- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Đừng Nói Yêu Tôi
- Chương 2
Đừng Nói Yêu Tôi
Chương 2
Công trường thi đang công, công nhân giải quyết các vấn đề sinh hoạt cá nhân như
ăn uống, tắm giặt hay đi vệ sinh… tất cả đều phải chấp nhận điều kiện rất thô sơ, tạm bợ. Bạch Hy vội vàng tắm rửa, vừa vặn lúc Lưu đại tẩu giơ cao cái tô gầm lên: “ Ăn cơm a…”
Ba chữ kia phải nói là vô cùng có tính công phá, tiếng nói Lưu tẩu vẫn còn đang quanh quẩn chưa tán, đã thấy một đám đực rựa thô kệch, nhất loạt từ lán chui ra, như thuỷ triều từ bốn phía hăm hở tràn về phía nhà ăn tạm
Lưu đại tẩu là dân trong trấn, đang lúc nông nhàn mà công trường lại kiếm người linh hoạt, biết nấu bếp phụ trách suất ăn cho công nhân nên xin làm đặng kiếm thêm chút thu nhập, tay nghề nàng không ai dám khen tặng nhưng bất quá vẫn là có thể đem cơm nấu chín, ăn vào cũng không đến mức bị tiêu chảy.
Cải trắng, thịt mỡ, canh bí đao, lại thêm cơm tẻ, đây chính là thực đơn hôm nay của công trường. Bạch Hy bưng lên cà mên tự chế bằng nhôm, đứng cạnh cái bàn tròn dính ầy dầu mỡ ăn đến vui sướиɠ tràn trề.
Hồi mới vào làm, hắn gần như không thể thích nghi với điều kiện sống như vậy, cái gì cũng ăn không vô. Thế nhưng, ‘”bụng đói thì đầu gối phải bò” bị cơn đói đánh gục, cái gì cũng có thể nhét vô miệng nuốt rồi xuống dạ dày. Dù sao cảm giác bụng quặn thắt, cồn cào, sôi lên ùng ục còn khó chịu hơn so với thất tình nhiều lắm nha. Mấy cái người tự sát vì tình ấy mà, chắc chắn là chưa có hưởng qua tư vị đói khát đến cùng cực a.
Có đôi khi, Bạch Hy cảm thấy bản thân thực lớn mạng, cùng với “ Tiểu Cường”
[ con gián nhỏ]
chính là sống dai như nhau, đập hoài mà không chết. Rõ ràng vừa mới nghĩ chết quách cho rồi, thế mà hết lần này tới lần khác, vào thời khắc mấu chốt thì vẫn chính là không chết được. Sau vài ba lần, Bạch Hy cuối cùng cũng tỉnh ngộ, hắn chính là “Thiên tương hàng đại nhâm vu tư nhân dã
“[zời giao trọng trách]
a, vì vậy mới từ bỏ ý nhiệm tự hủy hoại trong đầu, thực kiên cường mà sống.
Sau bữa chiều, Bạch Hy có thói quen đi xung quanh dạo một vòng. Thế ngoại đào nguyên được xây cách tiểu trấn không xa, ước chừng khoảng 1km. Ven đường ngập tràn sắc hoa đào rực rỡ, thật rất xứng với cái tên.
Lúc trở về, trời cũng sẩm tối, phía rừng cây, thỉnh thoảng vọng lên tiếng chim kêu chiều, tầng mây phía chân trời bị bao phủ trong sắc trần bì
[ màu vỏ quýt], vô cùng đẹp mắt. Cả công trường chìm trong không khí yên tĩnh. Bạch Hy tay cầm túi mận, lề rề đi về phía công trường.
Một ngày lại cứ thế mà chậm chạp trôi qua, làm việc, ăn cơm, ngủ. Từ nay về sau không nghĩ đến chuyện yêu đương, mặc cho đêm dài trăng sáng. Tất cả, thôi thì cứ để gió cuốn mây trôi.
Hôm sau, Bạch Hy mang theo nón bảo hộ tới căn biệt thự đang xây. Hôm qua mới đổ sàn tầng hai, trước khi mặt bê tông khô, bọn họ cũng chỉ có thể làm vài việc vặt khác.
Căn biệt thự này không tính là lớn, chính là hắn rất thích tổng thể xắp đặt không gian nơi đây.
