Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đừng Nói Yêu Tôi

Chương 45

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bị ép chặt trong ngực Diệp Ý Tiêu, trên lưng truyền đến trận trận đau đớn, cái này lại làm cho Bạch Hy ý thức được Diệp đại tổng tài lúc này đã tức giận đến mức mất tự chủ.

Bất quá, việc này không thể tiếp tục mập mờ không rõ ràng như vậy nữa. Cho nên Bạch Hy nhịn đau, cố gắng nhìn thẳng vào mắt Diệp Ý Tiêu: “Ý Tiêu, để cho ta rời đi trước khi hận ngươi, nếu không…”

“Dù cho hận, ngươi cũng chỉ có thể ở lại bên cạnh ta! Điểm này, bất luận Nghiêm Huyễn Hi có hay không là tình nhân của ta, cũng không thể thay đổi! Bạch Hy, ngươi tựa hồ còn chưa học ngoan. Đêm nay, phải ôn tập thật kỹ. Ngươi, nên làm như thế nào!”

Diệp Ý Tiêu bất chấp cơm còn chưa ăn, kéo Bạch Hy ra khỏi ghế lô.

Bị lửa giận đột nhiên bộc phát của Diệp Ý Tiêu dọa tới ngây người, nhất thời, Bạch Hy cũng không rõ y muốn làm gì. Thẳng đến khi bị hung hăng ném tới trên giường, hắn mới chợt tỉnh táo lại, vội vàng xoay người muốn đứng lên, nói: “Ý Tiêu, ngươi trước bình tĩnh lại, có chuyện hảo hảo nói, không cần phải như vậy…”

“Ta rất bình tĩnh.” Diệp Ý Tiêu động tác nhanh chóng đè ép xuống, ưu thế thân thể giúp cho y dễ dàng đem Bạch Hy chế ngự, cũng gọn gàng lưu loát lột sạch toàn bộ quần áo trên người hắn.

“Đừng có dùng vận động trên giường đến giải quyết mâu thuẫn giữa chúng ta, như vậy … ân …” Lời muốn nói toàn bộ bị nụ hôn như lửa nóng ngăn ở trong miệng, Bạch Hy đem hết toàn lực giãy dụa, càng làm lửa giận của Diệp Ý Tiêu cháy lớn thêm. Trong cơn tức giận, Diệp Ý Tiêu kéo điện thoại đang sạc tại đầu giường, dùng dây sạc tuy nhỏ nhưng rất cứng kia trói hai tay Bạch Hy lại.

Cổ tay truyền đến đau đớn làm cho Bạch Hy hít một ngụm lãnh khí, nhấc chân muốn đạp người, chưa từng nghĩ Diệp Ý Tiêu sớm có phòng bị, một tay đã bắt lấy cổ chân của hắn, lạnh lùng nói: “Đến lúc này, ngươi còn không hướng ta thỏa hiệp sao?”

“Thỏa hiệp cái rắm! Diệp Ý Tiêu, ngươi như vậy chính là giam người phi pháp!” Bạch Hy cố sức ngẩng đầu, rống giận.

“Ai kêu ngươi muốn rời khỏi ta? Bạch Hy, ta cho phép ngươi ngẫu nhiên tùy hứng làm nũng, chính là, tuyệt đối không cho phép ngươi lần nữa rời khỏi ta! Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Diệp Ý Tiêu rất sinh khí, tức giận đến không còn lý trí. Trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Như thế nào làm cho Bạch Hy lưu lại.

Tách ra hai chân thon dài, tìm được địa phương có thể dung nạp dục hỏa đang bừng bừng phấn chấn của mình, Diệp Ý Tiêu bỏ qua việc khuếch trương, giật khóa quần, thẳng lưng, một phát liền trực tiếp xông vào.

“Ah… đau nhức, Diệp Ý Tiêu ngươi điểm nhẹ!” Bạch Hy tay chân bị kiềm chế, chỉ có thể vặn vẹo vòng eo phản kháng. Nhưng thời điểm Diệp Ý Tiêu thô bạo tiến vào, thân thể cùng khí lực của hắn liền giống như khí cầu bị đâm thủng mà bay hơi, thoáng cái toàn bộ đều mất hết. Tìиɧ ɖu͙© cưỡng ép làm cho nơi tư mật kia vô cùng đau đớn, khiến hắn không thể không mở miệng cầu xin tha thứ.

Diệp Ý Tiêu không dừng động tác, ngược lại, còn cúi người, dùng đầu lưỡi trêu đùa tiểu hồng đậu trước ngực Bạch Hy, hai tay cũng không nhàn rỗi, linh hoạt tại những chỗ mẫn cảm trên người hắn vẽ loạn, trêu chọc thân thể mê người kia.

