- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đừng Nhúc Nhích, Tôi Muốn Hôn Em
- Chương 60: Phiên ngoại 4
Đừng Nhúc Nhích, Tôi Muốn Hôn Em
Chương 60: Phiên ngoại 4
Âu Hoàng ✘ Sao Chổi (3)
Quá trình quen biết nhau của Vưu Vi và Giang Sóc rất ngẫu nhiên.
Trò chơi Tuyệt Địa Cầu Sinh này hot tưng bừng sau một giải đấu toàn cầu, thành công hấp dẫn các thiếu nữ nghiện internet.
Cô có rất nhiều bạn tốt, một người trong số họ trước đây còn chơi LOL, lần này cũng chuyển sang Tuyệt Địa Cầu Sinh.
Vưu Vi đã cùng cậu ta chơi không ít lần, cho nên vô cùng thuần thục, đương nhiên phần lớn thời gian vẫn nhảy nhót theo bạn tốt.
Sự tồn tại của cô cũng có thể coi là linh vật.
Bởi vì Vưu Vi này, thật sự quá Âu Hoàng, Âu đến nỗi fans bạn gái của chủ nhà bảo nhất định phải sắp xếp cô chơi game cùng.
Tuy không lộ mặt, nhưng giọng nói ngọt ngào, rất được yêu thích.
Mỗi ngày trò game thường là Airdrop lạ mắt, AWM, đồ nguỵ trang, ống ngắm hiếm 15x cũng không phải vấn đề.
Tính cách hào sảng, thậm chí còn thường xuyên nhặt nhạnh đầu người từ chỗ tốt.
Cô gái như vậy, ai mà không muốn nhìn chứ.
Ngày đó, bạn tốt chủ nhà mời cô ghép đội, vốn tưởng chơi hai người, không ngờ lại là bốn, ghép với hai người qua đường.
Người qua đường cũng không nói lời nào, chỉ có hai bọn họ mở miệng.
Vưu Vi luôn không thích nói nhảm, đối thoại với chủ nhà cũng chỉ giới hạn trong trò chơi, thỉnh thoảng nói hai câu về chuyện hằng ngày.
Tiếng máy bay đến rất sớm.
Chủ nhà kích động: "Lát nữa cậu nhặt Airdrop chứ?"
Vưu Vi nói: "Đập vào mặt sao không nhặt."
Giang Sóc với Trần Minh Trạch đều nghe rõ ràng, nhưng không nói gì, bởi vì Airdrop còn chưa rơi xuống.
Có khả năng cô gái này đang nói đùa.
Trần Minh Trạch nghĩ thầm: "Airdrop? Không, không có khả năng."
Giang Sóc: "..."
Trần Minh Trạch biết, đội trưởng là một tên sao chổi, sao chổi đến trình độ nào, có thể nói là đen đủi nhất giới tuyển thủ chuyên nghiệp Tuyệt Địa Cầu Sinh.
Sẽ không bao giờ thấy Airdrop.
Thân là một xạ thủ, nhưng Airdrop vĩnh viễn đến từ quà tặng của đồng đội.
Trên đây là những gì mà fans của Giang Sóc tổng kết lại.
Hiện họ đang trong thời gian phát sóng trực tiếp, coi như ghép đội với người qua đường đánh một ván, cho các fan một chút phúc lợi.
Làn bình luận bay vèo vèo.
"Đúng đúng đúng, có đội trưởng ở đây, Airdrop là cái gì?"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha đời này đừng nghĩ đến việc đập vào mặt, Giang Sóc anh chấp nhận số phận đi! Người qua đường cũng sẽ bị anh làm cho đen!"
"Con mẹ nó tôi đang thấy cái gì đây, các anh em mau nhìn lên trời!"
"Airdrop đến rồi đến rồi, đập vào mặt rồi!"
"..."
Trần Minh Trạch liếc màn hình một cái đã thấy làn đạn nội dung, liền hét lên một tiếng: "Đờ mờ, đập vào mặt thật? Đội trưởng mau ngẩng đầu!"
Vừa ngẩng đầu, quả nhiên có Airdrop ở phía trên.
Kỳ tích, cậu ta với đội trưởng tổ đội, luôn phải chạy cả trăm mét để nhặt Airdrop, lần đầu tiên nhận được bất ngờ đập vào mặt.
