Chương 9-1

Cẩu hoàng đế thực sự đã cắn câu.

Lâm Nhược Tuyền vui mừng khôn xiết, nhưng trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên:" Bệ hạ, ý..ý của bệ hạ là..không phải lúc trước bệ hạ không cho tứ điện hạ đi học sao? Nô tài ngu dốt, không hiểu."

Thành Vũ Đế cười quái dị: "Rất đơn giản, trẫm đã đổi ý rồi. Lâm Nhược Tuyền, ngươi trở về nói với Quý Như Tuyết, hắn có thể đi Thượng Thư Phòng học tập."

Lâm Nhược Tuyền giả vờ bối rối và cúi đầu: "Tuân chỉ."

Nói xong chuyện Quý Như Tuyết, Thành Vũ Đế ngáp một cái: "Trẫm có chút mệt mỏi, ngươi còn có việc gì sao? Nếu không có việc gì thì lui về đi."

Đương nhiên là còn, cậu còn chưa có bạch ngọc sâm, chính là dược liệu cần thiết để chữa bệnh cho nam chính!

Lâm Nhược Tuyền nghĩ đến nhiệm vụ hệ thống, nổi da gà, cố gắng nở nụ cười nịnh nọt: "Bệ hạ, còn có một chuyện, nô tài gần đây có được một củ sâm cổ thụ, đặc biệt mang về cung dâng lên Hoàng Thượng.”

“Ồ?” Thành Vũ Đế cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, thân ảnh phía sau tấm vải mỏng hơi nghiêng về phía trước, “Đưa lên xem.”

Lâm Nhược Tuyền cẩn thận lấy từ trong lòng ra một chiếc hộp sơn son thếp vàng tinh xảo, quỳ gối tiến về phía trước vài bước, giơ cao: “Bệ hạ, xin mời xem.”

Tấm rèm dày bị mở toạc, Thành Vũ Đế vươn bàn tay gầy gò xanh xao của mình cầm lấy chiếc hộp sơn mài, mở ra, không khỏi cười lớn: “Nhân sâm cổ thụ mà ngươi nhắc đến chính là cái này. ." ?"

Cây nhân sâm cổ thụ trong hộp sơn mài được Lâm Nhược Tuyền mua với giá năm nghìn lượng bạc tại hiệu thuốc nổi tiếng "Thiên Kim Hiên" ở kinh thành. Đây là loại nhân sâm hoang dã quý hiếm vài thế kỷ , nhưng không phải là bảo vật độc nhất vô nhị.

Thành Vũ Đế thân là Cửu Ngũ Chí Tôn, đồ tốt gì cũng đã xem qua nên đương nhiên coi thường cây sâm thế kỷ này. Tuy nhiên, mục đích của Lâm Nhược Tuyền không phải là để lấy lòng Hoàng đế.

Thành Vũ Đế chán nản nói: “Theo trẫm thấy, cây nhân sâm này không quá một trăm năm tuổi.”

Lâm Nhược Tuyền giải thích: "Bệ hạ, nô tài nghe ông chủ Thiên Kim Hiên nói rằng không có loại nhân sâm nào tốt hơn loại này."

Thành Vũ Đế ném củ sâm cổ sang một bên, ngáp một cái không có hứng thú: “Nhân sâm này chỉ ở mức trung bình thôi, ngươi cũng không thường xuyên nhìn thấy.”

Lâm Nhược Tuyền hoảng hốt nói: “Hoàng thượng chê cười rồi, nô tài ngu ngốc.”

"Không sao đâu." Thành Vũ Đế xua tay nói: "Cuối tháng này là ngày sinh nhật thứ 60 của Thái hậu.Lúc đó Thái Y Viện sẽ chuẩn bị thuốc sắc Thạch Tuyền cho Thái hậu, Ngự Dược Phòng sẽ mở ra, đến lúc đó ngươi có thể đi mở rộng tầm mắt. Nhìn xem nhân sâm trăm tuổi chân chính là cái gì?

Nhân sâm ngàn năm tuổi? Là nhân sâm Bạch Ngọc Đông Lĩnh?

Lâm Nhược Tuyền thầm mừng rỡ, được cẩu hoàng đế khẩu dụ, cậu có thể nghênh ngang tiến vào Ngự Dược Phòng, tìm cơ hội đổi đổi Bạch Ngọc Đông Lĩnh bằng một nhân sâm khác rồi.

"Trẫm mệt rồi, ngươi lui ra đi."

"Vâng, nô tài tuân mệnh."

Lâm Nhược Tuyền đứng dậy, loạng choạng đi về phía cửa, đang định xoay người đẩy cửa ra, Trình Võ Đế ở phía sau đột nhiên nói: "Lâm Ngõa Nhi."

