- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Đừng Nói Yêu Tôi
- Chương 37
Đừng Nói Yêu Tôi
Chương 37
Đã lựa chọn tin tưởng Diệp Ý Tiêu, Bạch Hy dĩ nhiên là rời khỏi khách sạn, quay về chung cư. Mà Diệp Ý Tiêu vì tránh cho Bạch Hy lọt vào tập kích, buổi tối luôn đợi thật khuya mới trở về. Ngày thường, sẽ không kiêng nể gì mà theo sát Nghiêm Huyễn Hi, đi về có đôi. Ký giả tạp
chí ùn ùn kéo lên ảnh chụp, tuần san bát quái càng liên tiếp đưa tin.
Bạch Hy nhìn thấy có chút bực bội, dứt khoát lựa chọn ngó lơ, không quan tâm. Ngược lại, cấp trên của hắn – Vương Duy Duệ giận đến sôi lên, tại văn phòng mắng to Diệp Ý Tiêu là tên củ cải trắng đại hoa tâm[kiểu bắt cá nhiều tay, maybe ^^!], sớm muộn cũng bị người làm thịt. Lại càm ràm lỗ tai Bạch Hy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép[yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn], nói hắn chính là tự tìm ngược đãi. Đối với cái này, Bạch Hy cũng không giải thích. Dù sao, cứ để Cung Huyền Nguyệt nói cho tên kia biết tiền căn hậu quả là được rồi, hắn cũng không muốn lãng phí lời nói.
Nếu như Diệp Ý Tiêu thật sự lựa chọn phương thức như vậy bảo vệ mình, Bạch Hy hắn có thể miễn cưỡng tiếp nhận.
Một buổi xế chiều, người chưa bao giờ ở công ty lộ mặt – Cung Huyền Nguyệt, đột nhiên xuất hiện. Vương Duy Duệ sợ tới mức thẳng tắp một đường trốn vào văn phòng. Cung Huyền Nguyệt một bên theo dõi bảo bối nhà mình, một bên lấy ra vẻ mặt tươi cười tuyệt diễm hướng Bạch Hy chào hỏi. Sau đó, không cần tốn nhiều sức mở ra cửa văn phòng, tùy tiện ném cho Bạch Hy một câu: “Hai giờ tới, không cho bất luận kẻ nào tiến vào.”
Bên trong trình diễn trò mèo gì, Bạch Hy dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết. Hắn nhún nhún vai, ngồi xuống vị trí. Trước tiếp tục làm chuyện của mình, sau thuận tiện ngăn lại một ít người “không được nhìn”. Trong văn phòng ẩn ẩn truyền ra một ít thanh âm “không nên nghe”, đều bị Bạch Hy coi như gió thổi bên tai.
Nửa giờ sau, Cung Huyền Nguyệt đi ra, cả người dung quang[mặt mày] toả sáng, sóng mắt bao hàm hào hoa phong nhã lưu chuyển, tản mát ra sức hấp dẫn
kinh người. Quả nhiên là yêu nghiệt — lão đại ngươi là phàm nhân, tuyệt đối đấu không lại tên nhóc đã thành tinh này a.
Bạch Hy liếc Cung Huyền Nguyệt, rồi lại tiếp tục vùi đầu vào đám báo cáo thống kê dày cộp.
“Biểu tẩu, thời gian dài như vậy không gặp, ngươi sống tốt a?” Cung Huyền Nguyệt mang theo lúm đồng tiền rung động lòng người, tựa vào bên cạnh bàn làm việc của Bạch Hy, ngón tay thon dài ở trong mớ biểu báo xẹt qua xẹt lại: “Đối với mấy cái số liệu tẻ nhạt này cũng thật nhàm chán đi, theo giúp ta trò chuyện a.”
Công tác bị quấy rầy nghiêm trọng, Bạch Hy bất đắc dĩ ngẩng đầu, trịnh trọng uốn nắn cách xưng hô quái dị của Cung Huyền Nguyệt: “Cung nhị thiếu, biểu tẩu trong nhà người chính là Nghiêm Huyễn Hi.”
