Chương 2

Lâm Nhược Tuyền chớp chớp, cảm thấy khó hiểu.

Đánh gãy roi?

Roi mới ?

Rai ngược? ? ?

Từ từ, Quý Như Tuyết tuy rằng không được sủng ái, nhưng dù sao hắn cũng là hoàng tử!

Nguyên tác không mô tả chi tiết thời thơ ấu của Quý Như Tuyết chỉ nói rằng hắn đã phải chịu rất nhiều trận đánh đạp hành hạ trong lãnh cung, nhưng cũng không tàn nhẫn đến mức này đâu nhỉ? !

Dù chỉ là hư cấu, ngươi cũng không thể nói bừa đâu, tác giả. Còn có thái giám đánh đạp hoàng tử, roi của gai ngược?... Tác giả viết như vậy, tôi phải làm gì đây? Mua trước quan tài?

Ngay lúc này, vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu Lâm Nhược Tuyền, cuối cùng hóa thành một câu - Tác giả, tôi xx mẹ ngươi.

"Đốc chủ đại nhân, ngài có muốn tiếp tục dạy dỗ điện hạ không?" Trương Hữu Đức thận trọng hỏi.

Lâm Nhược Tuyền nghiến răng nghiến lợi, căng da đầu nói: " Đưa ta đi xem một chút."

"Vâng, đốc chủ."

Trương Hữu Đức cung kính dẫn Lâm Nhược Tuyền đến cửa phòng bên cạnh, vừa mở cửa ra, một mùi máu nồng nặc xông về phía cậu.

Ở giữa phòng, cậu nhìn thấy một thiếu niên bị trói cổ tay, treo dưới xà nhà, thân hình gầy gò chỉ mặc một chiếc áσ ɭóŧ màu trắng mỏng dính máu, cả người ướt sũng.

Hắn dường như nghe thấy tiếng cửa mở, từ từ nhấc hàng lông mi dính máu lên nhìn về phía Lâm Nhược Tuyền một cách vô cảm.

Lâm Nhược Tuyền bất giác hơi sửng sốt.

Thanh niên sắc mặt tái nhợt như tuyết, mái tóc dài rối bù, trông vô cùng chật vật, nhưng đôi mắt đen không đáy lại giống như hai viên pha lê đen ngâm trong băng, lạnh thấu xương.

Lâm Nhược Tuyền ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, trong đầu hiện lên ba chữ.

Quý, Như, Tuyết.

Đại phản diện của cuốn sách này, hắc liên hoa Hoàng đế trong tương lai, Quý Như Tuyết.

Trong tương lai gần, bàn tay của thiếu niên yếu đuối trước mặt này sẽ dính máu của vô số người, cuối cùng, hắn sẽ bước trên từng đống xác người, từng bước một, tiến tới ngôi hoàng đế, sau đó tự tay lột da sống nam chính, gϊếŧ chết nam chính.

Nhưng nhưng...

Lâm Nhược Tuyền nhìn chằm chằm vào nhân vật phản diện trẻ tuổi đáng thương trước mặt, quả thực không biết nên nói gì

Cậu biết Quý Như Tuyết từ nhỏ đã khổ sở, nhưng không ngờ lại khổ đến thế... Đây là con ruột của hoàng đế, lại bị thái giám ngược đãi đến như vậy?

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Lâm Nhược Tuyền đột nhiên tỉnh táo lại, cùng lúc đó, bệnh nghề nghiệp cậu bùng phát - nhìn khuôn mặt tái nhợt, đôi môi nứt nẻ. mất máu và mất nước sẽ khiến cơn đau trở nên trầm trọng hơn, thiếu niên này có thể sẽ chết mất

Cậu không có nhiều thời gian suy nghĩ, hoảng hốt nói: “Còn không đem người thả xuống!”

Trương Hữu Đức sửng sốt: "Thả hắn xuống? Nhưng trước đó đốc chủ nói treo hắn trong hai giờ mà....."

Lâm Nhược Tuyền lúc này mới nhớ thân phận thái giám biếи ŧɦái, chỉ có thể giả vờ vẫy tay áo, lạnh lùng nói: "Điện hạ bây giờ như thế này, nếu xảy ra chuyện lớn, tôi làm sao có thể giải thích cùng hoàng thượng?!"

Trương Hữu Đức liền tỉnh ngộ, nhanh chóng mỉm cười nói: "Đốc chủ nói đúng, lão nô sẽ đặt điện hạ xuống ngay lập tức."

