Hắn trầm mặt cầm một cái ống tuýp lên, không đi gõ cửa nhà bên, mà là đi ra ban công.

Khu dân cư kiểu cũ này, ban công của hai hộ gia đình khá sát nhau, khoảng cách ước chừng hơn thước. Tống Nhiên chống một tay, không tốn sức mà nhảy qua ban công, nhẹ tựa lông hồng.

Anh cầm theo ống tuýp, nhẹ nhàng mở cửa ban công ra, liếc một cái liền nhìn thấy thằng nhóc ở góc phòng phủ.

"Ưm ưʍ." Lâm Phi Vũ mở to hai mắt, cả người bị trói chặt, mặt đầy bùn đầy máu, cái trán sưng u lên một cục, trong miệng còn bị nhét một cáu giẻ bẩn, may mà quần áo vẫn nguyên vẹn.

Tống Nhiên thở phào nhẹ nhõm, lại sợ nhóc con không khống chế được mà lớn tiếng kêu to, liền ra hiệu "suỵt" với Lâm Phi Vũ. Lâm Phi Vũ gật gật đầu. Bấy giờ, Tống Nhiên mới kéo giẻ lao trong miệng cậu xuống.

"Ca ca." GIọng Lâm Phi Vũ nhỏ như muỗi kêu, đôi môi hơi hơi run, hiển nhiên bị kinh hách rất lớn.

Tống Nhiên một tay ôm đứa nhỏ, một tay an ủi vỗ về tấm lưng mảnh manh, cái gì cũng không hỏi, còn thoải mái cười nói: "Không có chuyện gì, sau này anh dạy nhóc tán đả, sẽ không bị người khác bắt nạt nữa."

Lâm Phi Vũ khẽ gật đầu một cái.

Thấy tâm tình nhóc con đã gần ổn định, Tống Nhiên buông cậu ra, Tống Nhiên liền buông hắn ra, nhón chân đi tới sau cửa, dán lỗ tai lên.

Trong phòng khách truyền đến âm thanh nói chuyện mơ hồ, tựa hồ là một nam một nữ.

Đầu tiên là giọng của một người phụ nữ: "Đại ca Từ, ngài đại nhân đại lượng, chuyện lần trước đều do tên tiểu tạp chủng kia, thật sự không liên quan đến tôi! Tôi đã nói với nó rồi, ngài là khách quý, dặn nó chăm sóc hầu hạ ngài chu đáo, ngài nhất định sẽ không bạc đãi nó, ai biết được thằng con hoang này lại phát điên lên."

Người đàn ông trung niên không kiên nhẫn nói: "Con đàn bà thối này, tao bị con mày cắn một phát, thiếu chút nữa động mạch bị thương, nằm viện mất hơn ba vạn, cộng thêm hơn ba vạn này, mày nợ tao hai mươi chín vạn, đúng không?"

"Đây, chuyện này... Nhưng thật sự tôi không có tiền! Hay, nếu không, thằng con hoang kia hôm nay ngài tùy tiện chơi, làm cái gì cũng được! Ngài không phải thích trẻ con sao, nó mới mười bốn tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, sạch sẽ, thật đấy!"

"Chơi con trai mày một lần, mày sẽ không trả tiền cho tao? CMN mày tưởng tao ngu à? Làm gì có chuyện lời như vậy?"

"Kia, kia..."

"Thôi, Lâm Tiểu Phượng, tao sẽ giúp mày lần cuối, bán đứt con trai mày cho tao, một lần bao mươi vạn. Hai mươi chín vạn mày nợ tao coi như xóa, tao còn cho thêm mày một vạn, như nào?"

"Thật, thật sự?"

"Đương nhiên là thật, chỉ cần mày đồng ý, hôm nay tao sẽ mang người đu, để lại cho mày một vạn tệ. Nhưng, từ nay về sau, mày với con trai sẽ không còn quan hệ gì, tao chơi nó đến tàn phế mày cũng đừng gào mồm lên, hiểu không?"

"Được được được! Thằng con hoang kia rất hung dữ, lão nương nhọc nhằn khổ sở nuôi nó mười mấy năm, để nó hầu khách mà nó không chịu, từ nay về sau, lão nương coi như không có đứa con trai này!." Người nam nhân trung niên dâʍ đãиɠ cười nói: "Thật ra, trẻ nhỏ hung dữ rất thú vị, khà khà."

Tống Nhiên nghe thấy, đầu óc ong ong cả lên, giống như máu toàn thân đều chảy lên não. Trên đời này sao có thể có loại người như này? Anh không nghe lọt nữa, "Ầm!!" một tiếng đá văng cửa phòng ngủ, đập ống tuýp thẳng vào đầu người đàn ông trung niên béo phì kia.

Người đàn ông hai mắt trắng dã, không nói một tiếng ngất đi.

"Mày, mày là thằng nhóc nhà bên cạnh? Mày vào bằng cách nào? Mày, mày muốn làm cái gì? Tao, tao sẽ kêu lên đấy!" Nữ nhân vừa la hét vừa hoảng loạn cầm điện thoại lên.

Tống Nhiên một bước đi qua, đoạt lấy điện thoại di động, ném mạnh vào tường, di động vỡ nát, mảnh vỡ màn hình với linh kiện văng tứ tung!

Môi người phụ nữ run rẩy, há mồm như muốn gào thét. Tống Nhiên ném ống tuýp đi, túm chặt tóc cô ta, tay phải giơ cao, hung hăng cho cô ta bảy, tám cái bạt tai vang dội.

"Cô là mẹ của nó, nó mới mười bốn tuổi, sao lại có loại người như các người..." Tống Nhiên tức nghiến răng nghiến lợi, không tìm được từ ngữ nào để hình dung cái loại người này, bọn họ quả thực không xứng làm người, chỉ là mấy con chuột cống hôi hám, bẩn thỉu.

Qua một lúc, lửa giận ngập trời trong ngực anh dần dần bình ổn lại. Anh quay đầu nhìn người đàn ông trung niên đang nằm ngất trên mặt đất, dứt khoát đi tới cởϊ qυầи áo người đó ra, bày cho hắn ta một tư thế xấu xí không chịu nổi, sau đó cầm điện thoại lên "tách, tách" chụp vài tấm ảnh.

"Tha mạng, tha mạng!" Người phụ nữ biết hôm nay đυ.ng phải người khó chơi, tóc tai bù xù quỳ sấp trên mặt đất, không ngừng dập đầu với Tống Nhiên.

Tống Nhiên cụp mắt nhìn cô ta, ném tờ giấy trắng đến: "Tôi đọc, cô viết."

Người phụ nữ run run rẩy rẩy cầm bút lên: "Cậu muốn tiền sao? Kể cả tôi có viết giấy nợ thì tôi cũng không có tiền trả cậu đâu."

"Ai mẹ nó, muốn cô viết giấy nợ hả?!" Tống Nhiên lạnh lùng nói, "Nghe, câu thứ nhất, tôi là Lâm Tiểu Phượng, tự nguyện ủy quyền...."

- --

Lịch up truyện: T3,5,7 hàng tuần