Trần Minh Trạch: "Vui quá vui quá đi thôi, rốt cuộc cũng không phải chạy."
Giang Sóc: "..."
Vưu Vi đã quen rồi, vô cùng bình tĩnh.
Chủ nhà nói: "Mau mau, Vivi, dùng đôi tay Âu Hoàng của cậu sờ ra AWM đi, tớ gấp không chờ nổi, ống ngắm 8x đã sẵn sàng."
Bọn họ cách Airdrop gần nhất, có thể nói là ở ngay phía dưới.
Mà Giang Sóc và Trần Minh Trạch cách họ hơi chút xa một chút, ở vùng sát bên cạnh.
Vưu Vi nói: "Cậu cẩn thận một chút, tớ chết cũng được."
Chủ nhà: "Được được được."
Giang Sóc nhìn Vưu Vi đang cẩn thận, nói với Trần Minh Trạch: "Để cô ấy nhặt."
Mặc dù Airdrop có sức hấp dẫn rất lớn, nhưng rất nhanh đã xuất hiện một đội tới la liếʍ lúc Vưu Vi đang nhặt Airdrop, bị một phát súng bắn tung.
Vận khí tốt khủng khϊếp.
Không chờ cô nói thêm, hai đồng đội đi cùng đã đánh gục đội đối diện, toàn bộ nơi này khôi phục sự yên tĩnh.
Trần Minh Trạch: "Cũng không biết nhặt được cái gì, trở về nhanh như thế chắc chẳng có thứ gì tốt."
Sau đó bị vả mặt ngay lập tức —
Vưu Vi: "Oa, AWM các anh dùng không?"
Chủ nhà kêu lên: "Muốn muốn muốn!"
Giang Sóc ngẫm nghĩ, mở miệng nói: "... Muốn."
Chất lượng giọng nói trong game thường không tốt lắm, nên họ rất ít khi sử dụng. Nhưng lần này ghép đội với người qua đường, nên mở.
Vưu Vi suy tư một chút, cảm thấy đại ca người qua đường này rất lợi hại, vì thế cho Giang Sóc ngay dưới mí mắt chủ nhà.
Cả một khoảng thời gian tiếp theo, Giang Sóc cảm thấy hai mắt của mình có khả năng đều mù rồi.
Bọn họ nghiêm túc hoài nghi con gái của Tuyệt Địa Cầu Sinh chính là cô.
Gần như nơi nào có Airdrop hạ cánh, mỗi cái không dưới 100 điểm, mà thấp nhất cũng là trên 80.
Đôi mắt của các bạn nhỏ trong làn bình luận cũng mù theo.
Bị hơi thở Âu Hoàng lóe mù mắt.
"Mau mau mau, ôm đùi đừng thả lỏng, Giang Sóc anh nhanh chóng rời khỏi Sao Chổi rồi sang Châu Âu đi!"
"Wow wow wow... làm fan lâu như vậy, rốt cuộc cũng được nhìn thấy đội trưởng biến Âu Hoàng, rốt cuộc cũng nhìn thấy Airdrop trong tầm mắt đội trưởng!"
"Tên của chị gái nhỏ là Tuyệt Địa Cầu Sinh hả..."
"Âu Hoàng này tôi chịu phục, có được chị gái nhỏ chính là sở hữu được Tuyệt Địa Cầu Sinh ha ha ha ha!"
Giang Sóc cảm thấy có lẽ bình minh của mình đã tới.
———
Sau khi cùng Giang Sóc từ bên ngoài trở về, các đồng đội khác đều đang chơi game.
Trần Minh Trạch đã chuẩn bị cơm, cậu ta nói: "Đội trưởng, mau đưa chị gái nhỏ đến đây ăn cơm nào."
Vưu Vi nói: "Thôi đi."
Giang sóc nói: "Tham quan một ngày còn chưa kết thúc."
Căn cứ YGH rất xa hoa, nhà ăn dĩ nhiên cũng là đủ xinh đẹp, đầu bếp được mời từ bên ngoài về, nhằm tạo cho các thành viên trong đội một chế độ dinh dưỡng cân đối, không thua những nhà hàng nổi tiếng bên ngoài.
Một chiến đội không có mấy con gái, ngoài người phụ trách trách xã giao và Weibo official, thì đều là con trai.