“Ách, đố kị thật lớn.” Cung Huyền Nguyệt sờ sờ cái mũi, tiếp tục cười đến diễm như đào lý[xinh đẹp rực rỡ như hoa đào hoa mận]: “Yên tâm đi, đây chỉ là kế hoạch ứng phó tạm thời. Đến khi nắm được mảnh đất kia, hết thảy liền yên ổn.”
“Lỗ tai của ngươi rất có vấn đề.” Bạch Hy cầm cặp văn kiện, muốn gõ tay tên kia. Ai dè, lại bị tên nhóc này dễ dàng
tránh thoát, không cam lòng hừ một tiếng: “Ngươi đem lão đại nhà ta làm gì rồi?”
“Không có gì, làm chút chuyện vợ chồng nên làm mà thôi.” Nhắc đến người kia, Cung Huyền Nguyệt trong đôi mắt tản mát ra nhu tình hiếm thấy, còn phối hợp chép miệng chậc lưỡi, tựa hồ đang hồi tưởng lại đoạn tình cảm mãnh liệt vừa rồi.
Bạch Hy không nói gì. Người này động dục chạy đến tận văn phòng, vạn nhất bị các đồng nghiệp phát hiện, lão đại nhà hắn còn có mặt mũi gặp người sao? khó trách Diệp Ý Tiêu nói người Cung gia tính tình rất quái lạ. Trong đó, quái nhất chính là, chẳng phân biệt được trường hợp, tùy thời tùy chỗ động dục!
“Cung Huyền Nguyệt! Ngươi, cái tên hỗn đản thiếu đánh, mau lăn tới đây!”
Trong văn phòng truyền đến một hồi rống giận, làm cho Cung Huyền Nguyệt đang chuẩn bị tiếp tục đùa giỡn đại tẩu nhà mình vội vàng đi vào.
Cung Huyền Nguyệt lần này đi vào, thẳng đến lúc tan tầm đều không có trở ra. Bạch Hy thu thập sơ qua đồ vật trên mặt bàn, nghĩ nghĩ, vẫn là đẩy cửa đi vào.
Văn phòng không có một bóng người, chắc hẳn hai người đều ở phòng nhỏ bên trong nghỉ ngơi. Bạch Hy đi đến bàn máy tính Vương Duy Duệ thường sử dụng, làm hết phận sự, đem mấy thứ văn kiện loạn thất bát tao trên mặt bàn sắp xếp cho tốt, bút máy cũng thả lại bên trong ống đựng bút. Đợi khi bàn làm việc sạch sẽ, cửa gian phòng nghỉ cũng nhẹ nhàng mở ra.
“Biểu tẩu, ngươi về trước đi. Duệ Duệ mệt mỏi, để cho hắn ngủ thêm một lát.” Cung Huyền Nguyệt vừa ngáp vừa đi ra, thanh âm thế nhưng lại giảm xuống rất nhiều.
“Nha.” Bạch Hy cũng đem thanh âm của mình đè thấp: “Cung Huyền Nguyệt, tốt xấu gì cũng nên tiết chế lại một chút, đừng làm cho lão đại quá mức mệt nhọc, không cẩn thận tinh tận người vong. Hắn là đầu não công ty, không có hắn, chúng ta chính là rất phiền toái.”
“Ta biết rõ chừng mực.” Cung Huyền Nguyệt ném lại những lời này, bước trở về phòng nghỉ, hắn cũng không muốn rời đi bảo bối nhà mình thời gian quá dài. Nào biết, vừa mới xoay người, Vương Duy Duệ đã ăn mặc chỉnh tề đứng phía sau, trên mặt nổi lên
một mạt đỏ ửng khả nghi.
