Chương 8-2

……

Một giọng nói trong trẻo âm thầm chửi rủa: "Tên cẩu thái giám Lâm Nhược Tuyền kia, đáng thương Chu Tư Tốn của ta. Năm đó, hắn đỗ Bảng Nhãn*, làm tùy quân ở Liêu Đông, hao tâm tổn huyết nửa đời cho Đại Uyên, lại bị tên cẩu thái giám kia lại đổ cho tội danh phỉ báng triều đình,.....Ôi Tư Tốn chỉ là một thư sinh yếu đuối, không biết trong mấy ngày trong Đông Xưởng đã chịu bao nhiêu khổ đau."

Bảng nhãn là tên gọi hạng nhì trong nhất giáp khoa thi Đình, có ý nói họ là "cặp mắt" ở trên bảng.

"Hoài Tú, đừng nói nữa. Cẩn thận tai vách mạch rừng."

"A Cẩm, ta không tin tên thái giám kia có thể một tay che trời. Chuyện của Chu Tư Tốn ta sẽ xử lý..."

Ối, có người mắng sau lưng cậu, Lâm Nhược Tuyền có chút bất đắc dĩ, nhưng cậu chỉ có thể nhận lỗi, kỳ thực cậu từ khi chiếm lấy thân thể này chưa từng hành hạ Chu Tư Tốn, chỉ là không có lý do thích hợp để thả người thôi.

Đợi đã, Hoài Tú? A Cẩm? Thì ra là hai người này, Thủ Phụ Nội Các tương lai Chung Hoài Tú, Đô chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ tương lai Tiết Cẩm, cánh tay phải đắc lực của Quý Như Tuyết trong tương lai.

Tiết Cẩm im lặng một lúc rồi nói: "Hoài Tú, cậu nghĩ tại sao Lâm Nhược Tuyền lại nhắm tới Chu Tư Tốn ?"

Chung Hoài Tú cay đắng nói: “Ta cũng không hiểu, Tư Tốn mới từ Liêu Đông trở về vào năm ngoái, tính tình nhút nhát, nhìn thấy người của Đông Xưởng, là muốn đi đường vòng liền, không có lý gì đắc tội tên thái giám kia.” ..."

Tiết Cẩm thở dài: "Lâm Nhược Tuyền kia tâm tư xảo trá, thủ đoạn độc ác, không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.Đúng rồi, cậu có nghe nói không? Tháng trước ở ngõ Hoa Lê, hắn đã chơi đùa một thiếu niên nhỏ tuổi đến chết, còn dùng quyền lực ém chuyện đó xuống .”

Chung Hoài Tú nghiến răng nghiến lợi: "Một ngày nào đó, ta sẽ đích thân hạ gục tên thái giám chết tiệt đó!"

Tiếng bước chân của hai gần gần tới, sắp chạm tới góc tường, Lâm Nhược Tuyền không tránh được, đành phải từ trong góc đi ra, ho khan một tiếng: "Khụ, khụ, Chung đại nhân, Tiết đại nhân.”

Chung Hoài Tú: "..."

Tiết Cẩm: "..."

Tiết Cẩm là một người đàn ông tuấn tú với đôi mắt hoa đào, thân hình cường tráng, cơ bắp, không quá 28, 29 tuổi, hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Nhược Tuyền, vẻ mặt thay đổi, cuối cùng hắn cố gắng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: "Đốc chủ Lâm, đã lâu không gặp."

Chung Hoài Tú trẻ tuổi hơn một chút, thân hình thon dài cao gầy, vẻ ngoài tuấn tú lịch lãm, nhưng tính khí lại kém hơn Tiết Cẩm rất nhiều, trợn mắt, không thèm nhìn Lâm Nhược Tuyền.

Lâm Nhược Tuyền nắm chắc trong lòng, xem ra Tiết Cẩm này là người tương đối dễ nói chuyện, còn vị Chung Hoài Tú này chắc chắc là người vô cùng cố chấp.

Cậu cố gắng nở một nụ cười vô hại, vờ như không nghe những lời hồi nãy: “Hai vị đại nhân, các vị đang nói cái gì vậy?”

"Không có gì, chỉ là nói nhảm thôi." Tiết Cẩm nhẹ nhàng nói.

Chung Hoài Tú hừ lạnh một tiếng, hắn vừa định nói gì đó, Tiết Cẩm đã nắm lấy cánh tay hắn: "Đốc chủ Lâm, Hoài Tú và ta có việc phải làm, chúng ta rời đi trước."