Bạch Hy chưa bao giờ cảm thấy chán ghét cơ thể mình như lúc này. Thân thể này đã bị Diệp Ý Tiêu dạy dỗ thành quá nhạy cảm! Rõ ràng là tìиɧ ɖu͙© ép buộc, thế mà lại có phản ứng. Phía dưới đã ngẩng đầu, hơn nữa còn cứng rắn như sắt, thậm chí còn có thể rõ ràng cảm nhận

được lỗ nhỏ trên đỉnh đang chảy ra chất lỏng trong suốt! Điều này thật sự là mất thể diện.

Cảm giác vô cùng nhục nhã làm cho Bạch Hy không biết phải làm thế nào, nhắm mắt lại, nước mắt nóng hổi liền từ khóe mắt tràn ra, theo đường viền khuôn mặt trợt xuống. Tay giãy dụa được càng thêm lợi hại, dây điện sắc mảnh kia hằn sâu vào da thịt, đau đến tê dại.

Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân vô cùng ủy khuất, hắn đưa ra yêu cầu rất đỗi bình thường. Tình yêu là chuyện chỉ của riêng hai người, Nghiêm Huyễn Hi một mực chen ngang, nếu như không giải quyết triệt để, sao có thể thiên trường địa cửu? Vì cái gì Diệp Ý Tiêu không chịu đáp ứng? Chẳng lẽ y thật sự đối với Nghiêm Huyễn Hi động tình sao? Động tình, vậy thì cứ quang minh chính đại theo sát người kia

cùng một chỗ a, vì cái gì còn mạnh mẽ buộc mình ở lại bên cạnh y!

Bạch Hy không muốn khóc, nhưng vẫn là khống chế không nổi bản thân

nước mắt giọt lớn giọt lớn lăn xuống, trận trận rêи ɾỉ khó nhịn cũng trở thành nức nở nghẹn ngào, nghe được càng cảm thấy đau khổ.

“Đừng khóc.” Diệp Ý Tiêu một bên co rút một bên hôn xuống. Nụ hôn mang theo vị mặn của nước mắt. Trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng thở dài một hơi: “Hảo, ta đáp ứng ngươi, qua lễ Nô-en sẽ cùng Nghiêm Huyễn Hi cắt đứt quan hệ. Từ nay về sau, bất luận là bên ngoài hay sau lưng, Bạch Hy ngươi đều là ái nhân duy nhất của Diệp Ý Tiêu ta.”

“Thật sự?” Bạch Hy mở to mắt nhìn người bên trên. Đôi mắt ướŧ áŧ như bị một tầng sương mù che phủ lại tản ra sức hấp dẫn kinh người.

“Thật sự.” ngón tay Diệp Ý Tiêu xẹt qua môi Bạch Hy, sau đó cởi bỏ dây trói trên tay hắn, thấp giọng nói: “Đương nhiên, ngươi cũng phải hứa, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không tự tiện rời khỏi ta.”

“Hảo.” Bạch Hy một ngụm liền đáp ứng, đôi tay đã khôi phục tự do ôm lấy cổ Diệp Ý Tiêu. Chỉ cần Diệp Ý Tiêu cùng Nghiêm Huyễn Hi phân rõ giới tuyến, như vậy, hắn có thể độc chiếm người này đi? Mộng tưởng tựa hồ đã từng bước từng bước trở thành hiện thực…

Sau khi hai người đều thỏa mãn, Diệp Ý Tiêu mới cảm thấy bụng trống trơn, đói đến kêu vang. Lúc ở nhà hàng, y cái gì cũng chưa ăn, bị đói là chuyện đương nhiên. Bạch Hy mặc xong quần áo liền đến phòng bếp nấu cho Diệp Ý Tiêu mì trứng gà, bỏ thêm rau củ cùng lạp xưởng, hương vị cũng không tệ lắm.

Đợi Diệp Ý Tiêu lấp đầy bụng, hai người cùng nhau đi tắm, lại lăn đến trên giường.

“A, đêm giáng sinh cứ như vậy đã trôi

qua.” Bạch Hy nằm ở trên giường cảm thán, đưa tay đẩy đẩy Diệp Ý Tiêu: “Đều tại ngươi, sớm một chút đáp ứng ta chẳng phải tốt lắm sao?”

“Đừng làm rộn, ta về sau còn phải suy nghĩ thật kỹ như thế nào mới có thể bảo hộ ngươi” Diệp Ý Tiêu khoác tay lên hông Bạch Hy, con mắt nhìn lên trần nhà đến xuất thần.

Bạch Hy không vui, xoay lại, nửa ghé lên trên người Diệp Ý Tiêu: “Đừng đem ta trở thành một kẻ yếu đuối, ta có thể tự bảo vệ mình ah!”

“Ngươi ngay cả ta đều đánh không lại.” Diệp Ý Tiêu bất đắc dĩ nói, ngón tay lướt nhẹ qua mái tóc mềm mại của Bạch Hy: “Tóm lại từ nay về sau, ngươi làm việc chú ý một chút.”

