- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Đừng Nói Yêu Tôi
- Chương 1
Đừng Nói Yêu Tôi
Chương 1
Có tốt đẹp mấy rồi cũng sẽ phải quên, có bi thương mấy cũng chẳng thể dùng chống đỡ được cho ngày mai. Cuộc sống của con người vốn rất ngắn ngủi, nhưng mỗi cuộc hội ngộ, mỗi mối quan hệ giữa người và người lại làm cho nó trở nên thật đặc biệt, sinh động, rực rỡ sắc màu. Có câu “Thuỷ bổn vô ưu, nhân phong trứu diện.”(có ý là nước xanh vốn bình lặng, chỉ vì có gió thổi qua nên mới nổi thành sóng), trong thời buổi hỗn loạn, vui đó rồi buồn đây, yêu đó rồi hận ngay, hỉ nộ ái ố cứ luân phiên thay đổi như thuỷ triều lên rồi xuống, chỉ là một vòng tuần hoàn lập đi lập lại của cuộc sống.
Nơi đây chỉ là một tiểu trấn(xã nhỏ) giản dị, tự nhiên, không có phố lớn với âm thanh ồn ào thuyên náo, cũng không có kiểu đối xử với nhau lạnh lùng, tàn nhẫn. Thôn quê chỉ có tình cảm mộc mạc thanh khiết, khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp như một bức tranh. Càng khó kiếm được hơn là, tuy chỉ là một tiểu trấn như lại cách thành phố lớn xa hoa truỵ lạc, phồn hoa náo nhiệt chỉ hơn một giờ chạy xe, nhưng gần đây mới có đường cao tốc ngang qua.
Người ta thường nói: “Lộ thông tài thông”(nơi nào có đường chạy qua thì buôn bán tấp nập, tài lộc tự nhiên sẽ kéo đến).Từ khi đường cao tốc sắp thông xe, tiểu trấn đã nghênh đón trưởng phòng của một công ty bất động sản lớn, chuẩn bị xây một khu biệt thự đặc biệt thanh nhã tại phía đông nam. Quy hoạch được thông qua rất nhanh, từng đoàn xe bốc xếp vận chuyển vật liệu xây dựng nối đuôi nhau ầm ầm kéo đến.
Đầu tư xây dựng khu biệt thự ở đây chính là một công ty danh tiếng lẫy lừng cả nước” Bất động sản Lợi Hải.” Họ chuyên khai thác phát triển các cao ốc với thiết kế hiện đại trẻ trung, chất lượng rất đáng tin cậy, đã trở thành một thương hiệu lớn trong nghành bất động sản. Ban đầu, khi Lợi Hải có kế hoạch phát triển nơi này, mọi người đều rất hoang mang. Vì tiểu trấn này tuy nói là phong cảnh tươi đẹp, phong tục giản dị nhưng lại không cùng tuyến đường với thành phố lớn.
Xây biệt thự ở chỗ này, người nào sẽ đến mua a? Người trong tiểu trấn khả năng mua cũng không cao, hơn nữa cũng không ở quen mấy chỗ xa hoa như vậy. Người ở đây chính là thích những ngôi nhà kiểu cũ, cùng cuộc sống nhàn nhã thoái mái.
Thế nhưng Lợi Hải lại không lo lắng vấn đề này, ngược lại dùng thái độ “Nghĩa vô phản cố”(làm việc nghĩa thì không chùn bước) thu mua đất, quy hoạch, xem xét thương lượng việc xây dựng…
Quay qua quay lại sau một năm, cuối cùng thì công trình cũng chính thức khởi công.
Khu biệt thự này có tên là ”Thế ngoại đào nguyên”, rõ ràng mà nói với người khác rằng mình chính là “chốn bồng lai tiên cảnh”, một cái tên theo lối cũ có phần tầm thường. Thế nhưng nó lại có thiết kế vô cùng đặc biệt, không giống những khu biệt thự khác. Khu “Thế ngoại đào nguyên” không theo lối kiến trúc sắp xếp bố cục cân đối, ngược lại còn có chút rối rắm rất thú vị. Từ xa nhìn lại, dường như không gian chìm ngập trong sắc hoa đào nở rộ, cỏ cây xanh mướt, đẹp không sao tả xiết.
Hiện tại, cả khu biệt thụ đang hừng hực khí thế triển khai.