Mặt trời tháng sáu đúng là đủ ác a, mới được một lát mà bộ đồ bảo hộ đã ướt sũng mồ hôi, chẳng khác bị nhúng vô nước là mấy.
“Bạch Hy, đừng ngây người nữa!” Đại Vỹ bên cạnh kêu hắn một tiếng.
“Nha.” Bạch Hy nháy mắt vài cái, cố gắng làm bản thân thanh tỉnh. Không biết tại sao, sớm nay, sau khi rời giường hắn đều thấy cả người lạ lạ. Cũng không phải thân thể không khỏe, mà chính là loại cảm giác tinh thần bất ổn, làm như có mấy ngàn con kiến bò tới bò lui trong lòng, khiến cho hắn ngứa ngáy bồn chồn lại không thể làm gì được.
Sau khi làm tốt công việc, Bạch Hy bị sai đến tổ vận chuyển. Bởi hôm qua xe trở bê tông tới muộn, làm công việc có chút chựng lại nên chỗ nào cũng muốn hắn qua phụ một tay.
Gần hai giờ dùng xe goòng chở đá đỏ, Bạch Hy càng không xong, quần áo ướt đẫm mồ hôi lại nổi lên một tầng muối. Cả người dinh dính, vô cùng khó chịu, hắn chỉ hận không thể lập tức tắm rửa, sau đó cứ thế mà đâm đầu vào thủy đường
[ao,hồ]
cho thống khoái.
Nhất là phía dưới, càng khổ không thể tả. Qυầи ɭóŧ rẻ tiền bị mồ hôi hồ cứng, chà xát vào đùi non thực rát.
Trước giờ ăn trưa, Bạch Hy lén trở về thay qυầи ɭóŧ. Thời điểm lục đồ, hắn đau lòng mà phạt hiện ra cái cuối cùng cũng đã dùng a. Rơi vào đường cùng, đành phải mặc mỗi quần dài, tuy có chút lạnh lẽo quái dị, nhưng so với bị cọ rách da thịt vẫn là hơn đi. Tranh thủ dùng nước giặt sơ, buối tối đi tắm còn phải dùng đến a. Nếu không chỉ có thể “ tắm truồng”, nghĩ đến cái này, Bạch Hy không khỏi nổi lên một tầng chán ghét.
Thời điểm chạy về lán ăn, khẩu vị Bạch Hy có điểm tốt, ăn nhiều hơn bình thường một chút. Sau khi ăn còn muốn ngủ, nhưng chưa kịp chợp mắt, lại phải tiếp tục làm việc.
Mặc dù nói tiểu trấn này rất nhiều cây xanh, nhiệt độ không tính là cao, nhưng mặt trời chói chang trên đỉnh đầu cũng đủ làm đám công nhân mồ hôi như tắm.
Bận rộn đến khoảng ba giờ, đột nhiên lại được thấy loại xe cao cấp có rèm che rất ít khi xuất hiện ở trấn dừng lại ngoài công trường. Sau đó, đốc công của Bạch Hy và Đại Vỹ, kêu bằng Đặng thúc lập tức mang theo vài người vội vã đi ra tiếp đón các vị khách nhân.
Bạch Hy liếc một cái, lập tức thu hồi ánh mắt, trong lòng nhẩy loạn. Quản lý cấp cao của Lợi Hải thực con mẹ nó rảnh, ai cũng muốn tới làm ôn thần! Ba năm không gặp vẫn làm làm người ta sinh lo, tên hỗn đản này sao còn chưa nằm trong quan tài a, rõ ràng một kẻ vô tâm vô phế không phải người, lão thiên sao còn không chịu thu về! Thật sự là quá bất công đi.
Tên kia sẽ không nhận ra mình đi? Dù sao thì cũng đã ba năm… Phi, nghĩ cái quái gì a? Chính mình đã không còn là Bạch đại thiếu gia phong thái nhẹ nhàng trước kia, y nhận ra được mới lạ a! Với người không có giá trị lợi dụng, tên đó căn bản là liếc tới còn lười, cảm thấy dư thừa.
Bạch Hy thu liễm tinh thần, tranh thủ đem nón bảo hộ kéo xuống, cơ hồ đủ che kín hơn nửa khuôn mặt, tiếp tục vùi đầu làm việc.
