Chương 20: Chương 11.2

Type: My Trần

Hôm sau là thứ Sáu, Vương Y Bối vẫn đi làm như thường lệ, Trần Tử Hàn ở nhà, cuối tuần hai người sẽ cùng đi dạo. Cô đến công ty rồi, có đồng nghiệp tò mò tiến đến hỏi, hôm qua anh chàng đẹp trai đứng đợi cô bên dưới tòa nhà có quan hệ gì với cô. Khi cô nói đó là chồng mình, đám đồng nghiệp bắt đầu khen họ quả nhiên là trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi. Vương Y Bối vui vẻ kể chuyện hai người yêu nhau từ khi còn là học sinh, mọi người càng được một phen hâm mộ lẫn ghen tỵ.

Thu hoạch cả ngày đi làm của cô chính là một đống tin đồn, Phương tổng luôn theo đuổi Thẩm tổng, quan hệ của hai người không đơn giản chỉ là bạn bè. Thẩm tổng từng nói rõ quan điểm sẽ không kết hôn, không yêu đương, mọi người ai nấy đều tỏ ra thương cảm cho Phương tổng, như thế quả thật quá lãng phí thời gian.

Tan sở, Vương Y Bối đi về thẳng nhà, cùng Trần Tử Hàn ra ngoài ăn một bữa thật hoành tráng, họ đến một quán buffet thịt nướng. Buffet thịt nướng ở đây ngoài thịt ra còn có rất nhiều loại rau củ, cá tôm, hoa quả và đủ loại thức uống ngon lành.

Vương Y Bối chạy đi chạy lại nhiều lần mới lấy đủ những món cô muốn ăn. Cuối cùng cô đi lấy kem, vừa ăn kem vừa đánh chén đồ ăn vừa lấy về. Trần Tử Hàn thấy cô mang một đống thịt về thì cười to, “Thật sự là rất lâu rồi không được ăn một bữa thật ngon lành hả? Một người gần như không chủ động ăn thịt cũng đi lấy thịt ư?”.

Cô gật đầu vẻ đáng thương, “Đúng thế, lâu lắm không ăn thịt, nhớ đến những món ngon này em lại chảy nước miếng”.

“Đáng đời, ai bảo em chạy tới đây một mình?”

“Hừ, anh lòng gang dạ sắt, không những không an ủi lại còn mắng em.”

Trần Tử Hàn mặc kệ cô, nhưng khi nhìn thấy cô khó nhọc bóc vỏ tôm đã nướng chín thì anh cũng bắt đầu bóc, bóc hết lớp vỏ ngoài thì bỏ đầu bỏ đuôi rồi đưa đĩa của mình cho cô.

Cô chớp mắt, “Chồng ơi, anh thật tốt với em”.

“Ban nãy ai vừa nói anh là lòng gang dạ sắt nhỉ?”

“Ai nói, ai nói, sao em không biết?”

Trần Tử Hàn lắc đầu nhưng cũng không vạch trần, tiếp tục bóc tôm cho cô. Mỗi lần ăn buffet, cô đều ra sức ăn thật nhiều, giống như làm thế mới xứng đáng với số tiền đã bỏ ra vậy.



Hôm sau, hai người cùng đến khu dân tộc thiểu số chơi, bên đó có người biểu diễn ca vũ, những đôi nam nữ mặc đồ dân tộc đặc sắc nắm tay nhau nhảy múa, miệng ngâm nga những giai điệu âm nhạc vui tươi. Vương Y Bối đứng xem một lúc, cảm thấy cực kì vui vẻ, cô gia nhập vào nhóm người, cùng họ bắt đầu tay nắm tay nhảy múa hát hò. Trần Tử Hàn đứng bên cạnh, cầm di động quay lại video cho cô.

Rời khỏi nơi biểu diễn, họ tạt vào một cửa hàng lưu niệm nhỏ, bên trong bày đủ những vật trang trí mang đậm bản sắc dân tộc. Y Bối không có ý định chọn mua lấy một món làm kỷ niệm mà chỉ thuần túy muốn nhìn ngắm, thưởng thức, thu hết những hình ảnh xinh đẹp tuyệt đẹp vào trong tầm mắt. Họ không đi dạo lâu vì cảm thấy những cửa hàng này mang dáng vẻ thương mại hóa quá rõ rệt, những dấu tích yên tĩnh cổ xưa đã không còn lưu lại được bao nhiêu.

Đi thêm một đoạn, họ nhìn thấy một đám đông đứng túm tụm một chỗ, âm thanh bàn tán sôi nổi, ầm ĩ. Vương Y Bối lập tức chạy đến nghe ngóng, hóa ra đám người kia đang xem voi biểu diễn. Cô nhận thấy không có gì đặc biệt, chỉ là con voi rất cao lớn, lúc làm một số động tác thì có một vẻ lóng ngóng nặng nề rất đáng yêu.

