Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đừng Nói Yêu Tôi

Chương 34

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một tuần kế tiếp, Bạch Hy đều trải qua rất bình tĩnh, cũng không phải hắn không chút nào để ý đến hành vi của Diệp Ý Tiêu, mà là đã biết rõ, bất luận bản thân có suy nghĩ như thế nào, Diệp Ý Tiêu cũng sẽ không thay đổi chủ ý. Điểm này, không ai có thể minh bạch hơn hắn.

Phòng ở mới đã lắp đặt thiết bị xong, cũng mời người của công ty dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ. Hiện tại, chỉ đợi mua thêm ít thiết bị điện tử, đồ gia dụng các loại, sau đó để cho thông gió hai ba tháng là có thể dọn vào ở.

Khoảng thời gian này, Diệp Ý Tiêu có 2 lần điện thoại về, đơn giản chỉ là dặn dò Bạch Hy hảo hảo chiếu cố bản thân, ngoan ngoãn chờ y trở về.

Bạch Hy lung tung đáp lời, sau khi cúp điện thoại liền trực tiếp đánh xe đến cửa hàng nội thất.

Vương Duy Duệ cuối cùng cũng trở về công ty, hai mắt treo thêm quầng thâm, bộ dáng thiếu ngủ nghiêm trọng. Bạch Hy vừa đi vào, đưa cho lão bản nhà mình ly cà phê, đã bị hắn lôi kéo than khổ: “Bạch Hy, tên nhóc Cung Huyền Nguyệt kia thật không phải là người a! Cái gì tân hôn tuần trăng mật, dính người dính đến phát sợ. Nếu như không phải Cung lão thái gia cưỡng chế đưa hắn áp tải về trường học, ta đến bây giờ vẫn không thể trở về ah!”

“Đây không phải là rất tốt sao? Cung Huyền Nguyệt rất xem trọng ngươi, theo cách khác mà nói, hắn rất yêu ngươi.” Bạch Hy cười cười, nhìn lão bản đang ngáp liên tục, trong mắt lộ ra một chút hâm mộ.

“Yêu ta? Cái kia kêu là chủ nghĩa độc tài bá đạo thì đúng hơn! A a, ta mệt mỏi quá –” Vương Duy Duệ ôm đầu lăn lộn. Vừa đúng lúc điện thoại vang lên, hắn mới ngừng gào thét, hữu khí vô lực nâng điện thoại: “Uy, xin chào –”

Không đến năm giây, vẻ mệt mỏi trên mặt lập tức biến mất tăm, thần sắc cũng nghiêm nghị lại: “Ngươi nói đều có thật không? Hắn như thế nào có thể làm như vậy! Hắn ——” Nói đến đây, Vương Duy Duệ đột nhiên dừng lại, một tay hướng phía Bạch Hy quơ quơ, ý bảo tránh mặt. Bạch Hy nhún nhún vai, xoay người ra khỏi văn phòng, còn giúp ông chủ đóng cửa lại.

Sau khi xác nhận Bạch Hy đã không thể nghe được, Vương Duy Duệ mới nói tiếp: “Diệp Ý Tiêu thật sự là muốn cùng người kia đính hôn? Vậy hắn đem Bạch Hy trở thành cái gì? Tình nhân bí mật? Vì cái gì ta không thể hỏi đến? Nói như thế nào Bạch Hy cũng là nhân viên của ta, thủ trưởng quan tâm cấp dưới chuyện thiên kinh địa nghĩa [đạo lý hiển nhiên]!”

Không biết người bên kia nói gì đó, Vương Duy Duệ đột nhiên đỏ bừng cả khuôn mặt, đối với điện thoại rống giận: “Ngươi, trong vòng một tháng không cho chạm vào ta!” Sau đó dứt khoát ngắt máy!

Bạch Hy rất bình tĩnh, bình tĩnh đến độ chính hắn cũng không tin nổi. Sau khi tan tầm về nhà, hắn lật xem mấy trang báo giải trí, không bỏ sót một chữ, đem tin tức đọc

bằng hết. Sau đó, làm như không có gì quan trọng, đem báo chí ném sang một bên, mở ti vi xem tin tức.

