Chương 33

Edit: FlantyVưu Vi nghe xong thì muốn cười.

Cô ấy lập tức tìm một gói biểu cảm 666 gửi riêng cho Tịch Hoan:

“Vì em mà đánh call[1], cô gái của anh.”

[1] “Vì em mà đánh call” là cụm từ được lưu hành trên internet, thường sử dụng để biểu đạt sự cổ vũ, yêu thích đối với người nào đó.

Xem xem người đã dụ dỗ thiếu niên ngây thơ yêu không muốn buông.

Trong văn phòng có tổng cộng năm người, hầu như tất cả đều biết sự ái muội giữa Tịch Hoan và Thẩm Khinh Lãng.

Tịch Hoan đáp lại cô ấy: “Cậu chỉ biết xem náo nhiệt.”

Vivi: “Sao, cậu làm còn không cho tớ nhìn.”

Vưu Vi hừ hừ gửi đi, sau đó nói trong văn phòng: “Còn tiếp tục không? Ván kế tiếp chắc chắn tôi sẽ không thua.”

Trần Tuyết Dương nói: “Tiếp tục tiếp tục tiếp tục.”

Cậu ta đã quen với chuyện Thẩm Khinh Lãng và Tịch Hoan rải đường, đã đến trình độ có thể hoàn toàn làm lơ, vẫn là chơi trò chơi vui hơn.

Tịch Hoan cũng nói: “Vậy tiếp tục đi.”

Thẩm Khinh Lãng dĩ nhiên không có ý kiến.

Sau khi rời khỏi phòng, Vưu Vi lại chọn kịch bản một lần nữa.

Có thể do vận khí tốt của Tịch Hoan đều sử dụng hết trong ván này rồi, nên phía dưới không còn có vận khí như vậy nữa.

Khi cô không phải hung thủ, không chỉ bị oan uổng mà còn thua.

Một người duy nhất không bỏ phiếu cho cô là Thẩm Khinh Lãng, nhưng một người cũng không có tác dụng gì, ba người đều bỏ phiếu.

Vưu Vi không khách khí mà cười nhạo: “Ha ha ha ha ha ha, tớ nhất định liều chết với cậu, ai bảo cậu làm tớ thua cơ.”

Trần Tuyết Dương luôn đi theo hướng gió.

Nhưng cậu ta cũng rất vui sướиɠ khi người gặp họa, nói: “Thầy Thẩm vẫn rất từ bi, một lần cũng không bỏ phiếu, chẳng chuyên nghiệp chút nào.”

Thẩm Khinh Lãng nghiêm túc nói: “Tớ phân biệt rất nghiêm túc.”

Ngụ ý, không phân biệt được cũng không thể trách cậu.

Vưu Vi với Trần Tuyết Dương đều cười lạnh, nếu điều này cậu cũng không phân tích ra, hai người họ sẽ viết ngược tên mình.

Thẩm Khinh Lãng không có cảm giác gì với hai người họ, nên chẳng có chút áp lực nào cả.

Cuối cùng Tịch Hoan cũng cảm nhận được vì sao có rất nhiều cô gái trên mạng thích chơi game cùng bạn trai mình.

Bởi vì sẽ được chiếu cố hoàn toàn.

Mặc dù cô và Thẩm Khinh Lãng không phải bạn trai bạn gái.

Chủ yếu là vì trò chơi hôm nay hoàn toàn ngẫu hứng.

Trước khi Vưu Vi nói muốn chơi, Tịch Hoan chưa bao giờ nghĩ rằng trò chơi có thể tạo ra hai nhân vật như vậy, nếu là những người khác, chỉ sợ không nói được điều này.

Ai biết trò chơi cũng là công cụ trợ giúp.

Trong lòng Tịch Hoan vẫn đang cảm khái, cô chống cằm nghĩ ngợi, hình như cũng không còn xa lắm, cô có chút không nhịn được.

Lúc Nguyễn Văn trở về, trong văn phòng đang chơi một ván cuối cùng.

Cũng không biết cậu ta đã đi đâu, vẫn luôn không quay lại văn phòng mãi cho đến khi hết giờ học, mấy người đang chìm đắm trong trò chơi cũng không chú ý đến cậu ta.