Nhưng lão thái giám này vừa mập vừa lùn, thậm chí đứng lên ghế cũng chưa chắc chạm tới cộng dây, Lâm Nhược Tuyền chờ không kịp nữa, đành bước tới dùng tay gỡ dây ra.

Sợi dây mỏng và dai, có lẽ vì bị buộc quá lâu nên sợi dây đã ăn sâu vào da thịt cổ tay của thiếu niên, Lâm Nhược Tuyền kiễng cố gắng chân, moi đến đầu ngón tay đều đau đớn, cũng không thể mở ra.

Cậu hít một hơi thật sâu, nhìn cổ tay bị siết chặt của thiếu niên cùng đầu ngón tay dính máu của mình, chột dạ an ủi: “Sắp cởi được trói rồi, điện hạ xin hãy chịu đựng.”

Quý Như Tuyết nhắm chặt mắt, không đáp lại lời nói của Lâm Nhược Tuyền, chỉ là sắc mặt vô cùng tái nhợt ,sắp không chống nổi nữa sợi dây cuối cùng buông ra, thiếu niên cả người mềm như bông ngã về phía trước.

"Cẩn thận!" Lâm Nhược Tuyền nhanh nhẹn bắt được đối phương.

"Buông ra." Quý Như Tuyết hơi giãy dụa, nhưng thân thể không còn chút sức lực nào.

"..." Lâm Nhược Tuyền không biết nên giao lưu với thiếu niên bị thương như thế nào ,chỉ đơn giản bế hắn lên, đi vào trong phòng.

Thân thể trong tay cậu cứng đờ, nhẹ như một chiếc lá, hoàn toàn không giống một cậu bé mười bốn tuổi, bắp chân trái của hắn đang treo lơ lửng không tự nhiên trong không trung.

Lâm Nhược Tuyền nhìn bắp chân trái đang lủng lẳng, chợt nhớ ra điều gì đó, da đầu đột nhiên tê dại.

Đúng rồi, trong nguyên tác Quý Như Tuyết bị tật ở chân?

Chẳng lẽ hắn đã bị nguyên thân "Lâm Nhược Tuyền" đánh què?

Không thể nào, không thể nào.

Lâm Nhược Tuyền kìm nén sự bất an của mình nhẹ nhàng đặt Quý Như Tuyết lên giường.Quý Như Tuyết lập tức dịch vào trong thoát khỏi cánh tay của Lâm Nhược Tuyền.

Lâm Nhược Tuyền cố gắng nở một nụ cười hiền lành nhẹ nhàng hỏi: "Điện hạ, chân ngài bị sao vậy?"

Quý Như Tuyết không nói gì, chỉ nhì cậu bằng đôi mắt xa lạ

Trương Hữu Đức xoa xoa tay, cười cười nói: "Đốc chủ đại nhân, ngài quên rồi sao? Hôm qua ngài "giáo dục" điện hạ có hơi khắt khe."

"..." Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng Lâm Nhược Tuyền vẫn cảm thấy vô vọng.

"Đốc chủ nghiêm khắc dạy dỗ cũng là muốn tốt cho điện hạ" Trương Hữu Đức nịnh nọt nói.

Lâm Nhược Tuyền chết lặng xua xua tay: "Được rồi, được rồi, ta hiểu rồi, đừng nói nữa."

Bây giờ cũng không thể làm gì được nữa, may mắn thay, mặc dù cậu là bác sĩ khoa ngoại nhưng giữa các khoa ngoại thay đổi người qua lại cậu cũng khá giỏi trong việc nối xương, bắp chân trái của Quý Như Tuyết mới một ngày trước. bây giờ cũng có thể trở nên lành lặn, không bị què.

Lâm Nhược Tuyền bình tĩnh lại, nhận lỗi: "Điện hạ, trước đây là thần quá khắc nghiệt, xin lỗi người."

Quý Như Tuyết cụp mi xuống, không trả lời.

Lâm Nhược Tuyền suy nghĩ một chút, quay người hỏi: "Có thuốc mỡ không?"

Trương Hữu Đức sửng sốt một lúc, sau đó hiểu ra điều gì đó, trên khuôn mặt già nua hiện lên nụ cười ái muội, từ trong ngực lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ: "Đại nhân, đây là thứ lão nô mua ở Thiên Kim Hiên theo lời của đốc chủ.Thuốc tốt lắm, hehe."

"Được, đưa cho ta đi." Lâm Nhược Huyền mơ hồ cảm thấy vẻ mặt lão thái giám có chút kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều cầm lấy chiếc bình sứ nhỏ.