Lâm Nhược Tuyền ngẩn người, gì?.

Giọng nói của Thành Vũ Đế vang lên từ sau những lớp rèm vải, hòa lẫn với mùi đàn hương ám khói dùng để thờ Phật, nghe xa xăm và thanh tao: “Lâm Ngõa Nhi... Lâm ái khanh, trẫm vẫn còn nhớ rõ, lúc ngươi bị Tiêu Đồ Nam đưa vào cung, là dùng tên này.

Lâm Nhược Tuyền không hiểu Thành Vũ Đế có ý gì, cậu thấp giọng đáp lại: "Vâng."

"Ngươi xuất thân không tốt, nhưng lại rất tham vọng, ngươi đã đổi biệt hiệu, muốn đoạn tuyệt với quá khứ. Ngươi từng thề độc với trẫm, sẽ lập nên sự nghiệp vĩ đại, ngươi muốn khiến cho Tiêu Đồ Nam hối hận và khóc lóc thảm thiết. Trẫm cho ngươi cơ hội này, nhưng ngươi không nên quên lời thề lúc trước nhé?"

Cậu không dám nói thêm gì nữa, chỉ mơ hồ nói: “Nô tài nhớ kỹ.”

"Đi đi." Thành Vũ Đế nửa vời xua tay.

"Dạ."

Đẩy cửa thư phòng hoàng gia ra, một cơn gió lạnh thổi vào mặt, Lâm Nhược Tuyền run rẩy kịch liệt, sau đó cậu nhận ra mình đã toát mồ hôi lạnh từ lúc nào.

Ngõa Nhi? Là nguyên danh của "Lâm Nhược Tuyền sao?

Cái tên ti tiện nhi vậy, chắc xuất thân cũng rất thấp kém, sao kết bạn được với Tiêu Đồ Nam, làm tổng thái giám phủ Ninh Viễn Vương, sao lại bị Tiêu Đồ Nam đưa vào cung?

Lâm Nhược Tuyền thật sự nghĩ không ra, bắt đầu xem xét Thành Vũ Đế.

Đối với Thành Vũ Đế, tuyệt đối không thể xem nhẹ.

Vị hoàng đế này chưa đầy bốn mươi tuổi, đang ở thời kỳ hoàng kim, nhìn như ngu ngốc vô năng, thờ ơ triều chính, ngày ngày cầu tiên lễ Phật, đối với gian thần như cậu dúng túng mười phần, kỳ thật không thể là dung túng, mà là xem cậu như con chó dùng tốt, lợi dụng cậu chèn ép quần thần, bao gồm cả Tiêu Đồ Nam trong tay nắm giữ trọng binh kia.

Những lời cuối của Thành Vũ Đế chỉ là lời nhắc nhở bản thân cậu đừng quên căm thù Tiêu Đồ Nam.

Lâm Nhược Tuyền xoa xoa thái dương đau nhức, chết tiệt, đọc thể loại tiểu thuyết cung đấu này còn mệt hơn là thức khuya làm thêm, nhưng không sao, ít nhất cậu đã đi bước đầu tiên, đã có tung tích của Bạch Ngọc Đông Lĩnh, Quý Như Tuyết cũng được đi học.

Lâm Nhược Tuyền bước ra khỏi Tử Cấm Thành.

……

Nắng chiều xuân bao giờ cũng ấm áp lạ thường.

Quý Như Tuyết nửa nằm trên giường, vô tình ngước mắt nhìn về phía cửa.

Cánh cửa trống rỗng, không có ai ở đó.

Cẩu thái giám kia chỉ nói được không làm được, ba hoa nói rằng nó muốn thay đổi quá khứ như thế nào, nói rằng nó muốn bù đắp cho bản thân hắn như thế nào, nói gì mỗi ngày đều đẩy hắn ra ngoài phơi nắng mỗi ngày. Thực tế là nó kiên trì chưa đầy một tháng, hôm qua nó đã ngừng đến.

Bây giờ đã là giờ Thân*, trời sắp tối rồi, xem ra ngày hôm nay sẽ không đến.

*3h chiều-5h chiều

Quý Như Tuyết thầm cười lạnh trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Hắn thu ánh mắt, chậm rãi lật trang "Thiên Tự Văn" gần như rách nát trong tay.

Ngay từ đầu hắn đã không tin lời cẩu thái giám nói, hắn không có chút kỳ vọng nào, thế giới này ngoại trừ chính mình, ai cũng không tin được.

Nghĩ đến đây, Quý Như Tuyết chậm rãi siết chặt ngón tay, hắn cần học tập, nhưng không có cơ hội...

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng , sau đó thanh âm trầm khàn khàn khàn mềm mại của thái giám vang lên: "Điện hạ, ngài đang làm gì vậy?"