Edit: Flanty
Tịch Hoan hơi sửng sốt.
Tuy nhiên cô phản ứng lại rất nhanh, cười nhạt nói: "Có thể nha. Cậu ngủ tôi cũng sẽ không nói cậu."
Trên mặt Thẩm Khinh Lãng cũng lộ ra ý cười mỏng manh.
Tịch Hoan lại nói: "Nhưng lớp sau tôi sẽ dạy múa ở bên ngoài, có lẽ cậu không có chỗ để ngủ rồi."
Cậu gần như là đáp lại theo bản năng, "Không có việc gì."
Học ngoại khóa, còn là khiêu vũ, chẳng phải cậu chính là người xem tốt nhất sao, Thẩm Khinh Lãng không thể nào không đồng ý.
Hai người cùng xuống cầu thang đi về phía nhà ăn.
Lúc hai người đến đã không còn sớm, học sinh chiếm đa số, sau khi ăn xong rồi quay trở lại ký túc xá nghỉ ngơi không bao lâu, người phụ trách hiệu sách gọi điện thoại đến.
Nguyễn Văn nhắn tin trong nhóm của họ: "Sách tới rồi."
Vài người đã đến khu dạy học trước, chiếc xe kia dừng lại ở một bãi đất trống, từng chồng sách được xếp trông có vẻ rất nặng nề.
Nguyễn Văn ký tên xác nhận với tài xế bên kia.
Tài xế nói: "Đều ở đây, các bạn kiểm tra xem."
Các học sinh đều đang học trong toà nhà dạy học, Tịch Hoan với Trần Tuyết Dương cùng đến đỡ sách, nhân tiện cũng gọi luôn mấy giáo viên của trường học tới.
Cả một xe sách, gần nửa giờ mới dỡ hết chúng xuống xong.
Một tiết học cũng kết thúc, không ít học sinh tinh mắt đã thấy các chồng sách bên cạnh họ, cũng không chơi đùa, chạy tới bên cạnh vây xem, hỏi không ngừng nghỉ.
Cũng may thời gian nghỉ giữa giờ chỉ có mười phút, bằng không còn bị cuốn lấy dài dài.
Chuông vào lớp vang lên, khu dạy học phía trước liền an tĩnh lại.
Nguyễn Văn đứng nghỉ ngơi ở một bên, "Trước đó tôi đã bảo bọn họ chia ra rồi, bây giờ chúng ta chỉ cần đếm số lượng, đối chiếu phát đến các lớp thôi."
Dương Tây An liếc mắt nhìn khu dạy học, chủ động mở miệng: "Lớp năm lớp sáu tương đối phiền toái, cứ để đó cho chúng tôi đi, con gái các cô thì phụ trách dưới lầu."
Các cô đương nhiên không có ý kiến.
Tịch Hoan và Vưu Vi, còn cả Đào San San phụ trách lớp một lớp hai, bởi vì trước đó đã thương lượng với các giáo viên, cho nên việc dạy học sẽ tạm dừng một lúc.
Đối với các giáo viên tới dạy hỗ trợ lần này, các giáo viên cũ đều đặc biệt hoan nghênh, sau khi biết các cô ủng hộ sách, lại càng biết ơn hơn.
Lúc các cô ôm sách bước vào lớp, cổ đám nhóc duỗi dài ra như sắp đứt lìa.
Cụ thể thì mỗi lớp được khoảng mấy chục quyển, các cuốn sách truyện cũng không lớn lắm, chỉ dày như móng tay ngón út.
"Thực sự cho chúng em xem ạ?"
"Quyển truyện này thật đẹp, hôm nay về nhà em có thể kể cho bà nội câu chuyện mà bà chưa bao giờ được nghe!"
"Trước kia em dỗ em gái ngủ, đều là không ngủ thì đánh, bây giờ có thể kể chuyện rồi, thật tuyệt!"
Tiếng nghị luận ríu rít lắp kín toàn bộ phòng học.
Giáo viên trên bục giảng cũng xuống dưới hỗ trợ, "Có giáo viên như các bạn thật tốt, những đứa trẻ trong núi chắc chắn sẽ biết ơn các bạn từ tận đáy lòng."