“Biết rồi.” Bạch Hy tròng mắt vừa chuyển, nhìn thấy đầu giường đặt một cây bút Mark, không khỏi nổi lên ý muốn chơi đùa, với tay cầm lấy bút, sau đó nhảy xuống giường, cười tủm tỉm nói: “Ý Tiêu, ta muốn ở

bàn chân ngươi vẽ một bức tranh.”

Đã lâu chưa thấy qua Bạch Hy có vẻ mặt hưng phấn như vậy. Vẽ dưới lòng bàn chân lại không có người nhìn thấy, Diệp Ý Tiêu liền khẽ gật đầu, phối hợp duỗi thẳng chân.

Bạch Hy cầm bút tinh tế phác họa, trên mặt mang theo tươi cười xinh đẹp. Mười phút sau hắn đã vẽ xong, sau đó nhào tới trên người Diệp Ý Tiêu hỏi: “Muốn biết ta vẽ cái gì sao?”

“Đông cung đồ[aka hình hình khiêu da^ʍ^^!]?” Nhìn người này cười đến như vậy, chắc chắc có thâm ý khác, Diệp Ý Tiêu cũng nổi lên hứng thú.

“Phi! Nghĩ tầm bậy, mới không phải! Ta lấy điện thoại chụp cho ngươi xem.” Bạch Hy vui vẻ cười, cầm lấy điện thoại ở đầu giường mở màn hình, chụp lại, sau đó đưa cho Diệp Ý Tiêu: “Ngươi xem, thật đẹp ah.”

Trong tấm hình, vẫn là đôi chân mạnh mẽ rắn chắc của Diệp Ý Tiêu. Bất quá, tại gang bàn chân có một bức tranh vô cùng xinh đẹp. Dựa vào hình dáng vốn có của bàn chân, vẽ lên mây trắng, đại dương, thậm chí còn có thuyền buồm lay động trên đỉnh sóng. Mà trên năm đầu ngón chân, lại vẽ 5 icon vẻ mặt khác nhau, hỉ nộ ái ố túng[vui mừng, giận dữ, dễ thương, đáng ghét, xấu hổ] từng cái bày ra, phi thường sinh động.

Diệp Ý Tiêu cũng phì cười, y để điện thoại di động xuống, duỗi tay muốn nâng chân lên xem cho kỹ, Bạch Hy lại không chút khách khí mở ra đôi chân thon dài, ngồi đè trên người Diệp Ý Tiêu: “Không cho ngươi xem!”

“Hảo hảo, ta không nhìn.” Diệp Ý Tiêu để hai chân xuống, tay đỡ lấy cái eo mảnh khảnh của Bạch Hy. Mang theo nụ cười thản nhiên hỏi: “Có muốn hay không ta ở dưới bàn chân ngươi cũng vẽ một chút?”

“Ngươi sẽ vẽ cái gì?” Bạch Hy nương đến trước ngực tình nhân, ngửa mặt lên hỏi.

“Bí mật, chờ một lát chụp cho ngươi xem.” Diệp Ý Tiêu đem Bạch Hy nhẹ nhàng ngả ra, để

cho hắn nằm xuống giường, sau đó cầm bút, tại gang bàn chân Bạch Hy vẽ hai đường liền tuyên bố hoàn thành.

Bạch Hy đỏ mặt, từ xúc cảm dưới bàn chân truyền đến, hắn ẩn ẩn biết Diệp Ý Tiêu là vẽ cái gì.

“Đoán được sao?” Diệp Ý Tiêu cười, tiến đến trên người hắn.

“Không biết!” Bạch Hy đẩy y ra, xoay người, đem mặt chôn vào trong gối. Cái hình vẽ kia thật sự rất đơn giản, chính là, ý nghĩa lại không hề tầm thường.

“Bảo bối thật giảo hoạt a, biết rõ còn nói không biết.” Diệp Ý Tiêu nằm sấp xuống bên cạnh người yêu, nghiêng đầu mυ"ŧ lấy vành tai Bạch Hy, khí tức nóng hổi toàn bộ đều phun vào trong tai đối phương.

“Ai kêu ngươi vẽ loại hình đó.” Bạch Hy bị hơi thở của đối phương làm cho tâm thần dao động, đưa tay muốn đẩy Diệp Ý Tiêu ra. Nhưng cánh tay mới vươn ra liền mất đi tự do. Diệp Ý Tiêu cầm lấy bàn tay kia, nhìn thấy trên da máu bầm tụ thành một vòng thâm tím, thở dài một tiếng: “Bảo bối, ngươi phải hiểu rõ tâm tư của ta, đừng lại khiến ta tức giận.”

“Ân.” Bạch Hy trở nên thật biết điều, dịu dàng ngoan ngoãn đáp ứng. Dưới bàn chân trắng nõn, chính là dùng hai đường cong đơn giản phác hoạ thành hình trái tim.

Ngoài cửa sổ, gió Bắc thổi vù vù. Nhưng là, trong phòng lại ấm áp như tiết trời mùa xuân.
« Chương TrướcChương Tiếp »