Trò chơi kết thúc, rốt cuộc Tịch Hoan lại thắng lần nữa.

Nhưng là dưới sự trợ giúp của Thẩm Khinh Lãng.

Cuối cùng Trần Tuyết Dương cũng có thể tự phân biệt được, “Đờ mờ, tức thật, tôi vất vả lắm mới nhận ra một lần, cứ như vậy liền thua?”

Nhìn vào số điểm tàn nhẫn ở trên, cậu ta tức muốn chết.

Tịch Hoan gửi gói biểu cảm vào trong nhóm.

Rồi sau đó xoay người khoát tay với Thẩm Khinh Lãng, có cảm giác đắc ý khi làm thành công động tác nhỏ này.

Trong lòng Thẩm Khinh Lãng như rót mật, quyết định về sau sẽ chơi trò chơi nhiều hơn.

Chuông tan học đúng lúc vang lên.

Tịch Hoan vừa mới đứng dậy, Nguyễn Văn đột nhiên đi đến trước mặt cô: “Tịch Hoan, cùng đi đi tớ có việc muốn nói với cậu.”

Vưu Vi đang chờ cô ở đối diện, cô ấy đưa mắt ra hiệu, dò hỏi mình có cần chờ nữa không.

Tịch Hoan lắc đầu nhẹ.

Cô gật đầu với Nguyễn Văn, “Được.”

Nếu Nguyễn Văn muốn nói gì đó, vậy thì cũng đã đến lúc để nói về nó, về sau đỡ khỏi lãng phí thời gian của mỗi người.

Nguyễn Văn chặn tầm mắt của Thẩm Khinh Lãng.

Lúc hai người một trước một sau ra khỏi văn phòng, động tác của Thẩm Khinh Lãng tạm dừng một chút, khóe môi khẽ rũ xuống.

Trần Tuyết Dương tiến lên choàng vai cậu, “Có muốn nhìn không?”

Thẩm Khinh Lãng không nói chuyện, lập tức đi ra ngoài.

Trần Tuyết Dương đuổi theo, trêu chọc bảo: “Cậu xem dáng vẻ này của cậu đi, rất giống người bị vứt bỏ, người ta cũng chỉ đi dạo với bạn học thôi mà.”

Thẩm Khinh Lãng liếc cậu ta một cái, “Trông cậu có vẻ rất vui.”

Sau lưng Trần Tuyết Dương rét lạnh căm căm, vội vàng lắc đầu: “Không có, cái gì tớ cũng không nói, vừa rồi cậu không nghe thấy gì cả.”

Giờ hai người còn đang ở hành lang trên tầng, nhìn xuống là có thể thấy Nguyễn Văn và Tịch Hoan đã rời khỏi toà nhà giảng dạy.

Hai người dường như rất hoà hợp.

Thẩm Khinh Lãng quan sát một lúc, rồi dời mắt đi.

...

Rời khỏi khu dạy học, học sinh cũng ít đi.

Tịch Hoan đi bên cạnh Nguyễn Văn.

Sau khi hai người ra khỏi văn phòng thì vẫn nói đến những chuyện trong trường học, hoặc những chuyện đã xảy ra gần đây.

EQ của Nguyễn Văn không thấp, ít nhất Tịch Hoan không cảm thấy khó chịu khi ở bên cậu ta, cậu ta cũng tự biết chăm sóc bản thân mình.

Nhưng cũng không phải loại hình cô thích.

Khi đi ngang qua nhà ăn, hai người đột nhiên trầm mặc, tựa như đã không còn đề tài chung.

Tịch Hoan chủ động phá vỡ trầm mặc: “Cậu muốn nói với tớ chuyện gì.”

Nguyễn Văn dừng một chút, nụ cười lại một lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt, “Cậu nên biết, trước đây cậu đã trốn tránh tớ.”

Tịch Hoan im lặng một lát rồi mới trả lời: “Muốn nói gì nói thẳng đi.”

Nguyễn Văn dừng lại, đối mặt với cô, “Tịch Hoan, hẳn là cậu có cảm giác, từ khi ở cùng câu lạc bộ trong trường, tớ đã rất thưởng thức cậu.”

