Trên mặt Lục Tắc hiếm khi hiện ra ý cười: "Ân tình của Hoắc tổng lớn như vậy, tôi làm sao có thể không đến? Tôi đặc biệt đến nói cho anh biết, giá lần trước anh báo, chúng tôi đồng ý."
Hoắc Gia Thanh không bất ngờ, cũng không che giấu sự vui sướиɠ trong lòng: "Sảng khoái như vậy?"
Liếc mắt nhìn Mạnh Vân Ý, Lục Tắc nhàn nhạt nói: "Có ân báo đáp, đây là nguyên tắc làm người của tôi."
Đợi Lục Tắc đi rồi, Mạnh Vân Ý mới nhìn Hoắc Gia Thanh vui vẻ đến mức suýt huýt sáo: "Một cú điện thoại liền thành một cuộc làm ăn lớn, bội phục."
Hoắc Gia Thanh yếu ớt nói: "Dùng mạng đổi lấy."
Mạnh Vân Ý bĩu môi, có khoa trương vậy không? Cho dù anh ta có thông báo cho Lục Tắc hay không, cô cũng sẽ đưa anh ta đến bệnh viện, rõ ràng cô mới là người có công lớn nhất.
Vào lúc này, Hoắc Gia Thanh lại có thể vừa nghe hiểu tiếng lòng của cô, cười nói: "Nói đi, muốn thưởng cái gì?"
Mạnh Vân Ý nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cười tủm tỉm nói: "Cho tôi đến bộ phận thiết kế thực tập, tôi muốn làm cùng với tổng thanh tra Thái."
Hoắc Gia Thanh sững sờ, sau đó liếc cô một cái: "Nghĩ thật hay đó. Từ trước đến nay bộ phận thiết kế không cần thực tập sinh, nhất là đại học năm ba."
"Tôi biết mà." Mạnh Vân Ý không hề ngạc nhiên khi anh ta nói như vậy: "Tôi không phải là sợ anh không cách nào đối diện với tôi, cho anh một cái bậc thang sao. Chuyển tôi đi rồi, anh cũng không cần khó xử nữa."
"Tôi khó xử sao? Tôi khó xử sao?" Hoắc Gia Thanh ngẩng đầu lên, giống như là con khổng tước kiêu ngạo: "Tôi có gì mà khó xử chứ?"
Một lát sau, anh ta lại hỏi: "Cô thật sự muốn đi đến bộ phận thiết kế?"
Mạnh Vân Ý gật đầu. Tuy rằng cô vẫn luôn không nói rõ, tin rằng anh ta cũng sớm biết.
"Vâng." Vẻ mặt của anh ta dần dần nghiêm túc lại: "Ngày khác tôi hỏi giúp cô."
Đợi anh ta ăn xong cơm trưa, Mạnh Vân Ý đi ra ngoài vứt rác, lại gặp phải Lục Tắc.
Vừa nãy ở trong phòng bệnh có nghe anh ta và Hoắc Gia Thanh có nói là cảnh sát sẽ đến đây lấy kết quả xét nghiệm, không ngờ tới anh ta vẫn chưa đi.
Xét thấy anh ta là một khách hàng lớn, Mạnh Vân Ý dịu dàng mỉm cười với anh ta: "Lục tổng."
Vẻ mặt anh ta vẫn lạnh nhạt như cũ, ánh mắt giễu cợt: "Chúc mừng, lại tìm được mục tiêu mới rồi."
Nhìn bộ dáng đáng ghét này của anh ta, Mạnh Vân Ý nghĩ đến lời Hoắc Gia Thanh nói, giả vờ đứng đắn, giả vờ cao thượng.
Sự miêu tả này quả thật quá phù hợp.
Mạnh Vân Ý cười ngọt ngào với anh ta hỏi: "Lục tổng, anh thích tôi có phải không?"
Lục Tắc kinh ngạc, không thể tin được nhìn cô, hồi lâu mới lạnh lùng nói: "Cô có bệnh à?"
Mạnh Vân Ý vô tội nhún nhún vai: "Nếu như anh không thích tôi, vậy mắc gì mỗi lần nhìn thấy tôi ở cùng với người đàn ông khác thì lại ghen thành như vậy?"
Lục Tắc bị cô làm cho tức cười: "Tôi chưa bao giờ thấy qua người nào mặt dày vô sỉ như cô vậy."
"Tôi mặt dày vô sỉ sao?" Mạnh Vân Ý nghiêm túc suy nghĩ, gật gật đầu: "Về cái việc dang chân này, tôi quả thật khá vô sỉ, nhưng mà anh nhìn trộm tôi làʍ t̠ìиɦ với đàn ông, còn nhìn đến nỗi cứng thì có phải anh cũng rất vô sỉ không?"
"Cô..." Lục Tắc trợn mắt nhìn cô, nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Mạnh Vân Ý đắc ý cười cười, lại đột nhiên xít đến gần anh ta: "Thật ra thì tôi vẫn luôn tò mò, sau đó anh làm sao mà mềm xuống được? Sẽ không phải là nghĩ đến tôi mà tự an ủi chứ?"
Lục Tắc giận đến nỗi sắc mặt như biến thành gan heo, trợn mắt nhìn cô cả nửa ngày cũng chỉ nói bốn chữ "không biết xấu hổ", sau đó phất tay áo mà đi.
Nhìn dáng vẻ tức đến thở hổn hển của anh ta, Mạnh Vân Ý không nhịn được cười lớn.