Không còn biểu tình nóng nảy như lần đầu tiên gặp, vào lúc này anh ta trông u buồn một cách khó hiểu. Hơn nữa, anh ta lớn lên thật là đẹp trai trông giống như từ trong truyện tranh bước ra, dáng người cũng rất chuẩn.
Quả nhiên, con người không chỉ dựa vào cách ăn mặc mà còn dựa vào khí chất. Phong cách thay đổi, giá trị nhan sắc cũng tăng theo.
Đi đến bên cạnh anh ta, Mạnh Vân Ý hỏi: "Anh cũng học ở học viện báo chí?"
Chắc không phải đâu. Nếu như học cùng học viện với cô, với ngoại hình xuất chúng như vậy, đáng lẽ cô sẽ chú ý đến chứ.
"Không phải." Nam sinh liếc mắt nhìn phòng hội trường: "Qua đây học ké."
Mạnh Vân Ý sáng tỏ: "Muốn tham gia kỳ thi nghiên cứu sinh chuyên ngành à, vậy làm gì mà không vào?"
"Vào rồi, nghe được một nửa thì đi ra."
"Trùng hợp vậy?" Mạnh Vân Ý nhún nhún vai: "Tôi cũng vậy, mới đi ra."
Anh ta ngước mắt nhìn cô: "Cô học học viện báo chí?"
Mạnh Vân Ý gật đầu.
"Chuyên ngành gì?"
"Ngành quảng cáo."
"Quảng cáo..." Anh ta tựa như có điều suy nghĩ.
"Sao? Chưa nghe qua sao?" Mạnh Vân Ý thờ ơ lắc đầu: "Không nghe qua thì không nghe qua đi, dù sao chúng tôi chính là người vô hình.”
Học viện báo chí được mệnh danh là cái nôi của những nhà báo, có mối quan hệ hợp tác lâu dài với các đài truyền hình lớn nổi tiếng, đưa mắt nhìn trên cả nước thì cũng là ngôi trường có tiếng tăm lẫy lừng, nhưng chuyên ngành này của cô luôn bị người khác xem thường, cô đã quen từ lâu rồi.
Nam sinh nói: "Tôi muốn thi ngành quảng cáo."
"Thật sao?" Mạnh Vân Ý tốt bụng cho anh ta ý kiến: "Anh đừng cho rằng ngành quảng cáo là thi dễ, bây giờ số lượng thí sinh thi nghiên cứu sinh đều chết lên chết xuống, chuyên ngành vô hình của chúng tôi đây từ lâu đã từ ngành học ít được quan tâm nhất trở nên hot nhất rồi, đây đã không còn là học viện báo chí của hai năm trước rồi.
"Tôi biết." Anh ta xoay người đi xuống lầu: "Cho nên còn đang cân nhắc."
Thì ra, trước thời điểm thi nghiên cứu sinh, cho dù người bình thường hay người có tiền đều giống như nhau.
Nhìn bóng lưng có vẻ cô đơn của anh ta, Mạnh Vân Ý không kiềm được mà thở dài một tiếng, cuối cùng tìm được chút thăng bằng trong lòng.
Đi được mấy bước đột nhiên anh ta quay đầu lại: "Tại sao cô chuyển nhiều tiền như vậy cho tôi?"
"Tính sổ rõ ràng chứ, tôi không thích nợ người khác ân tình."
"Tôi không có nói cô giả vờ bị đυ.ng." Anh ta rút di động ra, mở Wechat, đưa tay về phía cô: "Tôi cũng không muốn nợ tiền người khác."
Mạnh Vân Ý không để ý đến anh ta, tiếp tục đi về phía trước.
Anh ta đi vài bước đuổi theo: "Sáng hôm đó là do tôi có việc gấp, tâm trạng lại không tốt, không có nói cô là giả vờ bị đυ.ng."
Mạnh Vân Ý gật gật đầu.
Anh ta lại đưa tay ra: "Đưa mã nhận tiền cho tôi, tiền còn dư tôi trả cho cô."
Mạnh Vân Ý không để ý đến anh ta và tiếp tục đi.
Anh ta còn muốn kiên trì nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì, cúi đầu bấm điện thoại.
Sau đó, Mạnh Vân Ý nhận được tiền chuyển khoản từ ví Alipay.
"Tôi đã nói anh..." Vốn dĩ muốn quay đầu trừng anh ta, nhưng vừa ngước mắt, cái người đứng ở trên bậc thang kia bị gió thổi một cái, quần áo bay phấp phới, sợi tóc khẽ bay, dáng người vốn cao lớn lại càng thêm cao ngất, sâu trong đáy mắt như có tia sáng lấp lánh.
Cha nội anh ta, sao lại đẹp trai như vậy?
Nghĩ đến bạn trai trúc mã mất tích hàng năm của mình, cùng với vị cấp trên tuy rằng rất đẹp trai nhưng không thể ăn, Mạnh Vân Ý không tự chủ được mà nuốt nước miếng, trong nháy mắt lộ ra nụ cười ngọt ngào vô hại:
"Nhưng nếu là như vậy, tôi lại nợ anh một ân tình rồi, vậy nếu không... ngày khác tôi mời anh ăn cơm? Vừa hay có thể giúp anh giải đáp một số thắc mắc liên quan đến ngành quảng cáo nếu như anh cần. Đương nhiên, nếu như anh không muốn ăn, vậy tôi vẫn nên chuyển tiền lại cho anh."
Nam sinh đứng trên bậc thang nhìn cô, suy nghĩ một hồi, gật gật đầu.
Vì vậy hai người thuận lý thành cương mà thêm Wechat, Mạnh Vân Ý gửi tên cho anh ta, anh ta cũng gửi tên qua lại, giống với biệt danh trên ví Alipay: Trì Dư.