“Diệp tổng, ngài đã hạ cố tới xem tiến độ công việc, lại còn chu đáo cấp cho nước khoáng, thật sự vất vả cho ngài rồi. Được ngài chiếu cố, coi trọng như vậy, chúng ta nhất định dốc sức, không dám chậm trễ, nhất định giao cho ngài một thế ngoại đào viên hoàn mỹ!
Ngài nhìn xem, công trình rất đúng tiến độ, chất lượng cam đoan đúng hợp đồng” Đặng thúc chăm chú theo sát nam nhân lạnh lùng phía trước, cố nói vài lời tốt đẹp.
Nam nhân mang kính râm không trả lời, thân hình y cao lớn, tỉ lệ rất cân đối, khuôn mặt trầm tĩnh như nước, trên người mặc áo sơ mi trắng như tuyết, quần tây không có một nếp nhăn, đôi giầy da cao cấp sáng bóng, thản nhiên tản ra một loại khí chất đế vương cao ngất cùng với công nhân ở đây có vẻ không hợp. Y hơi quay đầu, hiển nhiên đã đem tình huống cả công trường xem rõ.
Cuối cùng, Y hướng về một phía, thấp giọng nói: “Có thể hoàn công trước tết trung thu không?”
“Di? Cái này…” Đặng thúc ngẩn người, mặt lộ vẻ khó khăn: “Diệp tổng, chúng ta không phải đã làm hợp đồng là trước tết ah? Hiện tại cách trung thu bất quá chỉ hơn ba tháng, chỉ sợ… “
“Ta sợ trước trung thu đã hết kiên nhẫn.” Đại lão bản của bất động sản Lợi Hải cau mày, ngữ điệu hơi trầm xuống, mang theo một cỗ áp lực khó tả, làm mọi người xung quanh không nhịn được mà rùng mình.
Đặng thúc gian nan nói: “ Căn biệt thự này tuy không quá lớn, nhưng kết cấu lại quá mức tinh xảo, phần trang trí nội thất sau đó lại càng đòi hỏi tinh tế hơn nữa, cái này cần phải có thời gian….”
“Ta biết.” Diệp Ý Tiêu cũng không tiếp tục nói thêm, thoáng trầm tư rồi chuyển chủ đề: “Đây chính là trung tâm của thế ngọai đào viên, các người nên để tâm hoàn thành cho tốt.”
“Vâng, vâng, chúng ta nhất định sẽ dốc hết sức, sẽ hoàn thành tốt nhất.”
“Không phải là cố hết sức, mà phải bằng mọi cách làm tốt nhất. Bảo bối của ta có chịu về hay không, còn phải trông cậy vào đây.”
Diệu Ý Tiêu ngoài ý định buông ra một câu làm mọi người đều kinh ngạc đến trợn to hai mắt mà nhìn.
Cách đó không xa, Bạch Hy đang làm việc liền nghe được một câu như vậy, không khỏi toàn thân run rẩy. Tên Diệp tổng này từ khi nào có vẻ mặt thâm tình như vậy a? Còn cái gì mà trông đợi vào căn biệt thự này! Bạch Hy hắn trên người đã không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào. Tên chết bầm đó còn ở đây diễn trò cho ai coi a?
Diệp Ý Tiêu nhìn trong chốc lát, người đi theo hắn liền đem nước khoáng chia cho công nhân. Bạch Hy nhận chai nước rồi tiện tay ném vào bên trong xe goòng, kéo thấp vành nón tiếp tục công việc.
Ngay sau khi Diệp Ý Tiêu cũng đoàn người di chuyển tới địa phương khác. Bạch Hy liền lấy chai nước trong xe, cười lạnh một tiếng, vặn nắp, trực tiếp đổ xuống đất! Diệp Ý Tiêu, lão tử chính là chết khát cũng sẽ không thèm uống nước của ngươi a!
“Ai nha!, Bạch Hy, ngươi không uống cũng đừng lãng phí.”
Đại Vỹ bên cạnh hắn với qua, xót ruột túm lấy cái chai đã vơi phân nửa, lải nhải nói: “ Cho ta đi, thiệt là, lãng phí quá đi mà.”
Bạch Hy nhún vai, vẻ mặt thản nhiên tiếp tục công việc.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Đừng Nói Yêu Tôi
- Chương 2