Trên tivi vừa mới truyền phát tin tức về một thiếu phụ tự sát. Nguyên nhân là trượng phu nàng ở bên ngoài có nữ nhân khác. Nhìn biên tập viên lòng đầy căm phẫn khiển trách kẻ “thứ ba”, Bạch Hy không tự giác cười cười. Tình yêu là một vấn đề rất phức tạp. Nhiều khi, tình yêu không chỉ là chuyện của riêng hai người. Xã hội này tồn tại quá nhiều thứ hấp dẫn, quá nhiều nhân tố dư thừa. Cho nên, đường tình hai người luôn tràn đầy biến số.

Cũng giống như hắn cùng Diệp Ý Tiêu.

Dù cho tới bây giờ, trong lòng hắn vẫn là yêu Diệp Ý Tiêu. Chỉ có điều, Bạch Hy hắn sẽ không bởi vì yêu mà trở nên hèn mọn, sẽ không vì muốn ở bên cạnh y mà cam chịu việc cùng người khác chia sẻ ái nhân.

Bất quá đã đáp ứng, Bạch Hy cũng không thể tùy ý suy đoán, vẫn nên để cho người kia một cơ hội giải thích. Sau khi hạ quyết tâm, Bạch Hy bấm số điện thoại của Diệp Ý Tiêu.

“Bảo bối, nhớ ta không?” Bên kia, Diệp Ý Tiêu hiển nhiên rất cao hứng.

Bạch Hy rót cho mình một chén nước, ngồi xuống trên ghế sofa, ngữ khí bình thản: “Ta hôm nay đọc tạp chí, nói ngươi cùng Nghiêm Huyễn Hi đính hôn, có thể cho ta một lời giải thích sao?”

Trong điện thoại, Diệp Ý Tiêu trầm mặc một hồi mới nói: “Chuyện này là sự thật.”

“Nha.” Bạch Hy lên tiếng, cũng không nói thêm điều gì, chuyên tâm chờ đợi đối phương giải thích. Nội tâm ẩn ẩn đau đớn, khiến cho hô hấp cũng có chút khó khăn.

“Chỉ như vậy mới có thể bảo đảm an toàn của Huyễn Hi cùng ngươi, cho nên –”

“Ta đã biết. Như vậy, giữa chúng ta cũng nên chấm dứt a?” Bạch Hy cắt ngang lời Diệp Ý Tiêu: “Ta ngày mai sẽ chuyển ra ngoài, chìa khóa ta sẽ giao cho phòng quản lý bảo quản.”

“Ngươi dám!” Diệp Ý Tiêu rống giận, cực đại thanh âm đánh sâu vào màng nhĩ, khiến cho Bạch Hy có chút choáng váng, không thể không vuốt vuốt lỗ tai.

“Diệp tổng, chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho phép dân chúng đốt đèn chính là hành vi là đáng xấu hổ ah. Cứ như vậy đi, chúng ta hảo tụ hảo tán.” Nói xong, Bạch Hy dứt khoát cúp điện thoại, thuận tay tắt máy. Sau đó đem điện thoại bàn trong nhà rút dây, thế giới lại trở nên thanh tĩnh rồi.

Yêu? Một chữ này cỡ nào buồn cười a! Bạch Hy quyết định, cả đời cũng không muốn chạm phải cái gọi là yêu!

Từ căn hộ của Diệp Ý Tiêu chuyển ra, Bạch Hy vào trọ tại một khách sạn nhỏ. Phòng ở mới bên vừa kia lắp đặt thiết bị, mùi vị còn rất nồng, không thể lập tức dọn tới. Mà hiện tại, cũng không tìm thấy chỗ ở phù hợp, cho nên đành phải tạm thời ở trong khách sạn.