Mở nắp chai ra, bên trong có một loại thuốc màu trắng đυ.c, không có mùi cay nồng như các loại thuốc mỡ thông thường mà có mùi tanh kỳ lạ.

Lâm Nhược Tuyền mặc dù là một bác sĩ Tây , nhưng cậu đã từng học qua Trung y, trực giác của anh ấy cảm thấy rằng thuốc mỡ không ổn, đưa chai lại gần mũi kiểm tra.

Hmm, mùi vị này hơi quen, hình như là...Da^ʍ dương hoắc ? !

*Chi Da^ʍ dương hoắc là một chi thực vật thuộc Họ Hoàng mộc. Chi này có khoảng 64 loài. Phần lớn các loài là loài đặc hữu miền nam Trung Quốc, với một số loài phân bố xa tận châu Âu. Chi này có một số loài da^ʍ dương hoắc có tính chất kí©h thí©ɧ tìиɧ ɖu͙© và được sử dụng làm thuốc.

Da^ʍ dương hoắc là thuốc kí©h thí©ɧ tìиɧ ɖu͙©, thuốc tráng dương và bổ thận.

Lâm Nhược Tuyền rối loạn: "Đây là thuốc gì?"

Trương Hữu Đức thấy vẻ mặt của cậu không tốt, quỳ xuống, hoảng sợ nói: "Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng! Đây quả thực là da^ʍ dương cao đốc chủ kêu lão nô mua , nhưng lão nô mua ham tiền không mua ở Thiên Kim Hiên mà ở mua Vạn Xuân Lâu…."

Tay Lâm Nhược Tuyền run rẩy kịch liệt, lọ thuốc rơi xuống chăn.

Da^ʍ dương cao mới nghe là đã biết để làm gì! Tại sao tên thái giám biếи ŧɦái "Lâm Nhược Tuyền", lại để người hầu mua thứ này?

Chà, trong lịch sử quả thực có rất nhiều thái giám thích dâʍ ɭσạи các đứa bé nhỏ tuổi, cũng có rất nhiều người chơi chết hay chơi tàn cũng không ít. Hơn nữa, "Lâm Nhược Tuyền" lại còn là tên thái giám giả

Nhưng, dùng lên người hoàng tự? Kể cả hoàng tử trong lãnh cung? "Lâm Nhược Tuyền" điên rồi sao? Hay anh ta nghĩ mình sẽ không bị phát hiện?

Hơn nữa, đó cũng là một hoàng tử bình thường, hắn là đại vai ác!

Loại vai ác có thể lột da cữu cữu của mình!

"Điên hạ nghe thần giải thích..." Lâm Nhược Tuyền nghiến răng nghiến lợi, cố gắng giải thích, trước khi mọi việc chưa xong vẫn có thể chuộc lỗi!

Quý Như Tuyết nhìn chằm chằm vào bình ngọc, đồng tử hơi co lại trong giây lát, nhẹ nhàng nói: "Tốt nhất là người không nên làm gì"

Giọng điệu vẫn lạnh lùng,cảm giác như mình cũng sắp đống băng rồi.

Lâm Nhược Tuyền, nhanh chóng quyết định, đem lọ thuốc hung hăng ném dưới đất, cười gượng nói: "Điện hạ, thật sự không phải vậy, thần không nhờ mua thuốc mỡ này là lão nô hiểu sai."

Trương Hữu Đức: "???"

Để chứng minh mình vô tội, Lâm Nhược Tuyền nghiêm mặt nói: "Ngươi còn ngơ ngác cái gì? Bổn đốc chủ kêu ngươi đi mua loại thuốc mỡ này lúc nào chứ? Mau đưa một ít nẹp,băng vải, rượu thuốc đến đây, ta muốn tự mình chữa trị vết thương cho điện hạ! Nếu có chuyện gì, hỏi tội ngươi đầu tiên!"

"Lão nô bây giờ đi chuẩn bị ngay !" Trương Hữu Đức sợ đến tái mặt, liên tục đồng ý, quay người chạy ra ngoài chuẩn bị.

Quý Như Tuyết cau mày, thần sắc có chút cảnh giác: "Có ý gì?"

"Điện hạ, xin hãy yên tâm. Thần không làm gì cả chỉ muốn chữa trị cho ngài thôi." Lâm Nhược Tuyền nhẹ nhàng an ủi.

Không lâu sau, Trương Hữu Đức bước vào với một chiếc đĩa đồng chứa rất nhiều thứ lộn xộn, bao gồm nẹp, băng, thạch cao và một bình rượu lớn.