“A Cẩm, ngươi…” Chung Hoài Tú cau mày.

"Đi, đi thôi." Tiết Cẩm kéo Chung Hoài Tú chạy đi.

Lâm Nhược Tuyền nhìn bóng dáng hai người chạy đi xa, cảm thấy tội lỗi của mình hình như càng nặng thêm, haiz, xem ra tính tình của "Lâm Nhược Tuyền" rất xấu xa, ai ai cũng sợ hãi căm ghét hắn, khó trách lúc bị lăng trì người dân trong thành đều đến lấy thịt để ăn.

"Chậc chậc." Cậu lắc đầu, không nghĩ đến cảnh tượng đẫm máu đó nữa, đi đến Ngự Thư Phòng.

Vừa bước tới cửa Ngự Thư Phòng, cậu đã bị một lão thái giám chặn lại: “Đốc chủ Lâm.”

Lâm Nhược Tuyền lịch sự nói: "Dư công công, hoàng thượng có ở bên trong không?"

Lão thái giám gầy gò trước mặt tên là Dư Trung Thiện là chưởng ấn thái giám của Ty Lễ Giám*, vô cùng quyền lực, nhưng không giống với Lâm Nhược Tuyền, ông ta cực kỳ thận trọng và không bao giờ làm ra chuyện không đúng mực, có lẽ vì lẽ ấy ông ta đã bình yên làm thái giám trong hơn 10 năm.

*Chưởng ấn thái giám là Quan thái giám có quyền lực nhất trong Ty Lễ giám.

Dư Trung Thiện cười nói: "Hoàng thượng còn đang tọa thiền, đốc chủ đại nhân xin chờ một lát."

"Được, vậy ta sẽ đợi ở đây."

Lâm Nhược Tuyền đợi ở ngoài cửa nửa giờ, chán gần chết, thấy trời đã gần tối cậu mới nghe thấy tiếng chuông thanh thúy, du dương vang lên từ bên trong.

Du Trung Thiện gật đầu: "Đốc chủ Lâm, chuông ngọc của hoàng đế đã vang lên, ngài có thể đi vào."

"Được." Lâm Nhược Tuyền hít một hơi thật sâu, cuối cùng bước vào cửa Ngự Thư Phòng.

Vừa bước vào, làn khói trắng cuồn cuộn lao về phía cậu. Làn khói trắng này không phải là hương cung đình như Long Diên Hương, mà giống như loại gỗ đàn hương thông thường được đốt trong chùa, Lâm Nhược Tuyền không khỏi lẩm bẩm, xem ra vị Thành Vũ Đế đúng là giống nguyên tác là một người tin Phật

ám ảnh bởi việc cầu tiên, thờ Phật, không đến gần hậu cung cũng không quan tâm đến việc triều chính.

Trong phòng rất tối, màn lụa chồng lên nhau, phía sau tấm màn có một người đang ngồi, dáng vẻ mơ hồ không rõ ràng, cậu đoán là vị hoàng đế thứ mười hai của Đại Uyên triều - Thành Vũ Đế.

Lâm Nhược Tuyền do dự một lát, sau đó quỳ xuống xuống: "Nô tài tham kiến bệ hạ."

Thái giám không phải là đàn ông đích thực nên trước mặt hoàng đế, họ đều phải tự xưng là "nô tài" thay vì "thần", chỉ là Lâm Nhược Tuyền chủ đốc chủ Đông Xưởng trước mặt hoàng tử và quan đại thần thái giám có thể xưng "thần" hay "ta", nhưng trước mặt Thành Vũ Đế, vẫn phải xưng mình là "nô tài".

Thật là bực cái xã hội phong kiến

độc ác.

Thành Vũ Đế uể oải nói: "Lâm ái khanh, hiếm khi ngươi muốn gặp trẫm, có chuyện gì quan trọng sao?"

Giọng nói của Cửu Ngũ Chí Tôn này hơi khàn khàn nghe có vẻ lười biếng, như thể không quan tâm đến thứ gì.

Lâm Nhược Tuyền khấu đầu nói: "Hồi hoàng thượng, là về Chu Tư Tốn phỉ báng triều đình."

"...Chu Tư Tốn?" Thành Vũ Đế tựa hồ suy nghĩ một hồi mới nhớ ra: "Là tùy quân của Tiêu Đồ Nam sao? Tra tới đâu rồi?"