Diệp Ý Tiêu đã từng gọi điện đến công ty, bất quá, tất cả đều bị Vương Duy Duệ ngắt máy. Đối với loại người ba tâm hai ý, bội tình bạc nghĩa, Vương Duy Duệ

hắn không có chút nào hảo cảm. Diệp Ý Tiêu ngươi cũng đã cùng hồng ảnh minh tinh công khai đính hôn, vậy làm gì còn muốn đến trêu chọc Bạch Hy

ngây thơ như cún[tác giả viết thế ^^!] nhà ta! Đương nhiên, nếu như là trước kia, Vương lão đại sẽ tuyệt đối không phóng khoáng như vậy,

không tiếc đắc tội với khách hàng đại tiềm năng. Hiện tại, dám hướng tên kia hô to gọi nhỏ, tuyệt đối

là do — có người ở đằng sau chống lưng.

Có Vương Duy Duệ can thiệp, đoạn thời gian này, Bạch Hy trải qua cũng coi như an ổn. Đảo mắt, đã qua nửa tháng. Hôm nay, Bạch Hy vừa mới tan tầm, liền nhìn thấy một chiếc Aston Martin One 77 có chút quen mắt đỗ dưới lầu công ty. Sau một thoáng ngây người, Bạch Hy quyết định làm như hoàn toàn không nhìn thấy, xoay người đi về phía xe bus công cộng.

Mới đi năm sáu bước, đằng sau liền truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập. Bạch Hy trong lòng suy tính, biết rõ lúc này tuyệt đối không phải thời điểm đối mặt người kia, lập tức gia tăng cước bộ tiến về phía trước. Về sau, liền dứt khoát co giò mà chạy. Không biết vì cái gì, mỗi một lần gặp chuyện như vậy, rõ ràng kẻ sai chính là đối phương, người đầu tiên tránh né lại luôn là Bạch Hy hắn.

“Bạch Hy! Ngươi tuyệt đối chạy không thoát!” Diệp Ý Tiêu thanh âm trầm thấp giống như từ địa ngục vang lên, quỷ mị làm lòng người phát lạnh.

Những lời này truyền vào trong tai Bạch Hy, phảng phất như lệnh phù đòi mạng, làm cho hắn chạy trốn càng thêm nhanh. Đảo mắt đã đến bến xe công cộng, vừa đúng lúc một cỗ xe bus chuẩn bị đóng cửa, Bạch Hy vội vàng lách mình lên xe, cũng không quản chiếc xe này có phải là đi tới khách sạn nhỏ hắn tạm thời trọ hay không.

Quăng vào trong hộp thu phí hai nguyên tiền xu, Bạch Hy chui vào đám người, chen đến vị trí giữa xe, sau đó bám lấy vòng tay[

mấy cái vòng treo trong xe giúp hành khách đứng vững khi xe chạy hoặc phanh gấp] thở dốc.

May mắn là Diệp Ý Tiêu không có đuổi theo, nếu không tuyệt đối sẽ dẫn tới một hồi huyết tinh ẩu đả[oánh nhau đẫm máu ^^!]. Bạch Hy cúi đầu nhìn cánh tay đang xách cặp công văn, phát hiện trên mu bàn tay hiện đầy gân xanh, trong lòng bàn tay cũng đầy là mồ hôi.

Bạch Hy vừa mới khôi phục hô hấp bởi vì chạy trốn mà hỗn loạn, chợt nghe thấy tiếng phanh đến ghê tai vang lên. Sau đó, toàn bộ người trong thùng xe theo quán tính mà đổ nghiêng phía trước! Tiếng thét chói tai của nữ nhân liên tiếp vang lên. Có mấy vị khách không kịp cố định thân thể, thậm chí còn té ngã trên sàn!

“Tài xế lão đại, ngươi rốt cuộc có biết lái xe hay không a!”

“Trời ạ, không phải tai nạn xe cộ đi?”