Chỉ là cậu ta vẫn luôn cảm thấy đó không phải thời điểm để nói rõ.

Cho nên về sau cậu ta tìm một hoạt động đi dạy hỗ trợ, đầu tiên là dạy trẻ em ở khu vực nghèo khó, thứ hai là muốn tạo ra một môi trường yên tĩnh.

Cho nên cậu ta chọn nơi như tiểu học Lâm Xuyên.

Theo suy nghĩ của cậu ta, sớm chiều ở chung rất dễ nảy sinh tình cảm, đến lúc đó nước chảy thành sông.

Chỉ là, không ngờ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nơi này không chỉ có một nhóm bọn họ.

Nguyễn Văn thoát khỏi hồi ức, nhìn cô nói: “Nói ngắn gọn, tớ thích cậu, muốn cậu làm bạn gái của tớ.”

Sau khi nói xong, cậu ta tạm dừng một lát.

Rồi sau đó lại tiếp tục: “Tớ muốn biết câu trả lời của cậu.”

Tịch Hoan không chút do dự mà trả lời thẳng: “Xin lỗi, tớ không có ý gì với cậu trong phương diện tình cảm.”

Nguyễn Văn cười, “Tớ đã đoán được câu trả lời này.”

Tịch Hoan rất bình tĩnh, “Trước đây tớ có cảm giác được, nhưng cậu không có nói rõ, cho nên tớ chỉ có thể trốn tránh cậu, từ chối một số đề nghị của cậu, chứ không phải ghét cậu.”

Cô thật sự không ghét Nguyễn Văn.

Dù là học tập hay công việc, Nguyễn Văn đều rất có trách nhiệm, là một người bạn học kiêm bạn cùng trường có đủ tư cách, cũng sẽ không xử trí theo cảm tính.

Nguyễn Văn suy nghĩ, đột nhiên hỏi: “Có phải có liên quan đến cậu ta không?”

Tịch Hoan sửng sốt.

Nguyễn Văn nói: “Từ sớm tớ đã phát hiện hai cậu có gì đó là lạ, coi như là lần đầu tiên tới, các cậu có điểm chung.”

Khi cậu ta gặp Thẩm Khinh Lãng lần đầu tiên ở trên đường, cậu ta căn bản không để ở trong lòng, chỉ nghĩ là một học sinh.

Ai biết vậy mà cũng đến dạy hỗ trợ.

Nguyễn Văn vẫn luôn cho rằng Tịch Hoan không thích kiểu người như thế, nhưng lại có đủ dấu hiệu đều cho thấy cậu ta nghĩ sai rồi.

Cậu ta thở dài nói: “Tớ không nên chọn đi dạy hỗ trợ ở chỗ này.”

Tịch Hoan hiểu những gì cậu ta nói, khẽ gật đầu, “Coi như vậy, kể cả không có cậu ấy, tớ vẫn có đáp án tương tự.”

“Nói như vậy, tớ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.” Nguyễn Văn cười tự giễu, cho dù trong lòng không cam lòng, cuối cùng vẫn nhẹ giọng nói: “Tớ đưa cậu về.”

Tịch Hoan không từ chối.

Nói là đưa về, thật ra cũng chỉ tiện đường mà thôi.

Nguyễn Văn nhìn bóng cô bước vào ký túc xá nữ, thở dài, sau đó quay về ký túc xá của mình.

...

Vưu Vi nghe thấy động tĩnh, chạy ra mở cửa.

Tịch Hoan cũng không mở cửa phòng mình mà đi thẳng vào phòng cô ấy.

Vưu Vi nhanh chóng quay trở lại trước máy tính, vừa hỏi: “Thế nào, có phải đã làm rõ rồi không?”

Tịch Hoan “Ừm” một tiếng: “Tớ cự tuyệt.”

Vưu Vi đăng nhập vào game, chấp nhận lời mời, nghiêng đầu nhìn cô, “Nguyễn Văn vừa nói, tớ đã đoán được, chắc chắn cậu ta phát giác ra rồi, chờ không kịp.”