Lâm Nhược Tuyền gật đầu: “Được, ngươi đi ra ngoài trước đi.”

Sau khi đuổi Trương Hữu Đức ra, Lâm Nhược Hiền cố gắng nặn ra vẻ mặt hiền lành nhất trong đời nhẹ nhàng nói: "Điện hạ, lúc trước thần quá khó khăn với ngài, đều là lỗi của thần. Bây giờ thần sẽ chữa trị vết thương cho điện hạ, được chứ?"

Quý Như Tuyết nhìn cậu như đang kiểm tra, không trả lời.

Lâm Nhược Tuyền đợi hồi lâu cũng không thấy Quý Như Tuyết nói gì, cậu không chờ được nữa duỗi tay cởϊ áσ ngoài hắn ra.

Cậu không phải là kẻ biếи ŧɦái "Lâm Nhược Tuyền" không có hứng thú với thanh thiếu niên. Tuy nhiên, ngoài gãy xương, còn có nhiều vết roi trên người. phải cởϊ qυầи áo trước sát trùng vết thương.

Lâm Nhược Tuyền vừa đυ.ng cổ áo của Quý Như Tuyết đã bị bàn tay lạnh lẽo của đối phương giữ lại.

Quý Như Tuyết chậm rãi nhướng mi, đôi mắt đen lạnh lùng: “Ngươi sẽ hối hận.”

"Điện hạ, thần thật sự không có ý đó, chỉ là điện hạ bị thương phải mau chóng xử lý..."

Lâm Nhược Tuyền nhẹ nhàng giải thích đẩy tay Quý Như Tuyết ra. Quý Như Tuyết nhắm mắt lại không tiếp tục chống cự.

Thấy thiếu niên có vẻ chấp nhận lời giải thích của mình, Lâm Nhược Tuyền cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm cởi hết quần áo hắn ra, Lâm Nhược Tuyền nhìn chằm chằm vào thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của thiếu niên có chút choáng váng.

Cơ thể gầy gò, nhợt nhạt, những vết roi mới cũ chồng lên nhau, còn có những vết phỏng cùng một số vết sẹo cũ không rõ nguồn gốc, rõ ràng là đã bị hành hạ từ lâu.

Hắn chỉ là đứa trẻ, "Lâm Nhược Tuyền" thật con mẹ nó một kẻ biếи ŧɦái chết tiệt, đáng phải vào tù mọt gông!

Quên đi, tức giận cũng vô ích thôi, trước tiên cố định xương cốt lại rồi xử lý vết thương .

"Điện hạ, thần nắn xương cho ngài. Có lẽ sẽ hơi đau một chút. Xin ngài cố gắng chịu đựng một xíu."

Quý Như Tuyết nhắm mắt lại, không quan tâm.

Lâm Nhược Tuyền cẩn thận dò tìm hai đầu gãy của bắp chân trái hắn, xương ống chân bị gãy, không có mảnh xương thừa nào, tương đối đơn giản cố định lại vị trí ban đầu lại là có thể khỏi.

Cậu tận lực nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng Quý Như Tuyết rõ ràng vẫn đang rất đau đớn khi hai đầu xương gãy cuối cùng cũng được nối lại, trên khuôn mặt của thiếu niên không còn chút màu nào, trán đầy mồ hôi lạnh, nhưng vẫn mím chặt đôi môi mỏng, im lặng.

Tâm Lâm Nhược Tuyền mềm nhũn, khen ngợi: "Điện hạ thật dũng cảm, thần sắp nẹp xong rồi, ngươi đừng nhúc nhích."

Cậu nhặt hai chiếc nẹp lên, cố định chắc chắn những chiếc xương chân vừa nối lại. Sau đó, cậu cầm chiếc kéo bạc cắt một đoạn băng gạc, bó lại.

"Ân, đau quá..." Quý Như Tuyết đột nhiên nhắm chặt hai mắt, toàn thân run rẩy kịch liệt, giống như đang chịu đựng con đau kịch liệt.

Lâm Nhược Tuyền bối rối hỏi: "Điện hạ, có chuyện gì vậy?"

"Vai của ta đau quá, ngươi giúp ta xem một chút được không?" Quý Như Tuyết run rẩy nói.

Đau vai? Bả vai hình như đâu có bị gì?

Chẳng lẽ bị treo lâu nên bị trật khớp?

Lâm Nhược Tuyền không biết tại sao, hơi nghiêng người về phía trước, nghi ngờ chạm vào khớp vai của đối phương.

"Cẩu thái giám." Quý Như Tuyết thì thầm vào tai cậu.