“Làm ta sợ muốn chết, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

Trong xe hỗn loạn không chịu nổi, Bạch Hy thật vất vả mới đứng vững được, chợt nghe thấy lái xe hùng hùng hổ hổ hô: “Mụ nội nhà nó chứ, chiếc xe kia đột nhiên lao tới, ta có thể không phanh gấp sao? Vẫn còn may là nhà nước cung cấp xe

xịn ah–”

Bạch Hy cố gắng xuyên qua khe hở giữa đám người, nhìn về phía kính chắn gió của xe bus. Chỉ thấy một cỗ Aston Martin One 77 trắng muốt đang đứng trước đầu xe bus. Cánh cửa bên ghế lái rất nhanh đã mở ra, Diệp Ý Tiêu khuôn mặt hắc ám đi về phía

này, không nói một lời

liền dùng sức đập cửa.

Tài xế xe bus hỏa đại, mở cửa liền mở miệng mắng người: “Kháo, có tiền thì rất giỏi a? Coi đường cái là nhà của ngươi làm sao? Lái xe vượt ngang như vậy! May mắn ta kịp thời phanh lại, nếu không đâm chết ngươi!”

“Ta tìm một người.” Diệp Ý Tiêu ném cho hắn một câu, liền hướng đám người đi tới. Hành khách trên xe bị hàn ý dày đặc của Diệp Ý Tiêu hù sợ, ở trước mặt y tự động mở ra một con đường.

Rất nhanh, y đã thuận lợi đứng trước Bạch Hy. Bạch Hy nhíu mày, đối với Diệp Ý Tiêu hành vi gần như điên cuồng, hắn cảm thấy vô cũng bất lực, dứt khoát đem đầu chuyển hướng ngoài của sổ xe, sắm vai một cái người xa lạ..

“Theo ta.” Diệp Ý Tiêu đứng cách hắn một bước ngắn, trầm giọng nói. Bạch Hy không để ý tới y, hoàn toàn coi tên này giống như là không khí.

Diệp Ý Tiêu trầm mặc nhìn Bạch Hy, hai tay siết thành nắm đấm, rõ ràng là đang liều mạng ức chế cơn giận của mình: “Bạch Hy, trước khi kiên nhẫn của ta dùng hết, ngươi tốt nhất là tự mình đi xuống xe.”

Tiếc là Bạch Hy vẫn không để ý tới y, thậm chí còn dịch sang bên cạnh. Người đứng kế bên thấy tình trạng hai người, cũng nhịn không được vì vóc người nhỏ nhắn của Bạch Hy mà đổ một trận mồ hôi. Đương nhiên, xét thấy hàn ý âm lãnh bức người sợ hãi của Diệp Ý, không ai dám tiến lên vì Bạch Hy mà bênh vực kẻ yếu.

Một phút đồng hồ dài dằng dặc sau, Diệp Ý Tiêu đột nhiên ra tay, vừa ôm

vừa kéo người lôi về phía cửa: “Là ngươi ép ta! Lái xe, mở cửa!”

“Thả ta ra! Ngươi, cái tên hỗn đản này, ngươi muốn làm gì!” Bạch Hy giãy dụa, bất chấp đây là chỗ công cộng, càng chẳng quản bản thân sẽ mất mặt, lớn tiếng kêu la: “Ngươi đây chính là bắt cóc phi pháp! Ai có thể giúp ta báo cảnh sát ah!”

“Ta xem ai dám báo cảnh sát.” Diệp Ý Tiêu một bên kiềm chế Bạch Hy, một bên liếc nhìn hành khách chung quanh. Cái kia, hai người vừa bấm “110” đều không tự chủ để điện thoại di động xuống. Không có cách nào khác ah, Diệp Ý Tiêu ánh mắt quá độc ác! Nếu như dám báo cảnh sát, chỉ sợ — kết cục sẽ rất thảm.

Lái xe đại thúc cũng rất phối hợp mở ra cửa sau, để cho hai người đang dây dưa xuống xe. Sau đó động tác lưu loát chuyển xe, giẫm chân ga. Cỗ xe bus

tựa như mũi tên, tránh được chiếc xe chắn

ngang trước mặt, hăm hở

lao về phía trước.
« Chương TrướcChương Tiếp »