Cung Huyền Nguyệt hô to gọi nhỏ: “Ai nha, Duệ Duệ làm sao ngươi lại đứng lên? Ngủ thêm một lát a. Đều tại ta, đυ.ng đến ngươi một cái liền không cách nào kiềm chế bản thân…”
“Ngươi câm miệng!” Vương Duy Duệ thật sự là không chịu nổi tên này quấy nhiễu, hung dữ kêu lên. Vốn hôm nay đi làm, chính là phải xử lý công việc cho thật tốt, mấy cái bảng thống kê tài vụ quý này cũng sắp xét duyệt xong. Nào ngờ, Cung Huyền Nguyệt đến nhiễu loạn hết thảy. Gia hỏa quả động dục kia quả nhiên là đáng sợ, vào tới văn phòng liền trực tiếp đem hắn áp đảo trên bàn làm việc, mặc kệ tất cả, ôm chặt xong liền hôn đến thiên hôn địa ám. Về sau, thậm chí còn cởϊ áσ nới dây lưng, không ngừng đắc ý.
May mắn bên ngoài có Bạch Hy trông coi, nếu không tuyệt đối sẽ bị người ta nhìn thấy. Từ nay về sau, nhất định phải cấm, không cho tên yêu nghiệt này
bước vào công ty nửa bước!
Sau khi Cung Huyền Nguyệt bị rống, đôi con mắt xinh đẹp chớp a chớp, trong nháy mắt liền trở nên điềm đạm đáng yêu, bĩu môi thấp giọng nức nở nghẹn ngào: “Ô ô, Duệ Duệ nhà ta thật hung dữ.”
Vương Duy Duệ chịu không nổi nhất chính là bộ dạng này của Cung Huyền Nguyệt. Đường nét trên mặt nhanh chóng nhu hòa, vội vàng ôm lấy bờ vai người kia: “A, thực xin lỗi, vừa rồi ta không phải cố ý. Ngươi có thể hay không tiết chế một chút. Ta đều đã 30 tuổi, chịu không được người trẻ tuổi như ngươi lăn qua lăn lại –”
Được người yêu ôm lấy, Cung Huyền Nguyệt lập tức có voi đòi tiên, khuôn mặt cọ cọ cái mũi Vương Duy Duệ, trong đôi mắt lộ ra sung sướиɠ khi gian kế thành công.
Bạch Hy thấy được liền trợn mắt há
mồm. Như thế nào cũng không hiểu, tại sao lão đại nhà mình thái độ chuyển biến nhanh như vậy. Bất quá, đây chuyện riêng nhà người ta, hắn cũng không tiện xen vào, vì vậy đành nói: “Các ngươi cứ chậm rãi trình diễn màn vợ chồng ân ái, ta đi trước.”
“Bạch Hy ngươi chờ một chút.” Nghe được lời Bạch Hy nói, Vương Duy Duệ lập tức đẩy Cung Huyền Nguyệt ra, vội vàng hô: “Ta có việc muốn thương lượng với ngươi.”
“Chuyện gì muốn cùng hắn thương lượng, theo ta thương lượng không được sao?” Cung gia nhị thiếu vẻ mặt ghen tuông rõ ràng.
Vương Duy Duệ đẩy hắn một cái: “Ngươi cũng không phải người công ty ta, thương lượng với ngươi cái gì? Ta muốn cùng Bạch Hy bàn bạc sắp xếp kế hoạch cho quý cuối năm, ngươi cũng đừng xen vào.”
Bạch Hy biết rõ Vương Duy Duệ nhắc tới chính là sự vụ rất trọng yếu, cái này có thể quan hệ đến thành tích cuối năm, cũng quan hệ đến tiền thưởng cao thấp của công ty. Không thể qua loa được, liền gật đầu lưu lại.
Bất đắc dĩ, Cung Huyền Nguyệt đành phải chán muốn chết đi tới giá sách bên phải văn phòng, chọn lấy một cuốn chuyên đề quản lý nhân sự, ngồi xuống từ từ xem, thỉnh thoảng ngẩng lên, dùng ánh mắt u oán nhìn “Phu nhân” của mình, mong ngóng người kia
có thể đem chú ý ngẫu nhiên phóng tới trên người
hắn. Nhưng tiếc là, từ đầu đến cuối, hắn ngay cả một cái liếc mắt đều không nhận được.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Đừng Nói Yêu Tôi
- Chương 37