Chương 25: Thay đổi thật sự

Trưởng thành là để bản thân trở nên tốt hơn ư?

Em cứ luôn bước đi trên con đường sai lầm để rồi một ngày chợt phát hiện bóng anh đã mất tăm từ lúc nào. Giây phút ấy em mới hiểu, hóa ra trưởng thành không phải tấm vé thông hành đưa bản thân đến vùng đất tốt hơn, trưởng thành chính là khoảnh khắc ta biết mình cần gì, đồng thời sẽ vì điều đó mà nỗ lực hết sức. Cuộc đời quan trọng nhất chính là niềm vui của bản thân chứ không phải sự “ưu tú” trong câu nói của mọi người, nếu anh là niềm vui lớn nhất của em, vậy làm sao em nỡ đánh mất anh?

Type: My Trần

Vương Y Bối đã tỏ ra hết sức phối hợp với mong muốn của Trần Tử Hàn. Khi anh nghiêm túc nói rằng mình phải đi tiếp khách hoặc liên hoan, cô sẽ gọi điện thoại thể hiện chút “quan tâm”, hỏi anh khi nào về nhà, lúc lái xe nhớ chú ý an toàn, lúc gặp mỹ nữ nhất định phải phớt lờ. Trần Tử Hàn khá hài lòng với kết quả này.

Sau khi được thăng chức Vương Y Bối không còn bận rộn như trước nữa, công việc của cô hiện tại đa phần là vạch ra phương hướng, sau đó căn dặn mọi người làm việc. Cuộc sống công sở nơi công sở cũng gọi là ngày ngày trôi qua trong bình yên. Nhưng rất nhanh, không khí trong công ty bỗng trở nên căng thẳng, nghiêm túc và bận bịu hẳn. Bên tổng bộ vừa gửi công văn thông báo sẽ cử người xuống thị sát trong hai ngày, mọi người ai nấy đều cuống cuồng, nỗ lực và nghiêm túc nhất có thể, chỉ sợ lỡ như xảy ra sơ sót gì.

Người tổng bộ cử đến chính là Thẩm Lam. Dương tổng lập tức cử Vương Y Bối đi theo trợ giúp, tác phong làm việc của Thẩm Lam như sấm như gió, vào công ty với một tư thế người ta trở tay không kịp, kiểm tra tình hình ở các phòng, sau đó lập tức mở cuộc họp quy mô toàn công ty. Thẩm Lam ngồi ở ghế đầu tiên, giọng nói bình thản chỉ ra những vấn đề của các phòng, hễ chị ấy nhắc đến phòng nào thì trường phòng đó liền tỏ vẻ kinh hãi sợ sệt, sau khi phê bình một loạt, Thẩm Lam lại khuyến khích mọi người, hy vọng lần sau đến sẽ thấy được nhìn thấy sự tiến bộ của họ.

Kết thúc cuộc họp, Thẩm Lam dường như rất vô tư nói một câu, “Tiểu Vương từ bỏ cơ hội ở thành phố An để quay về đây, Dương tổng đúng là nên cho cô ấy nhiều cơ hội hơn nữa”.

Chỉ đơn giản một câu nói nhưng hình như lại có thể xóa tan mọi lời đồn đại lúc trước. Hóa ra Vương Y Bối chủ động rời khỏi Thẩm tổng để quay về, hơn nữa trong giọng nói của Thẩm tổng còn có vài phần tiếc nuối.

Vương Y Bối theo mọi người ra ngoài, ban nãy phòng của cô cũng bị Thẩm tổng phê bình, thái độ làm việc của nhân viên hơi lười biếng, lơ đãng. Cô cũng biết tình trạng này, nhưng lại hy vọng họ có thể thoải mái sáng tạo chứ không bị bó buộc, làm việc một cách rập khuôn, hình thức. Cô chỉ không ngờ Thẩm tổng lại nói câu đó, tâm trạng Vương Y Bối trở nên vui vẻ lạ thường, rốt cuộc Thẩm tổng cũng thừa nhận những gì cô đã bỏ ra trước đó.

Mọi người đều đang bàn luận về Thẩm tổng, “Tôi vốn nghĩ rằng Thẩm tổng sẽ là người phụ nữ dữ dằn bạo lực chứ, không ngờ cô ấy lại cao quý xinh đẹo như thế, hơn nữa khí chất đó còn đánh bại cả Dương tổng. Ban nãy tôi không có dám nhìn vào mắt cô ây nữa kìa.

“Trên mạng có hình của Thẩm tổng mà, xem ra cô ấy thật sự không quan tâm đến đóa hoa hồng đen của tổng công ty chúng ta nhỉ, nhưng cô ấy thật sự đẹp hơn trong hình. Khí chất thật cao xa khó với, khiến người ta chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, chẳng khác nào Võ Tắc Thiên tái thế.”