Tịch Hoan cười cười, "Đây đều là điều chúng tôi nên làm."
Sau khi được hiệu trưởng xác nhận, mấy cái bàn không được sử dụng ở cuối phòng học, vừa lúc dùng để đặt sách, tràn lan mà đầy ắp.
Nhìn đám nhóc mà đau lòng không thôi.
———
Trần Tuyết Dương sau khi trêu chọc lớp 4 xong thì xuống dưới nghỉ ngơi.
Mang sách lên lầu thật sự quá mệt mỏi, cậu nhìn đồng hồ, đã sắp bốn giờ rồi.
Cũng may mới nhập thu mà thôi, sắc trời chưa quá tối.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng xe, theo sau đó là một nhân viên công tác ôm một cái hộp nhỏ đi vào, "Xin hỏi bạn là người nhận phải không?"
Trần Tuyết Dương xoay người, "Không phải."
Nhân viên công tác đang muốn đi, cậu lại ngăn cản, tuy không biết ai mua, nhưng cũng báo lại tên của tất cả mọi người một lần.
"Là những người này sao?"
Nhân viên công tác lắc đầu, "Không phải."
Không phải? Trần Tuyết Dương suy nghĩ, linh quang chợt lóe, cũng có khả năng là các giáo viên cũ trong trường học, nhiều người như vậy cậu cũng không biết hết tên.
Cậu chỉ vào khu dạy học, "Nếu đều không phải, vậy anh lên văn phòng hỏi một chút đi, có thể là một giáo viên nào đó."
Vừa vặn trên lầu có người bước xuống, nhìn nhân viên công tác trước mặt cậu, rồi lại nhìn cái hộp trong tay anh ta, chẳng có nửa điểm phản ứng.
Nhân viên công tác cũng xác định không phải là họ, chủ động vào khu dạy học.
Đào San San hỏi: "Vừa rồi là nhân viên chuyển phát nhanh à?"
Trần Tuyết Dương gật đầu, "Đúng vậy, tôi báo hết tên của chúng ta ra một lần, anh ta đều nói không phải, tôi thấy trên đó viết tiếng Anh, chắc là của giáo viết tiếng Anh nào đó thôi."
Những người khác cũng không để ý, tiếp tục dọn sách.
Lớp bốn, năm, sáu đã phát xong sách rồi, Tịch Hoan và Vưu Vi cũng đã phát xong lớp một, lớp hai, giờ cũng chỉ còn lại lớp ba.
Sau khi Vưu Vi phát xong một lớp, chậm vài phút mới bước xuống lầu, vừa vặn bắt gặp nhân viên chuyển phát nhanh đang ôm hộp xuống, hỏi cô: "Xin hỏi có phải là chuyển phát nhanh của cô không?"
Cô vừa định nói là mình không mua gì, lại ngừng lại, "Trên đó viết gì vậy?"
Thông thường các nhân viên chuyển phát nhanh sẽ không nói, nhưng có thể người gửi không nói cho người nhận, giống như muốn tạo ra bất ngờ vậy đó, đối phương cũng không nhất định biết tên.
Cho nên anh ta che khuất số di động tồi hướng cái hộp về phía cô.
Vưu Vi sửng sốt một hồi, cái tên tiếng Anh trên đó vô cùng quen thuộc.
"Là của tôi." Sợ nhân viên chuyển phát nhanh không tin, cô cầm di động mở WeChat ra, "Giống tên WeChat của tôi."
Sau khi nhanh chóng ký tên, nhân viên chuyển phát nhanh liền rời đi.
Vưu Vi ôm hộp xuống lầu, còn đang suy nghĩ đây là đồ ai đưa, số di động được điền cũng không phải của cô, là một dãy số xa lạ.
Chẳng lẽ là người theo đuổi trong trường học?
Nếu vậy thì khá là bình thường.
Trần Tuyết Dương thấy cô xuống lầu, còn thấy cô cầm chuyển phát nhanh, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Vưu Vi: "Là của tôi."
Trần Tuyết Dương cảm khái: "Hoá ra là cô, trước đó tôi còn nói tên tiếng Trung của cô ra, không ngờ nha."
Vưu Vi xé tờ hoá đơn xuống, tên của người nhận hiện rõ trước mặt cậu, trên đó viết bốn chữ Vivi.
