Hoắc Gia Thanh bị cô làm cho nghẹn đến mức không thể nói thành lời, một lúc lâu sau mới bĩu môi: “Vậy thì đó cũng không phải là tiền của tôi, tôi không có tiền.”
Nhìn thấy phong bì dày cộp trong tay phóng viên đi ngang qua mình, Mạnh Vân Ý tiếp tục ấm ức nói: “Tại sao lại phải nhận sai người? Thế thì lúc đầu đừng đưa cho tôi, tôi cũng không mong mỏi, đưa đến tay rồi còn lấy lại, vui mừng uổng công một phen.”
Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đáng thương kia của cô, Hoắc Gia Thanh không nhịn được nhéo nhéo má cô: “Được rồi, đừng ấm ức nữa, sau khi trở về tôi cho cho cô một phong bì dày hơn nữa.”
Khi bắt gặp tầm mắt của cô, anh ta mới nhận ra động tác này của mình có gì đó không ổn, anh ta nhanh chóng thu tay lại, ho khan một tiếng: “Ngồi lại chỗ đi, người ta vẫn chưa kết thúc đâu, chúng ta đừng ở đây gây mất trật tự.”
Sau khi dùng bữa trong nhà hàng xong, mọi người lại tiếp tục hẹn nhau đến quán bar dưới lầu, đây không còn là phạm vi trong công việc của Mạnh Vân Ý, ngay khi cô đang muốn mở miệng nói mình đi trước thì Hoắc Gia Thanh đã gọi cô lại: “Chờ tôi nữa tôi chỉ xuống đó uống một chén rồi đi.”
Mặc dù quán bar là của khách sạn nhưng đã mở cửa cho người ngoài lâu lắm rồi, bên trong có rất nhiều người, Mạnh Vân Ý ngồi trên ghế sô pha ngoài cửa chờ, chờ Hoắc Gia Thanh ra ngoài.
Cô vừa mới cầm điện thoại di động gửi tin nhắn cho ba mẹ thì một ly rượu đã được đưa đến trước mặt cô: “Mời cô.”
Mạnh Vân Ý ngẩng đầu lên, người trước mặt hơi quen mắt, có lẽ cũng tham gia sự kiện.
Nhưng cô vẫn cười từ chối: “Không cần đâu, cảm ơn anh.”
“Ngay cả trợ lý của tổng giám đốc Hoắc cũng phô trương chảnh chọe như vậy sao? Thậm chí còn không nể mặt người khác?
Chiêu này hoàn toàn vô dụng với cô. Mạnh Vân Ý hơi mỉm cười: “Tôi bị dị ứng với cồn, loại dị ứng chỉ cần chạm vào là chết ấy.”
“Cô…” Người nọ không vui trừng mắt nhìn cô, nhưng nhất thời cũng không thể làm gì cô được.
“Tổng giám đốc Cổ đang tìm tôi sao?” Hoắc Gia Thanh mỉm cười đi ra từ bên trong, tiếp nhận lấy ly rượu kia uống một hơi cạn sạch: “Cảm ơn sự ưu ái của ngài, ly rượu này tôi nhớ kỹ, lần sau mời anh.”
Có cái bậc thang này, người nọ cũng nở một nụ cười: “Được thôi, một lời đã định.”
“Vậy lần sau gặp lại.”
Hoắc Gia Thanh gọi Mạnh Vân Ý đứng dậy, cũng không quay đầu lại mà rời đi, nhưng khi ra đến bên ngoài, anh ta đột nhiên mở miệng: “Xin lỗi.”
Mạnh Vân Ý sửng sốt: “Cái gì?”
“Đến quán bar không phải là công việc của cô, tôi không nên gọi cô đến, lần sau sẽ không thế nữa.”
Giọng điệu vô cùng thành khẩn ngược lại khiến Mạnh Vân Ý hơi xấu hổ: “Chủ yếu là vì tôi muốn ngồi ké xe anh trở về.”
Hai người đi qua đại sảnh đợi thang máy, nhưng vừa đợi được vài phút, Hoắc Gia Thanh đột nhiên choáng váng cả người, suýt chút nữa đã không thể đứng vững.
Mạnh Vân Ý kịp thời đỡ lấy anh ta: “Không sao chứ?”
Còn tưởng rằng tửu lượng của anh ta thế nào chứ, kết quả vừa mới được vài phút đã say không nhẹ.
Hoắc Gia Thanh lắc đầu: “Tôi đã uống đồ uống ở trong đó.”
“Là của người kia chúc cô…” Nói đến đây, Mạnh Vân Ý cũng nghi hoặc, cho dù ly sau là rượu đi chăng nữa, nhưng với tửu lượng của anh ta cũng không đến mức chỉ với một ly đã say như vậy đúng không?"
Hoắc Gia Thanh bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt trầm xuống: “Bảo cảnh sát đi.”
Mạnh Vân Ý vội vàng lấy điện thoại di động ra, còn chưa kịp gọi vào dãy số kia thì lại nghe anh ta nói: “Khoan hãng gọi.”
Ngay sau đó, anh ta dùng điện thoại di động của mình gọi đi: “Khách sạn của anh có người làm bậy, trong rượu của quán bar có gì đó, nếu không muốn xảy ra chuyện thì nhanh chóng đến xử lý đi, đường Sùng Huy.”