Chương 10: Chương 6.2

Về phòng, gương mặt Mạc Oánh Oánh lộ rõ bị tổn thương sâu sắc, cô chẳng còn tâm trạng nào để an ủi chị Khâu nữa. Còn Vương Y Bối thấy Lâm Tiệp và Từ Sương đang an ủi Khâu San, nói có vẻ rất chân tình không phải là tiện miệng an ủi qua loa, nên lặng lẽ rời khỏi phòng . Tình cảm là thứ rất khó để phân định, phức tạp hay đơn giản đều do cách người ta chọn đối diện với nó, nếu bạn coi nó là một thứ gia vị của cuộc sống, thì khi nó rời bỏ bạn, cảm giác có lẽ cũng chỉ như do thoảng mây bay, bóng câu qua cửa. Còn nếu bạn coi nó là cả sinh mệnh, vậy cái giá phải trả nhiều khi cũng được tính bằng cả sinh mệnh của bạn. Vượt qua hay gục ngã, người khác không có cách nào thật sự giúp đỡ được, tất cả đều chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.

Tâm trạng Vương Y Bối không đến nỗi tệ, lúc trên xe cô nghĩ đến lời của Mạc Oánh Oánh nhờ nói giúp mà không nhịn được cười. Trần Tử Hàn thấy cô vừa cười vừa nhìn anh thì biết không có gì tốt lành, “Nói đi, lại làm chuyện gì xấu xa rồi”.

“Cái gì mà “lại làm” chứ!” Vương Y Bối cự nự.

“Phản bác trọng tâm là chữ “lại”, chứ không phải “chuyện xấu”, vậy chắc chắn đã làm chuyện gì xấu thật rồi.”

“Không có đâu! Là Mạc Oánh Oánh nhờ em gửi lời tới anh, ừm, nguyên văn của cô nàng là: Em hối hận vì đã thích anh ta, em đúng là mù rồi mới thích dạng đàn ông như anh ta, thật quá ư là giả tạo, em chúc anh ta sừng mọc khắp đầu.

“Sừng mọc khắp đầu?” Trần Tử Hàn nắm bắt trọng điểm, vẻ mặt của Vương Y Bối chính là: Em lén anh lại làm ra chuyện kinh khủng gì rồi hả?

Vương Y Bối có phần ngượng ngập, nhưng vẫn thật thà, “Em nói với cô bé em là tinh nhân của anh. Cô bé này thật là… tâm tình quá lương thiện, giáo dục em rất lâu, bảo em quay đầu là bờ”.

Trần Từ Hàn nửa cười nửa không, “Thế nên em làm bà vợ chung thủy chán rồi, muốn thử cảm giác nhân tình hả?”.

“Oan uổng quá, em chỉ là quá căng thẳng nên buột miệng thôi mà.”



“Buột miệng nói ra mới đại diện cho tiếng lòng, em hủy hoại hình tượng của anh, em tự nói xem làm thế nào để cứu vãn?”

“Hình tượng của anh cao lớn như thế, bị tổn hại chút chút chắc không sao chứ?”

“Trần phu nhân, anh nghi ngờ em đang cố ý hủy hoại danh dự của chồng em, bây giờ khai thật hay cần anh dụng hình?”

“Đại nhân xin khoan hồng…“ Vương Y Bối nhìn anh vẻ tội nghiệp.

“Anh thích mỹ nhân kế hơn.”

Vương Y Bối kéo tay anh, chớp chớp mắt, “Đại nhân, xin thương xót…”.

Trần Tử Hàn một tay nâng đầu cô, hôn mạnh lên môi cô, cảm xúc kích động đó đến vừa nhanh vừa mạnh mẽ, cũng may anh vẫn còn lý trí, biết mình đang lái xe, “Em nên mừng là anh đang lái xe đấy”.

“A… “ Vẻ mặt cô đờ đẫn.

Vẻ mặt cô làm anh rất đắc ý, giọng nói không bớt kích động chút nào, “Lát nữa về nhà anh sẽ giải thích bằng hành động”. Khi nhận thức được hàm ý trong câu nói của anh gương mặt Vương Y Bối lập tức đỏ bừng.