"Vụ án này đã điều tra đã lâu, cũng không có chứng cứ xác thực, nô tài nghĩ Chu đại nhân bị vu oan, vụ án có thể khép lại, để Chu đại nhân hồi phủ."

“Ồ.” Thành Vũ Đế tựa hồ cười lạnh, “Ngươi muốn thả hắn đi sao?”

Lưng Lâm Nhược Tuyền đổ chút mồ hôi: "Dạ, đúng vậy."

"Lâm Nhược Tuyền, trẫm thật sự không hiểu nổi ngươi."

“… Hoàng Thượng minh giám.” Cậu không biết nên tiếp lời thế nào.

"Trẫm không biết năm đó giữa ngươi và Ninh Viễn Vương Tiêu Đồ Nam xảy ra chuyện gì, mới phái ngươi, thái giám trưởng phủ Ninh Viễn Vương, đến Tử Cấm Thành làm nội giám... Nhiều năm qua, ngươi tìm mọi cách bò lên trên, cố gắng tạo ra đủ loại chướng ngại vật để đối phó với tất cả những ai có liên quan đến Ninh Viễn Vương, kể cả tên Chu Tư Tốn này."

Nói xong, Thành Vũ Đế dừng lại, châm chọc nói: "Bây giờ lại thông suốt? Ngươi không muốn đối phó Tiêu Đồ Nam nữa sao?"

"..." Lâm Nhược Tuyền cứng họng.

Lượng thông tin Thành Vũ Đế cung cấp nhiều đến mức Lâm Nhược Tuyền cảm thấy trong lòng rối bời.

Thành Vũ Đế nói Lâm Nhược Tuyền từng là thái giám của Cung Ninh Viễn? Sau này thì bị Tiêu Đồ Nam đưa vào cung làm nội giám?

Thấy cậu vẫn im lặng, Thành Vũ Đế có vẻ có chút chán nản: "Thôi, chuyện của Chu Tư Tốn kỳ thực cũng không quan trọng lắm, cứ làm như lời ngươi nói đi."

"Bệ hạ anh minh." Lâm Nhược Tuyền tỉnh táo lại, nhanh chóng quỳ lạy.

Thành Vũ Đế dừng một chút, sau đó thản nhiên nói: "Nhân tiện, Quý Như Tuyết gần đây thế nào? Nghe nói ngươi đã đánh gãy một chân của hắn?"

Giọng điệu của ông ta rất thoải mái, dường như không quan tâm đến việc con mình bị đánh gãy chân.

"Tứ điện hạ, hắn..." Lâm Nhược Tuyền nghiến răng nghiến lợi, quyết định dựa theo kế hoạch trước đó của mình.

Hoàng đế có vẻ rất ghét Quý Như Tuyết, cho dù Quý Như Tuyết có muốn học ở Thượng Thư Phòng bao nhiêu, có cầu xin bao nhiêu đi chăng nữa, ông ta chắc chắn sẽ không đồng ý.

Trong trường hợp này, tốt hơn hết nên thay đổi suy nghĩ làm theo cách ngược lại.

Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Tuyền giả vờ bất đắc dĩ: “Bệ hạ, Tứ điện hạ gần đây từ đâu nghe được một ít tin đồn, nói rằng Hoàng đế muốn hắn đến Thượng Thư Phòng học tập. Trước đó nghe lén giảng bài, hắn đã bị Thái tử điện hạ ấn vào bãi nướ© ŧıểυ, làm bẩn thân thể, sau đó còn bị đánh... Chắc vì thế khi nghe tin mình sẽ vào học ở Thượng Thư Phòng, điện hạ rất sợ hãi.

"Ồ?" Thành Vũ Đế tựa hồ có chút hứng thú, "Hắn sợ đi học?"

Chậc, thái độ này của hoàng đế, hấp dẫn quá!

Lâm Nhược Tuyền dậm mắm thêm muối nói thêm:" Đúng vậy hắn nghe nói thái tử điện hạ đang nuôi một con chó rất hung dữ, càng thêm sợ hãi, ngày nào cũng khóc lóc với nô tài, ngàn lần đừng đem hắn đến Thượng Thư Phòng học tập, đừng cho con chó của thái tử cắn hắn, nô tài đã nhiều lần nói với hắn không cần đi học, nhưng hắn đều không tin, suốt ngày khóc lóc quấy khóc.”

“Ha.” Thành Vũ Đế cười lạnh một tiếng, trong tiếng cười tràn đầy vui sướиɠ, lạnh lùng ác ý nói: “Ai nói hắn không cần đi học?”