Lúc Vưu Vi đi theo Giang Sóc vào, hấp dẫn không ít ánh mắt.
Các chàng trai trong đội thứ hai vụиɠ ŧяộʍ nhìn cô chằm chằm, hỏi thăm các thành viên đội một lai lịch của cô, nghiền ngẫm về mối quan hệ của cô và Giang Sóc.
Giang Sóc hỏi: "Em muốn ăn gì?"
Vưu Vi nói: "Cái gì cũng được."
Cô không kén ăn, ngoài lúc giảm béo bắt bẻ một số đồ ăn, tất nhiên không có gì kén chọn khi đến đây.
Sau khi ngồi xuống, Trần Minh Trạch lập tức kéo những người khác đi.
Vưu Vi hơi không tự nhiên, đặc biệt là Giang Sóc còn đang ngồi đối diện mình. Song hết lần này đến lần khác, vẻ mặt anh vẫn đứng đắn, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Cô cân nhắc một lát, quyết định không để ý tới.
Dù sao cũng không phải là cô sốt ruột, có vẻ như Giang Sóc có ý với cô, không thì sao lại muốn cô ở lại đây chứ, muốn sốt ruột cũng là anh sốt ruột.
Cơm nước xong, trên đường quay về phòng huấn luyện, một thằng nhóc thò qua hỏi: "Chị gái nhỏ, chị với đội trưởng có quan hệ gì vậy?"
Vưu Vi thuận miệng nói: "Ừm, bạn qua mạng."
Giang Sóc nhìn thoáng qua: "Hôm nay cậu rảnh nhỉ?"
Thằng nhóc vội vàng cười hì hì chạy đi.
Sinh hoạt của các tuyển thủ chuyên nghiệp thực sự rất buồn tẻ.
Buổi sáng rời giường chơi game, cơm nước xong cũng chơi game, buổi tối vẫn là chơi game, thời gian nhàn rỗi cũng phải xem phân tích trò chơi.
Có thể nói là suốt ngày chơi game.
Mấy đứa nhóc trông trẻ trung, bất khả chiến bại, vô cùng hoạt bát, nhưng một khi ngồi xuống trước máy tính, lại rất nhập tâm chơi trò chơi.
Không ai ước mơ không phải là nhà vô địch.
Kể từ khi bước chân vào lĩnh vực này, mục tiêu của mỗi người là giành được chức vô địch trong cuộc thi đấu cao nhất, và phấn đấu để đạt được nó.
Trần Minh Trạch đánh xong một ván, đứng lên xoay chuyển tròng mắt: "Đội trưởng có phải anh quên phát sóng trực tiếp không?"
Chiến đội và nền tảng khác có ký hợp đồng, mỗi người đều có thời gian phát sóng trực tiếp cố định, mỗi ngày vài giờ.
Nhưng nếu một ngày mà thiếu thì phải bổ sung.
Cho nên nếu không có việc gì, về cơ bản họ sẽ không được tự do, miễn cho sau này lại trở thành nhược điểm trong tay người khác.
Một người bên cạnh nói thêm: "Đây là ngày cuối cùng của tháng."
Hôm nay không hoàn thành, thì sẽ không có thời gian bổ sung. Tuy với độ nổi tiếng của Giang Sóc, nền tảng kia không thể làm gì, nhưng vẫn nên hoàn thành thì hơn.
Vưu Vi nói: "Nếu không anh đi phát sóng trực tiếp đi, tôi về đây."
Giang Sóc cúi đầu, dò hỏi: "Muốn cùng chơi không?"
Vưu Vi ngẫm nghĩ, vẫn bị dụ dỗ đồng ý.
Phát sóng trực tiếp thì phát sóng trực tiếp, trước kia cũng không phải cô chưa từng chơi với Giang Sóc, phát sóng trực tiếp cũng không bao lâu, dù sao cô cũng không lộ mặt.
Giang Sóc nhếch môi, trong mắt lập loè ánh sáng, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, tay vừa mở camera.
Vưu Vi ngồi máy tính bên cạnh anh, cô không mở camera.
Hai người một tổ đội, khán giả dưới làn bình luận phát hiện tên đồng đội, liền bắt đầu ồn ào sôi nổi.
"Đã lâu không gặp chị gái nhỏ Âu Hoàng."