“Bạch Hy! Bê tông đổ xong chưa? Nhanh một chút!” Đầu đội nón bảo hộ Đại Vỹ cao giọng kêu la, nhưng thanh âm của hắn đã bị cơn gió l*иg lộng của ngày hè xô nghiêng ngả, vỡ tan thành những mảnh nhỏ.
Cũng may là anh chàng tên Bạch Hy kia tai thính kinh người a, hai tay liên tục đẩy mạnh cái ống bằng plastic thô ráp đen thui to cỡ bắp đùi, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu men theo cái nón bảo hộ màu vàng trên đầu nhỏ xuống, đọng lại một ít trên cằm. Cậu dùng mu bàn tay xoa xoa cằm, cố sức chớp mắt mấy cái, sau đó quay đầu trả lời: “Tầng này không đủ bê tông, xe
trở vật liệu còn chưa tới sao?”
“ Kẹt xe rồi, đêm nay phải tăng ca, nếu không không theo kịp tiến độ mất.” Đại vỹ bước lại gần rồi nói thêm: ” Bên kia không đều, đem bê tông qua đó đổ đi.”
“Nga”. Bạch Hy nhướng mắt nhìn quanh một lượt, quả thật là có chút mấp mô, vì vậy lại lề rề lê chân dời đi. Thật vất vả mới chờ được việc đổ bê tông hoàn tất, kế tiếp chính là phải đẩy đều nhịp độ công việc.
Mặt trời ngả dần về phía tây, ánh tà dương rực rỡ chiếu lên đám công nhân, cứ như khảm lên người họ một viền vàng lấp lánh. Gió mát hiu hiu thổi tan đi cái nóng bức ngột ngạt trên người.
Bạch Hy đưa tay xoa xoa thắt lưng đau nhức, cởi bỏ tạp dề dính đầy bùn nhão, thuận lợi bàn giao công việc.
Trên đường trở về lán, đυ.ng phải tốp năm tốp ba công nhân trực ca đêm, Bạch Hy đều mỉm cười chào hỏi. Sau đó nhìn cho đã mắt sắc xanh của hoa cỏ, mới khẽ nở một nụ cười. Cậu đã sống ở tiểu trấn này đã nửa năm, khi ấy bị người kia dồn vào đường cùng, có nhà mà không về được, bằng cấp, lý lịch có được lúc trước cũng hoá thành phù vân(mây trôi đi).
Tự tạo nghiệt, không thể sống a! Bạch Hy nhìn phía chân trời đỏ rực xa xăm, lộ ra một nụ cười tự giễu. Ký ức về người kia khắc sâu trong tâm khảm, người đó đã từng dùng khí ngữ lạnh lẽo tới tận xương nói: ”Bạch Hy, ta yêu ngươi.” sau đó lại gọn gàng lưu loát bày ra một cái bẫy lớn nuốt trọn sinh ý của cậu, đến lông mao cũng không chừa lại!
Bạch Hy bởi vì làm mất hơn phân nửa gia sản Bạch gia, liền bị lão thái gia không chút lưu tình đuổi khỏi cửa, còn cao giọng tuyên bố với báo chí: Bạch Hy không còn chút liên quan nào với Bạch gia, đoạn tuyệt quan hệ.
Bạch Hy trong tình trạng mơ hồ, không còn công ty, không còn người thân, không còn tôn nghiêm, thậm chí không còn cả khả năng kiếm một công việc để mưu sinh.
Người kia quả nhiên đủ độc, đề phòng cậu có cơ hội trả thù, đã dùng hết mọi phương thức để ngăn cản cậu xin được việc. Sau cùng, Bạch Hy cũng suy sụp hoàn toàn.
Trong cơn giận dữ, cậu đem hết mớ chứng nhận, học vị, văn bằng tốt nghiệp, niềm tự hào, ngạo nghễ một thời của mình quăng vào thùng rác. Sau đó dùng mấy trăm đồng duy nhất còn sót lại tuỳ tiện mua một vé xe lửa, ngồi được nửa đường thì xuống xe, chẳng thèm phân biệt đông tây nam bắc, cứ thế mà đi bừa.
Dọc suốt đường đi, để sinh tồn cái gì cậu cũng làm. Khổ sở nhất, mệt mỏi nhất như đào đường, thông cống thoát nước, làm vệ sinh tường ngoài của cao ốc, thậm chí là đi gom xác người tự tử…Có vài lần, cậu định tự sát rồi lại chần chừ, thế nào cũng không thể đến chỗ Diêm Vương báo danh a.
