Mạnh Vân Ý không có tiền đồ nổi lên một chút du͙© vọиɠ, sau đó lập tức lắc đầu loại bỏ suy nghĩ này ra sau đầu.
Cô nể tình anh đối xử không tồi với cô nên mới bằng lòng giúp đỡ, việc xảy ra quan hệ với ông chủ cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tư tưởng của cô sau khi tốt nghiệp.
“A… Nhẹ một chút.” Hoắc Gia Thanh siết chặt bụng dưới, theo bản năng liếc nhìn bộ ngực của cô.
Nhìn thấy động tác thành thạo của cô và khuôn mặt thuần khiết hoàn toàn không tương xứng kia, anh hỏi: “Cô… Đã từng ngủ với Lục Tự chưa?”
“Đương nhiên là có rồi, nếu không có bạn trai để làm gì?”
Hoắc Gia Thanh cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc, tại sao lại hỏi một câu hỏi như vậy chứ?
Anh ta dừng lại một chút, không nhịn được nữa: “Ngoại trừ cậu ta ra, còn có người đàn ông nào khác nữa không?”
Mạnh Vân Ý gật đầu.
“Mấy người?”
“Tôi cũng không biết.”
Hoắc Gia Thanh nhíu mày: “Nhiều đến mức không đếm được?”
“Không phải quá nhiều, tôi cũng kén chọn, có quá ít đàn ông được tôi để ý đến, tôi chỉ đang nghĩ em rốt cuộc có thể tính là bao nhiêu người.”
Hoắc Gia Thanh không hiểu: “Cái gì?”
“Lúc học cấp ba, đã từng bị lớp trưởng dùng ngón tay sờ qua, tôi không biết ngón tay cắm vào có thể tính không? Sau đó còn có một người nữa, lúc làm mới phát hiện anh ta quá nhỏ, lúc đâm vào hoàn toàn không có cảm giác, tôi cũng không biết có thể tính không?”
Cô bình tĩnh nói ra, không cảm thấy xấu hổ cũng không cảm thấy đáng xấu hổ, tuỳ tiện giống như đang nói với anh ta trưa nay ăn gì vậy? Hoắc Gia Thanh nhất thời không biết nên đánh giá cô như thế nào nữa, hình như rất dâʍ đãиɠ, nhưng hình như… Cũng rất đơn thuần.”
Hơn nữa, lúc cô nói những điều đó, trong đầu anh ta dường như cũng có thể tưởng tượng được.
Dùng ngón tay sờ soạng, chậm rãi đút ngón tay vào trong, cuối cùng là dùng dươиɠ ѵậŧ cắm vào.
Đương nhiên, anh ta không hề nhỏ chút nào, lúc anh ta đâm vào, cô chắc chắn sẽ có cảm giác, hơn nữa còn là kiểu không ngừng rêи ɾỉ, cho nên lúc dùng ngón tay sờ soạng phải làm đủ màn dạo đầu, xoa nắn âm hạch nhạy cảm của cô, khiến cô chảy nước, sau đó lần lượt đút từng ngón tay vào, khiến miệng huyệt của cô căng ra, mở rộng, cuối cùng đâm dươиɠ ѵậŧ vào trong.
Nhìn cô yêu kiều thế này, nơi đó chắc chắn cũng rất mềm mại chặt chẽ, anh ta đi vào sẽ hung hắn hút chặt lấy anh ta.
“A…” Anh ta sảng khoái đến mức hét lên một tiếng, bắn loạn xạ lên ngực cô.
Mạnh Vân Ý ghét bỏ đứng dậy, cầm lấy khăn giấy chà lau trước ngực, một lúc lâu sau mới thu dọn sạch sẽ, vừa quay đầu lại thì lại phát hiện anh ta vẫn đứng ở đó, dươиɠ ѵậŧ dưới háng cũng dựng đứng.
“Nó… Cũng đã bắn rồi, chắc là sắp mềm rồi đúng không?”
Hoắc Gia Thanh há miệng thở hổn hển, đau khổ cúi người xuống: “Không được, hình như vẫn vậy.”
“Anh có ý gì?” Nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của anh ta, đôi môi trắng bệch, mồ hôi chảy xuống còn nhiều hơn cả lúc nãy nữa, áo sơ mi gần như đã ướt đẫm, Mạnh Vân Ý nhanh chóng ngồi xổm xuống, tiếp tục giúp anh ta vuốt ve.
Hoắc Gia Thanh run rẩy nắm lấy cổ tay cô: “Không được, như vậy… Vẫn không được, đến bệnh viện.”
Mạnh Vân Ý đứng dậy giúp anh ta mặc quần áo, ngay khi đang định đi ra ngoài cầm điện thoại di động gọi xe thì thân hình cao lớn kia bỗng nhiên đổ ập xuống, suýt chút nữa đã đè lên người cô.
“Tổng giám đốc Hoắc? Hoắc Gia Thanh!” Nhìn thấy người đã hôn mê, cô cũng hoàn toàn hoảng sợ.
Chẳng phải trong tiểu thuyết có viết như vậy sao, rõ ràng sau khi bắn ra sẽ ổn, tại sao…
Nghe nói một số loại thuốc mê thực chất là ma tuý, anh ta sẽ không chết đúng không?