"Chị gái nhỏ không mở camera à, mở có lợi cho khí Âu Hoàng phát ra."
"Hôm nay cũng muốn biểu diễn Âu Hoàng nữa hả?"
"Đã rửa mặt đeo kính, chỉ chờ chị gái nhỏ cho chúng ta xem thế nào là Âu Hoàng."
"..."
Vưu Vi vừa định hỏi chơi bốn à, Giang Sóc đã mở, là chơi hai.
Tuy thời gian họ chơi với nhau đã gần một năm, trước kia cô chỉ biết đối phương rất lợi hại, giờ còn lợi hại hơn
Cô chỉ cần nằm ăn gà là được.
Có lẽ khí Âu Hoàng của cô lớn hơn khí Sao Chổi của Giang Sóc, ngoài điểm yếu khi chơi đơn thì vẫn nhặt được những thứ tốt.
Mỗi lần bắn một cái, tim Vưu Vi đập bùm bụp.
Cô thích tay súng bắn tỉa, thích sự dứt khoát của tay súng bắn tỉa, thích bắn một phát vào đầu người khác, đó cũng là lý do cô luôn khen ngợi Giang Sóc không dứt miệng kể từ khi là fan của YGH.
Rất tuấn tú, rất hấp dẫn.
Mỗi lần Vưu Vi nhặt Airdrop, Giang Sóc lại đứng gác súng cách đó không xa, chưa từng làm cô thất vọng, phối hợp ăn ý cả năm trời.
Làm khán giả mù cả mắt.
Kết thúc một ván, thành công ăn gà.
Vưu Vi nhặt nhạnh đầu người dưới tay anh, cảm thấy cuộc sống của cô thật sự không dễ dàng.
Màn hình bình luận đặt bên trái tay Giang Sóc.
Vưu Vi chuẩn bị gỡ tai nghe xuống, thò lại gần xem bình luận đang nói gì, có mắng cô hay không.
Chưa từng nghĩ mình lại lọt vào camera.
Làm bình luận im lặng trong nháy mắt, cuối cùng nhao nhao hết cả lên —
"A a a a a đó là chị gái tiên nữ à?"
"Đờ mờ, tôi biết ngay người đẹp thì giọng ngọt mà, lại còn Âu Hoàng như thế, huhuhu ôm về nhà ôm về nhà!"
"Nhìn đi nhìn đi, làn da đẹp, mắt đẹp, đội trưởng đâu, nhanh lên!"
Vưu Vi kịp phản ứng, lui về chỗ mình.
Cô giật nảy mình.
Trong làn bình luận, ngoài biểu cảm khóc ròng thì chính là "Để bọn tôi nhìn kỹ hơn a a a a đội trưởng, nhanh di chuyển camera —"
Giang Sóc bình tĩnh nói: "Không di."
Vưu Vi thở phào nhẹ nhõm, định nói chuyện nhưng nghĩ rằng âm thanh của mình sẽ đi vào, nên lựa chọn câm miệng.
Vì thế cô lấy di động ra, lặng lẽ vào phòng phát sóng trực tiếp.
Làn bình luận truy hỏi: "Vì sao không di, anh muốn kim ốc tàng kiều à? Biếи ŧɦái! Đội trưởng gà cay lừa gạt chị gái nhỏ chạy trốn!"
Giang Sóc không để ý đến họ.
Vưu Vi nhìn cảm thấy buồn cười.
"Em đang xem anh phát sóng trực tiếp à?" Giọng Giang Sóc đột nhiên vang lên bên tai cô, Vưu Vi cả kinh lập tức làm rơi di động.
Góc bên phải dưới màn hình có thể nhìn thấy Giang Sóc đang nghiêng về một phía.
Giang Sóc cười một tiếng, lộ ra giọng nói trầm thấp gợi cảm của người đàn ông, "Anh ở ngay bên cạnh, có thể xem trực tiếp."
Vưu Vi: "..."
Phòng phát sóng trực tiếp lại là làn đạn spam: "Huhuhu! Mau bắt lấy chị gái nhỏ, đưa mặt anh đến trước mặt cô ấy, để cô ấy nhìn đủ, đừng nhìn trộm!"
Vưu Vi trốn không kịp.
