Những chuyện thủ da^ʍ như thế này hết sức bình thường, có gì to tát chứ?
Cô không tin ông chủ của mình chưa từng làm qua.
Vì thế ngày hôm sau, Mạnh Vân Ý vẫn đi làm như thường lệ, lúc gặp Hoắc Gia Thanh trong văn phòng, bốn mắt nhìn nhau, một người thong dong, một người bình thản, cứ thế giả vờ cho qua.
Ngày thứ ba, cô và Tần Du Dương có hẹn cùng nhau ăn tối, kết quả ba giờ chiều, Hoắc Gia Thanh đột nhiên dặn dò nói: “Chuẩn bị một chút, đi cùng tôi tham gia một hoạt động.”
“Tôi?”
Mạnh Vân Ý theo bản năng nhìn về phía mắt cá chân của mình, mặc dù không còn băng bó nữa nhưng vẫn khập khiễng, hình như không thích hợp để ra ngoài lắm.
“Chị gái của cô không ở đây, ngoài cô ra thì còn có ai nữa?” Hoắc Gia Thanh liếc mắt nhìn cô một cái: “Quần áo… Cứ mặc thế này đi.”
Bởi vì sợ lại bị thương đến chân, đừng nói là đi giày cáo gót mình không quen thuộc mà ngay cả giày đế bằng cô cũng không dám đi, bây giờ mặc quần áo công sở đi giày thể thao, thực sự không hợp nhau cho lắm.
Hai người cùng nhau đi vào tháng máy, Hoắc Gia Thanh nhìn trái nhìn phải, cuối cùng vẫn lắc đầu, không đi đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm mà dẫn cô đi ra ngoài từ tầng một, đi đến trung tâm thương mại ở bên cạnh, chọn một đôi giày nhỏ màu trắng trong một cửa hàng: “Đi size bao nhiêu?”
Mạnh Vân Ý sửng sốt: “Cái gì?”
Anh ta cúi đầu nhìn xuống giày của cô: “36 hay 37?”
“37.” Mạnh Vân Ý không biết tại sao: “Tổng giám đốc Hoắc…”
Anh ta đặt đôi giày trong tay đến trước mặt cô: “Thử xem sao?”
Mạnh Vân Ý chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống thử giày, kích cỡ vừa vặn, cũng phù hợp với trang phục của cô, nhưng cô chỉ là một trợ lý, có cần phải kén chọn trang phục như vậy không?
Nhìn thấy anh ta cầm điện thoại di động đi đến quầy thu ngân, Mạnh Vân Ý nhanh chóng đi theo sau: “Để tôi để tôi.”
Hoắc Gia Thanh ngăn cản điện thoại di động của cô lại: “Nếu để cô trả số tiền này, tôi thực sự sẽ trở thành Hoắc lột da.”
Mạnh Vân Ý lập tức không dám nói nữa.
Chị họ đã ngầm giễu cợt anh ta như vậy, hoá ra anh ta đều biết.
Hoắc Gia Thanh giúp cô cầm lấy đôi giày cũ, đưa cô lên xe của mình, anh ta đột nhiên thở dài một tiếng: “Tại sao lại có cảm giác như tôi mới là thư ký vậy?”
Mạnh Vân Ý lập tức nịnh nọt: “Bởi vì con người của tổng giám đốc Hoắc rất tốt, vừa dịu dàng vừa săn sóc, thấu hiểu lòng người.”
“Bớt đi.” Anh ta liếc mắt nhìn cô một cái, khởi động xe: “Nếu biết sớm cô là một người què, tôi sẽ không đồng ý để cô đến thực tập đâu.”
Mạnh Vân Ý ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn sự rộng lượng của tổng giám đốc.”
Mặc dù chị họ thầm cảm thấy anh ta là một nhà tư bản ác độc, nhưng thực chất càng khen ngợi nhiều hơn nữa, nói rằng anh ta đối xử với cấp dưới thực sự rất tốt, nếu không cô ấy cũng không dám đề cử em họ mình như vậy.
Hai người tham gia vào một sự kiện diễn đàn kinh doanh, khai mạc lúc 4 giờ, sau khi đọc đủ loại bài phát biểu, bữa tiệc tối chính thức bắt đầu vào lúc sáu giờ.
Thực ra trong những trường hợp như vậy trợ lý thường không có chuyện gì, nhưng mấy lãnh đạo đều thích mang theo người, vừa có thể chống đỡ tại hiện trường vừa có thể chuẩn bị có bất cứ tình huống nào.
Xuyên suốt toàn bộ hoạt động, Mạnh Vân Ý cũng chỉ cầm điện thoại note lại mấy thứ, mặc dù Hoắc Gia Thanh nói không cần nhớ, nhưng thái độ chăm chỉ học tập vẫn phải có.