Cô ấy chỉ có cảm giác người qua đường đối với Nguyễn Văn, ngay từ lúc bắt đầu đã cảm thấy hai người không thích hợp, cho nên vẫn luôn không tác hợp.

Nói Nguyễn Văn tự tin, kỳ thật cậu ta có một chút kiêu ngạo ở bên trong.

Mà Tịch Hoan mặc dù nhìn hiền lành dịu dàng, nhưng ở chung lâu như vậy, cô ấy biết bên trong cô rất mạnh mẽ.

Hai người mạnh mẽ ở cạnh nhau không phải không thể, chỉ là cô ấy cảm thấy không quá thích hợp, ngược lại với tính cách của Thẩm Khinh Lãng, cô ấy cảm thấy có thể bổ sung cho nhau.

Trong khoảng thời gian này, còn chưa phải cái kiểu ở bên nhau mà đã ngọt đến tận bầu trời rồi.

Tịch Hoan nói: “Thời gian tới sẽ rất lúng túng.”

Tuy từ chối, nhưng vì đang ở chung nên chắc chắn sẽ xấu hổ, cô không có cách nào coi như chuyện này chưa xảy ra.

Vưu Vi hiểu rõ, gõ bùm bụp: “Ổn mà, yên tâm đi có tớ ở đây, tớ có thể làm bia đỡ đạn.”

Dù sao cũng quen rồi.

Tịch Hoan thò lại gần nhìn: “Cậu còn chơi game cùng Sao Chổi kia à?”

Vưu Vi gật đầu, vừa luống cuống tay chân giải quyết tên địch sát bên cạnh, “Đúng vậy, ai bảo kỹ thuật cậu ta tốt như thế, giọng còn dễ nghe.”

Tịch Hoan chẳng có cảm xúc gì với loại trò chơi này, lại ngồi xuống giường lần nữa, nhắc nhở: “Coi chừng dẫn lửa đến người.”

Tóm lại cô vẫn cảm thấy không thích hợp, những chuyện trước đó và cả những âm thanh thỉnh thoảng cô nghe thấy, cô cảm thấy người nọ không phải là một người đơn giản.

Mà người bạn tốt này của mình, nhìn qua thì thấy có vẻ ngự tỷ, nhưng trên thực tế chỉ là một ngốc bạch ngọt, luôn luôn bất cẩn.

Vưu Vi không để ý chút nào, “Cậu nghĩ nhiều rồi, tớ là kiểu người thế hả?”

Tịch Hoan gật đầu, “Được rồi.”

Đã nói như vậy, cô còn có thể nói gì nữa… Nếu thật sự chọc giận, vậy thì chỉ có thể để cô ấy tự gánh chịu thôi.

Cô mở di động ra, lướt qua lịch sử trò chuyện.

Lúc chơi cô không cảm thấy gì, nhưng giờ xem lại thật sự rất rõ ràng, Thẩm Khinh Lãng chỉ kém không nói thẳng ra hung thủ không phải là cô.

Tịch Hoan cười thầm.

Vưu Vi rất nhanh biến thành một

cái hộp tinh[2], như thể đã miễn dịch với thao tác của đồng đội, quay đầu lại nói: “Vậy khi nào hai cậu làm rõ?”

[2] Cái hộp tinh: Từ ngữ được lưu hành trên mạng, có nguồn gốc từ trò chơi Tuyệt Địa Cầu Sinh (PUBG). Trong game, sau khi nhân vật chết sẽ có một cái hộp xuất hiện ngay tại chỗ đó, bởi vậy mà người chơi thường trêu chọc nhau là hộp chuyển phát nhanh hoặc hũ tro cốt. Mà từ cái hộp tinh, hay dùng để hình dung những trò chơi thường hố người chơi, thường xuyên động một chút là gϊếŧ lính mới.

Hôm nay lúc ở văn phòng, thiếu chút nữa cô ấy cho rằng hai người cứ như vậy ở bên nhau.

Tịch Hoan ngồi thẳng, nghĩ rồi nói: “Cậu ấy cần một cơ hội.”

Cơ hội này, có lẽ cũng không xa.