Lâm Nhược Tuyền còn chưa kịp hiểu, bỗng nhiên trời choáng váng, mặt đất quay cuồng!

Quý Như Tuyết đột nhiên ra tay, dùng gần như toàn bộ sức lực, ấn Lâm Nhược Tuyền xuống giường, sau đó cầm chiếc kéo bạc trong đĩa đồng, đâm vào cổ đối phương một cách hung ác như một con sói con!

Lúc này, đôi mắt đen như mực của thiếu niên cuối cùng cũng nhấc lên khỏi lớp sương mù, lộ ra vẻ lạnh lùng như tuyết tràn ngập sát ý!

Ánh mắt cực kỳ lạnh lùng đó, tựa hồ xem Lâm Nhược Hiên trước mặt căn bản không phải người mà là một con thú, một thi thể, một vật chết, một khối xác chết!

Hắn muốn gϊếŧ mình!

Trong chớp mắt, Lâm Nhược Tuyền không kịp suy nghĩ, dựa vào bản năng, cậu nắm lấy xương bắp chân đã gãy của đối phương, dùng sức bóp chặt! !

"Răng rác!" Một tiếng giòn vang!

"A——" Quý Như Tuyết giật mình đau đớn hét lên co giật vài cái, nhẹ nhàng ngã xuống.

"Hô, hô..." Lâm Nhược Tuyền thở hổn hển ngã xuống giường, đầu óc trống rỗng, tim đập mạnh.

Cậu thở hổn hển một lúc rồi sờ vào cổ mình, tay ướt đẫm máu, hiển nhiên là cậu bị thương. Vừa rồi, nếu phản ứng của cậu chậm hơn dù chỉ một giây... cậu căn bản không dám nghĩ tới nữa.

Một lúc sau, Lâm Nhược Tuyền từ từ đứng dậy, chỉ thấy Quý Như Tuyết nằm ở một bên, khuôn mặt gầy gò không còn chút máu, đôi mắt nhắm chặt, đã hôn mê bất tỉnh tay vẫn ôm chiếc kéo thật chặt trong tay.

Đứa nhỏ này thực sự muốn gϊếŧ mình.

Cho nên, mặc dù cậu giải thích khan cổ họng, Quý Như Tuyết làm ra vẻ không kháng cự tất cả chỉ là diễn thôi sao? Hắn vừa nhìn thấy chiếc kéo bạc, cho rằng hắn có cơ hội gϊếŧ mình?

Lâm Nhược Tuyền sờ sờ vết thương đẫm máu trên cổ tay, không khỏi cười khổ một tiếng, ngày đầu tiên đi làm nhiệm vụ suýt chút nữa đã chết trong tay một đứa trẻ mười bốn tuổi.

Nếu ấn tượng trước đây của Lâm Nhược Tuyền về "vai ác hắc liên hoa Quý Như Tuyết" chỉ là tờ giấy mỏng, cuối cùng nay cậu mới được cảm nhận chân thực.

Mười bốn tuổi đã như vậy, sau này có người chọc tới còn như thế nào? Tuy nhiên, cậu không thể cứ “gϊếŧ hắn khi hắn còn trẻ” như hệ thống đã nói? Cậu không thể làm vậy.

Sao cậu lại xui xẻo đến thế....

Lâm Nhược Tuyền chán nản một lúc, sau đó cậu băng bó vết thương trên cổ tay rồi cẩn thận nhìn Quý Như Tuyết bất tỉnh, các thanh nẹp đã văng sang một bên, phần lớn xương đã bị đặt nhầm chỗ.

Quên đi, nối xương trước rồi mới nghĩ đến chuyện khác.

Lâm Nhược Tuyền cẩn thận quan sát một lát, cảm thấy Quý Như Tuyết nhất thời sẽ không tỉnh lại, vì thế lấy hết dũng khí, sờ vào đầu xương bị gãy, cẩn thận nối lại, sau đó dùng nẹp cố định lại rồi quấn lại chặt chẽ từng lớp.

Trong toàn bộ quá trình nắn xương, Quý Như Tuyết không hề tỉnh dậy, hắn chỉ cau mày trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, chắc chắn hắn đã rất đau đớn ngay cả khi hôn mê.

"Nhìn xem, thần đã băng bó ổn cả rồi, giờ phải làm lại thêm lần nữa."

Lâm Nhược Tuyền giống như bất đắc dĩ thở dài, nhưng trong lòng lại vui sướиɠ khi hấy người gặp họa, thiếu niên mới xém gϊếŧ mình, cậu ra tay vậy là còn nhẹ.