Bạch Hy bây giờ chính là trải qua cảnh bán sức lao động để kiếm sống. Bởi vì người kia đã đoạt hết công việc lẫn quyền lợi của cậu. Cho dù có công ty mời, thì khẳng định tới ngày thứ hai cũng sẽ bị đã kích trí mạng, cho tới khi đem cậu đuổi việc mới mong thoát khỏi thảm cảnh bị đóng cửa công ty.
Nguyên lai, đây là tác phong người cậu yêu. Nguyên lai, tình yêu cũng là thứ công cụ, thủ đoạn giúp hắn chiến thắng trên thương trường. Như vậy, Bạch Hy tự nhận là thua tâm phục khẩu phục, không hề oán trách nửa câu.
Trở lại lán trại phía sau, Bạch Hy cởi nón bảo hộ, thả người lên chiếc giường chật hẹp của mình. Trên giường có chiếc túi du lịch màu đen với một cái thùng nhỏ màu hồng, vài cái móc áo, đó chính là toàn bộ gia sản của cậu.
“Bạch Hy, mai ngươi làm ca sớm a?”
Trong lúc Bạch Hy lôi cái thùng hồng dưới giường ra, bên cạnh liền truyền tới thanh âm của Đại Vỹ.
Đại Vỹ là tổ trưởng của cậu, phụ trách giao ban và phân công
công tác. Bình thường thái độ làm người có chút khôn khéo, nhưng mà đối với Bạch Hy cũng không tệ.
“Có chuyện gì?” Bạch Hy xoa xoa cổ, mở to hai mắt hỏi.
“Không có gì, chính là ngày mai, chủ quản cao cấp của bất động sản Lợi Hải muốn tới thị sát công trình, lại còn dặn chúng ta nhớ phải đội nón bảo hộ, quần áo lao động cũng mặc đàng hoàng một chút.” Đại Vỹ vỗ vỗ vai Bạch Hy, rất có dáng của ông anh tốt.
Bạch Hy nhíu mày, chủ quản cao cấp của Lợi Hải sao lại đến đây? Cứ cho là đến thị sát, cũng có thể là muốn đẩy nhanh thời gian hoàn công a? Hiện tại công trình chưa xong được một phần mười, có gì mà coi? Lẽ nào lại có hứng thú đặc biệt với hoàng thổ(đất bazan) ở đây?
Đại Vỹ đảo đảo đôi con ngươi: ”Nghe chú của ta nói, khu “Thế ngoại đào viên” này là do lão tổng của Lợi Hải chính tay thiết kế. Ngươi cũng biết, khu này có tới 55 căn biệt thự, so với mấy cao ốc trước đây của Lợi Hải cũng không kém hơn là mấy. Có người nói hắn dùng khu biệt thự này để tưởng nhớ người yêu đã bỏ đi ba năm trước.”
Nếu không phải đã hiểu rõ thái độ làm người của kẻ đó, Bạch Hy chắc chắn cũng hứng thú dạt dào, thậm chí có thể sẽ gia nhập vào hàng ngũ phấn kích kia. Nhưng giờ khắc này, cậu chỉ thấy vô cùng nhàm chán. Kỷ niệm rời nhà trốn đi của người yêu? Nói đùa cái gì chứ, bọn họ trong lúc đó đã sớm không còn bất kỳ mối liên quan nào, cho dù có, cũng chỉ là huyết hải thâm thù mà thôi.
“Kỷ niệm cũng phải có tiền a!” Khu biệt thự này vốn đầu tư ít nhất cũng phải trên một tỷ đồng(nhân dân tệ), lão tổng kia thật đúng là chịu chi.” Đại Vỹ tấm tắc tán dương: ” một tỷ đồng, viết thế nào a? Ngươi nói xem nó nặng cỡ bao nhiêu? Dùng xe vận chuyển bê tông trở thì phải bao nhiêu chiếc mới đủ?”
Bạch Hy đẩy Đại Vỹ ra, đem khăn mặt vắt lên vai, mạn bất tâm kinh(thờ ơ) nói: ”Chuyện của mấy kẻ lắm tiền, ngươi quan tâm làm gì, mau mau đi tắm.” Một tỷ tiền đầu tư thì có là cái gì? Đem dự án lớn nuốt mất, không biết sau khi làm xong lợi nhuận thu về có bao nhiêu tỷ a! Mới ở đó chiếm được ít lợi lộc đã vội đi khoe mẽ!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Đừng Nói Yêu Tôi
- Chương 1