Giang Sóc hơi cúi đầu nhìn cô, thập phần chuyên chú, trong mắt ẩn ẩn có ánh sáng, mím đôi môi gợi cảm lại mê người.
Anh nói: "Em nhìn người thật tốt biết bao."
Vưu Vi duỗi tay đẩy anh, chạm vào l*иg ngực cứng rắn, lại thu hồi: "Tôi chỉ muốn nhìn bình luận mà thôi."
Giang Sóc im lặng cười, không nói gì nữa.
Một ván mới lại bắt đầu.
Không bao lâu sau, Airdrop lại đập vào mặt.
Thậm chí Vưu Vi còn quên mất chuyện vừa xảy ra, vô cùng vui vẻ chạy tới la liếʍ Airdrop. Dù sao có Giang Sóc ở đây, không ai có thể đánh chết cô.
Cô quên mất tính ỷ lại của mình.
Phòng phát sóng trực tiếp có thể nhìn thấy tầm mắt của Giang Sóc.
Thỉnh thoảng nhìn xung quanh, thỉnh thoảng sẽ đặt tầm mắt lên người Vưu Vi chỗ Airdrop, rồi lại quay đi.
"Đánh cược đi, đội trưởng nhất định cực kỳ muốn liếʍ Airdrop."
"Không không không không, đội trưởng muốn liếʍ chính là liếʍ người nhặt Airdrop."
"Chân tướng ngay trước mặt, xin hỏi đội trưởng cặp kè với fan nữ lúc nào vậy. Muốn nhìn thấy nhân tài Airdrop."
"A a tôi cũng muốn nhìn chị gái nhỏ Airdrop."
"Đội trưởng nhanh mang cô ấy đi ăn gà, dùng kỹ thuật của anh mê đảo người con gái này, anh có thể tiến vào thế giới của người Châu Âu!"
"Theo đuổi chị gái nhỏ vẫn phải dùng kỹ thuật."
"..."
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều không biết nội tình, tất cả chỉ là suy đoán.
Giang Sóc nhìn làn bình luận spam, rồi sau đó đem ánh mắt đặt trên người Vưu Vi.
Anh hắng giọng, nói chân thành từng câu từng chữ: "Như các bạn nói, tôi đang theo đuổi cô ấy."
Giọng nói trong trẻo theo tai nghe truyền vào lỗ tai Vưu Vi, làm cả người cô cứng đờ.
Cô từ bỏ việc nhặt Airdrop, quay người sang bên cạnh, bắt gặp ánh mắt Giang Sóc.
Trên mạng có câu nói, thích có thể nhìn thấy từ trong ánh mắt.
Vưu Vi cảm giác như có thể nhìn thấy hai con đom đóm bên trong, đôi cánh rung rinh, rực rỡ, nóng bỏng và sáng bóng.
Yết hầu Giang Sóc khẽ nhúc nhích, anh dời tầm mắt.
Anh cảm thấy có lẽ cô không biết dáng vẻ của mình khi xuất thần, đôi mắt đẹp chứa đầy ánh nước, hai má ửng hồng, đôi môi khẽ nhếch.
Mê ly động lòng người.
Không thể nào Âu Hoàng, đời này cũng không thể Âu Hoàng.
Vậy chỉ có thể cúi đầu trước Âu Hoàng.
———
Tác giả có lời muốn nói:
1. Thoát Sao Chổi nhập Châu Âu gần ngay trước mắt: Theo đuổi chị gái nhỏ Âu Hoàng, đội chúng ta từ nay có thể trải nghiệm niềm vui Airdrop đập vào mặt rồi. Ngay lập tức trở thành người Châu Âu! Xông lên!
Trong vòng một giờ, Weibo này đã được hơn mười ngàn lượt chia sẻ.
2. Sau một chiến thắng nào đó, một phóng viên thể thao điện tử nhỏ phỏng vấn các thành viên trong chiến đội YGH, hỏi thăm thời gian tiếp theo sẽ sắp xếp như thế nào.
Các đồng đội nhao nhao: Đương nhiên là huấn luyện.
Giang Sóc: Dẫn bạn gái đi ăn gà.
Người Châu Âu quả nhiên khác biệt.
《 HOÀN TOÀN VĂN 》
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đừng Nhúc Nhích, Tôi Muốn Hôn Em
- Chương 60: Phiên ngoại 4