Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Mạnh Vân Ý đỡ Hoắc Gia Thanh chuẩn bị đi vào, nhưng anh ta vừa mới cất bước thì cả người bỗng nhiên khuỵu xuống, nặng đến mức khiến cô cũng không thể đứng vững.
“Tổng giám đốc Hoắc.” Mạnh Vân Ý bị doạ đến mức sắc mặt thay đổi: “Anh không sao chứ?”
Hoắc Gia Thanh lắc đầu: “Đừng để lộ, chờ Lục Tắc đến.”
Hoá ra lúc nãy anh ta gọi cho Lục Tắc.
Lúc này Mạnh Vân Ý mới phản ứng lại, hình như khách sạn này thực sự thuộc quyền sở hữu của nhà họ Lục.
“Tôi đỡ anh đứng dậy trước.” Cô tìm chặt cánh tay anh ta một lần nữa, nhưng hoàn toàn không đủ sức.
Có một người phục vụ đi qua, cậu ta nhanh chóng chạy đến giúp đỡ: “Vị tiên sinh này bị sao vậy?”
Mạnh Vân Ý chỉ có thể bịa ra một câu nói dối: “Tụt huyết áp, bệnh cũ, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được.”
Người phục vụ giúp cô đỡ người đi, tìm cho bọn họ một phòng nghỉ gần nhất, chẳng bao lâu sau lại đưa đủ loại đồ ăn đến.
Nhìn thấy sắc mặt của anh ta càng ngày càng khó coi, trên tán cũng bắt đầu rịn mồ hôi, Mạnh Vân Ý hơi hoảng hốt: “Có nên… Đến bệnh viện không?”
Hoắc Gia Thanh hơi cắn môi, đột nhiên đứng dậy từ trên ghế sô pha, lảo đảo chạy vào toilet.
Mạnh Vân Ý vừa mới đuổi theo được vài bước thì đã nghe thấy anh ta lạnh lùng nói: “Đừng vào.”
Cửa kính bị khép lại, cô không thể nhìn thấy tình hình bên trong, nhưng vẫn có thể nghe rõ âm thanh.
Đầu tiên là thắt lưng bị dùng sức rút ra, sau đó là tiếng thở dốc của người đàn ông, âm thanh càng ngày càng lớn, cũng càng ngày càng gấp gáp.
Điều này khiến Mạnh Vân Ý hiểu rõ thứ thuốc được bỏ trong rượu là gì. Cô còn tưởng rằng nó là thuốc mê khiến người ta hôn mê, hoá ra còn có công hiệu này.
Nhưng một người lớn vẫn còn sống sờ sờ như cô ở trước mặt, anh ta lại muốn trốn vào toilet từ vuốt ve?
Mạnh Vân Ý đột nhiên có một cảm giác bị mạo phạm.
Sau khi đẩy một cánh cửa kính khác đi vào trong, Mạnh Vân Ý nhìn anh ta đang nhắm chặt hai mắt, ra sức vuốt ve vật giữa hàng, cô nói: “Anh vẫn ổn đấy chứ?”
Hoắc Gia Thanh bị cô dọa cho nhảy dựng lên: “Cô vào đây làm gì?”
Nhận ra thân dưới mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, anh ta lập tức xoay người lại đưa lưng về phía vách tường: “Cô có còn là phụ nữ không vậy? Nhìn cái gì mà nhìn? Mau đi ra ngoài đi!”
“Tôi là phụ nữ mà, chẳng phải bây giờ anh đang cần phụ nữ sao?” Mạnh Vân Ý tỏ vẻ vô tội: “Anh cảm thấy ngoại hình tôi xấu hay dáng người không đẹp?”
Hoắc Gia Thanh nhắm mắt lại: “Không phải.”
“Vậy tại sao không để tôi giúp anh?”
Nghe giọng điệu của cô có vẻ ấm ức, Hoắc Gia Thanh không nói nên lời liếc mắt nhìn cô một cái: “Nếu tôi muốn cô, cô bằng lòng không?”
“Không muốn.”
Hoắc Gia Thanh: “…”
Coi như anh ta đã hoàn toàn bị thuyết phục trước mạch suy nghĩ của cô, không thể xúc phạm đến cô, phớt lờ cô cũng không được.
Mạnh Vân Ý nói: “Tôi có thể dùng tay giúp anh.”
Hoắc Gia Thanh tiếp tục vuốt ve từng chút từng chút một, hơi thở dồn dập: “Cô không cần phải cảm thấy mắc nợ tôi, là tôi đưa cô đi quán bar trước, nhân lúc tôi vẫn còn kiểm soát được, cô mau đi đi.”
“Tô cũng đâu nói muốn làm với anh, tôi chỉ muốn giúp anh tôi, tôi cũng đâu tổn thất gì.” Mạnh Vân Ý ngồi xổm xuống trước mặt anh ta, hai tay chậm rãi phủ lên.
“A…” Âm thanh của Hoắc Gia Thanh run rẩy dữ dội hơn nữa, anh ta chậm rãi dịch chuyển người, dựa vào bức tường, ngẩng đầu lên, nghiến chặt răng.
Không ngờ không những đẹp trai mà dươиɠ ѵậŧ cũng khá đẹp, hình dạng bắt mắt, màu sắc mê người.