Những người đi xung quanh Vương Y Bối đang tám chuyện, điều họ tò mò chính là tại sao Vương Y Bối lại chịu rời khỏi tổng công ty mà về đây, ai cũng biết đãi ngộ ở tổng công ty hoàn toàn khác hẳn, câu trả lời của cô là: “Nhà tôi, người thân, người tôi yêu tất cả đều ở đây, tôi không nghĩ ra lý do nào để rời khỏi nơi này, cho nên tôi đã trở về”.

Thẩm Lam sẽ ở lại Yên Xuyên vài ngày nên Vương Y Bối trở thành hướng dẫn viên cho chị ấy. Y Bối không biết phải đưa chị ấy đi đâu chơi, Yên Xuyên và thành phố An không khác nhau quá nhiều, ngay cả khẩu vị thức ăn cũng tương đồng, thắng cảnh du lịch cũng không nổi tiếng gì mấy. Biết rõ nỗi khó xử của cô, Thẩm Lam rất thiện ý nhắc nhở hãy đưa chị ấy đi vòng vòng đâu đó thôi là được rồi, dù sao chị ấy cũng không đến đây để du ngoạn.



Vương Y Bối đưa Thẩm Lam đi leo núi, nói là leo núi nhưng ngọn núi đó không cao lắm, cũng chẳng có nhiều phong cảnh để người ta thưởng thức, điều duy nhất đáng nói là các bậc cầu thang ở đây rất đặc sắc, nhìn từ xa sẽ thấy giống một bức tranh, mà khi lại gần sẽ phát hiện ra mỗi bậc thang đều có chữ, càng đặc biệt hơn là nếu đứng từ những góc độ khác nhau để ngắm nhìn thì bức tranh kia sẽ có những điểm đặc sắc riêng biệt.

Vương Y Bối nhìn đôi giày cao gót của Thẩm Lam, “Chúng ta dừng lại đây nghỉ ngơi một chút nhé!”.

“Không cần, tuy đã lâu không leo núi nhưng năng lực vận động của chị không hề tệ, núi thế này leo năm vòng cũng không thành vấn đề.”

Vương Y Bối nghĩ Thẩm tổng chắc chính là kiểu phụ nữ mang giày cao gót vẫn có thể bước đi như bay, trong lòng cô có chút buồn cười, sao bản thân lại giàu trí tưởng tượng đến thế. Người đến leo núi không ít, đa phần là cặp tình nhân, các gia đinh, từ Y Bối nghe thấy nhiều nhất trên đường có lẽ chính là “mệt”, bên tai thi thoảng văng vẳng những tiếng trò truyện, dường như ngọn núi này cũng theo đó mà sống dậy.

Thẩm Lam nhìn một cặp đôi bước đi có vẻ mệt mỏi, cô gái đang dựa vào người chàng trai, còn chàng trai ra sức kéo theo người yêu, cô gái nói thôi đừng đi nữa, dù sao trên núi cũng chẳng có gì đẹp, chàng trai lại nói đã đến rồi thì tất nhiên phải leo đến đỉnh chứ.

Khóe mắt Thẩm Lam thấp thoáng ý cười, “Em có cảm thấy đây rất giống một phần cuộc đời không, sau khi leo một đoạn, phát hiện ra bản thân không có thể lực, rất dễ từ bỏ, nhưng khi được một nửa rồi, dù rất mệt thì cũng không muốn bỏ cuộc, không chỉ vì phong cảnh trên đỉnh núi mà còn vì không muốn lãng phí nỗ lực đã bỏ ra trong nửa đoạn đường trước đó.”

“Đi theo Thẩm tổng lúc nào cũng học được nhiều điều. Chỉ là không biết Thẩm tổng muốn leo núi vì phong cảnh trên đỉnh núi hay vì nỗ lực trong suốt nửa đoạn đường đầu tiên?”

“Đừng gọi chị là Thẩm tổng nữa, nghe xa lạ lắm, gọi chị là chị Lam giống Tư Lâm đi! Sở dĩ chị muốn leo lên đinh vì chị biết chị có thể chinh phục nó!”

Vương Y Bối cười, “Chị Lam lúc nào cũng khác biệt. Em leo núi chỉ vì nghĩ rằng có thể cùng bạn bè đi chơi, cùng trò chuyện, tiện thể cũng tận hường cảm giác mồ hôi đầm đìa”.

Thẩm Lam dừng bước, không biết đang nghĩ gì, “Bây giờ em đang sống rất hạnh phúc.” Niềm vui thật sự từ bên trong tỏa ra làm sao lừa gạt được ai.

“Chắc vậy ạ, trước kia em luôn nghĩ về những thứ không có được, thậm chí còn tự băn khoăn, day dứt vớ vẩn. Bây giờ em bỗng cảm thấy mình đã có được rất rất nhiều. Nếu em còn không biết thế nào là đủ thì những người từng mất đi nhiều thứ có lẽ sẽ khóc thật đó.”

Thẩm Lam cũng bị cô “lây nhiễm”, khóe môi cong cong, “Chồng em chính là một trong những thứ quý báu nhất mà em có được phải không?”.

“Nếu anh ấy biết anh ấy bị hình dung thành đồ vật thì không biết sẽ tỏ thái độ như thế nào nữa!”