Biểu diễn kết thúc, một người đàn ông hét to bằng một giọng không rõ âm khẩu vùng nào, “Mười tệ một lần, mười tệ một lần”. Con voi có thể dùng vòi của nó cuốn người ta lên, mười tệ một lần.

Vương Y Bối rất hào hứng, lập tức tham gia ngay. Trong khoảnh khắc con voi cuốn cô lên khỏi mặt đất, cô có chút sợ hãi nhưng sau đó thì không còn cảm giác gì khác.

Con voi đặt cô xuống đất, cô chạy đến bên Trần Tử Hàn, “Anh có muốn thử không?”.

“Anh không ấu trĩ như em đâu.” Anh nhớ đến tư thế vòi voi cuốn lấy cô như kiểu bế công chúa, nếu tư thế đó mà áp dụng với anh, anh chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ thấy rùng mình rồi.

“Em ấu trĩ em trẻ trung, anh không ấu trĩ anh già.” Vương Y Bối ngước lên, bỏ đi với vẻ vô cùng kiêu ngạo.

Họ đi một lúc thì có người đuổi theo, nói bằng khẩu âm vô cùng kỳ quặc, “Người đẹp người đẹp, hình của cô, cái này là cô, là cô đúng không?”.

Vương Y Bối nhìn, đúng là hình chụp cô, là lúc con voi dùng vòi cuốn cô lên, “Vâng, đúng thế”.

“Cô có muốn mua tấm hình này không? Hai mươi tệ.”

Hai mươi tệ? Cô cảm thấy hơi đắt nhưng nếu không mua, nghỉ đến ảnh của mình sẽ bị ném vào thùng rác, chất đống cùng vô số thứ rác rưởi khác, cô liền gật đầu, “Vâng, tôi mua”.



Bỏ ra hai mươi tệ, sau đó mua tấm hình của chính mình, câu này nghe sao mà kỳ quặc? Cô nhìn tấm hình, chụp cũng khá đẹp, hình được dán keo bảo vệ, “Anh nói xem tại sao lúc anh ta chụp không nói với chúng ta, hỏi chúng ta có cần không, mất công chụp xong phải chạy đi hỏi hết người này đến người khác, thật là buồn cười quá”.

“Có thể đó là một dạng tâm lý thúc đẩy kinh doanh thôi, nếu hỏi họ có cần không, mọi người chắc chắn sẽ nghĩ rằng một tấm hình hai mươi tệ thì không đáng, dù sao mọi người đều mang theo máy ảnh, chụp một tấm rất dễ. Nhưng nếu anh ta đã rửa ảnh ra rồi, còn đưa đến trước mặt em, em sẽ cảm thấy người ta đã rửa ảnh ra rồi, thế thì mua vậy.”

“Nhưng vẫn có người không mua mà.”

“Một tấm ảnh giá gốc chỉ vài xu, anh ta bán được một tấm là kiếm đủ rồi.”

Vương Y Bối trừng mắt nhìn anh, “Tại sao lại nói em biết sự thật tàn nhẫn này, em tốn hai mươi tệ mua về một tấm hình chỉ đáng giá vài xu thôi à?”.

Trần Tử Hàn day day trán, “Là tiền của anh. Hơn nữa cũng không đắt, hình anht thì có giá gốc, nhưng em trong ảnh thì vô giá, chúng ta lời rồi”.

Cô chớp chớp mắt, anh trở nên khéo miệng như thế, cô nhất thời không kịp phản ứng.

Hai ngày trôi qua nhanh chóng, Trần Tử Hàn phải quay về Yên Xuyên, cô tiễn anh ra sân bay. Trần Tử Hàn dặn cô phải ngoan ngoãn ăn cơm, lần sau gặp lại không cho phép cô gầy, nếu không anh sẽ chê bai cô hết lời.

Vương Y Bối rất thắc mắc, “Tại sao lúc em đi, anh dặn dò một đống việc, lúc anh đi vẫn là anh dặn do em?”.

“Haiz….” Trần Tử Hàn thở dài, “Vợ anh không biết tự chăm sóc bản thân, em bảo anh còn cách nào nữa đây?”.

“Haiz… cứ bị chê mãi, em rất đau lòng.”

Cô dõi theo Trần Tử Hàn mãi tới khi anh qua khỏi cửa kiếm soát, không còn nhìn thấy người nữa, anh đi rồi, cô vẫn đứng lặng ở đó. Gương mặt Vương Y Bối như được một chùm sáng dịu nhẹ bao phủ, thân thể cô tỏa ra thứ khí chất thanh nhã dìu dịu tựa hoa lan, trong đôi mắt cô có chút mơ màng.

Trước kia cô luôn cho rằng chuyện đau khổ nhất chính là: Tôi không thể rời ra người đàn ông này, tôi rất rất yêu anh ấy, luôn sợ hãi bản thân sẽ đánh mất anh. Điều này trở nên thành một nút thắt không tài nào gỡ bỏ trong lòng cô, nhưng cô bỗng phát hiện, thời gian dần trôi, đây cũng không phải là chuyện khiến người ta đau khổ nhất nữa…