Cô cũng có chút buồn bực, "Người khác gửi cho tôi, cho nên tôi không biết, cũng không nhận được tin nhắn gì."
Trần Tuyết Dương vân vê tờ đơn, đôi mắt đảo qua, thấy tên sản phẩm được điền vào, "Bây giờ nữ sinh đều lợi hại như vậy à?"
Chơi game lại còn mua thiết bị chuyên nghiệp, khiến cậu là con trai mà còn cảm thấy hổ thẹn không bằng.
"Aiz, cô chuyên nghiệp thật đấy." Cậu thò lại gần, làm mặt quỷ, "Là tai nghe chơi trò chơi sao?"
Vưu Vi dừng lại, lấy lại hóa đơn trong tay cậu, quả nhiên thấy tên sản phẩm, tuy nhãn hiệu không quen thuộc, nhưng nhìn mấy chữ phía sau thì vẫn biết được.
Chữ viết thật xinh đẹp, nước chảy mây trôi.
Đều nói thấy chữ như gặp mặt, Vưu Vi vô cùng có hảo cảm đối với những người có chữ viết đẹp, cô hỏi: "Cậu biết cái này?"
"Đương nhiên." Trần Tuyết Dương lấy điện thoại ra, tùy tay gõ mấy chữ, "Tôi thấy mấy tuyển thủ chuyên nghiệp mà tôi theo dõi thường dùng thiết bị có nhãn hiệu này, cô xem."
Trên màn hình di động là poster của chiến đội Liên Minh Huyền Thoại mà cậu theo dõi, nội dung vừa lúc đề cập đến sản phẩm viết trên hoá đơn.
Vẻ mặt Vưu Vi trở nên quỷ dị.
Trong nháy mắt cô nghĩ tới cái gì đó, nhưng cuối cùng không mở miệng, mà đem chuyển phát nhanh để lại ký túc xá, sau đó tiếp tục ôm sách đi phát.
Lúc này chỉ còn lại một phòng học cuối cùng.
———
Lớp 3-4, học sinh ồn ào quay đầu nhìn về phía sau phòng học.
Tịch Hoan đứng trước bàn, cũng không dám lộn xộn, "Hình như móc vào rồi."
Quần áo hôm nay rất dễ dàng bị vướng, vừa rồi cô không chú ý đến, nơi bị vướng còn ở sau thắt lưng.
Thẩm Khinh Lãng bước đến, "Cô đừng nhúc nhích, tôi lấy ra giúp cô."
Ai biết là sẽ bị mắc vào cái bàn này chứ, trước đó họ căn bản không chú ý, nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng được, dù sao cũng là trường học trong núi, bàn hỏng cũng là điều bình thường.
Như kiểu bàn này, Tịch Hoan chỉ từng nhìn thấy ở trên mạng.
Thẩm Khinh Lãng thật cẩn thận mà lấy góc áo ra khỏi đầu đinh, "Vết rách không lớn."
Mặc dù nói không lớn, nhưng cũng dài như ngón út, lúc lấy ra, thậm chí cậu còn có thể từ khe hở nhìn thấy eo Tịch Hoan.
Làn da trắng nõn trong suốt cách đầu ngón tay cậu chẳng đến mấy centimet, lại làm cậu không thể tránh né mà thả chậm hô hấp.
Tịch Hoan tựa hồ hoàn toàn không biết gì cả.
Lúc đến gần cô, thậm chí còn có hương thơm nhàn nhạt.
Thẩm Khinh Lãng không nói rõ được đây là mùi hương gì, chỉ là vô cùng dễ ngửi, khiến cả người cậu bắt đầu không nghe lời.
Bên tai cậu nóng lên, màu đỏ không kịp thối lui, "Được rồi."
"Cảm ơn thầy Thẩm." Tịch Hoan xoay người.
Thời tiết không nóng, hôm nay vì dọn sách nên cô chọn mặc một cái áo mỏng đơn giản, may mắn là không bị chọc quá sâu, bằng không thì trầy da mất.
Cô sờ sờ, miệng vết rách rất rõ, "Quên đi, chúng ta xuống trước đã, phía dưới còn sách đó."
Thẩm Khinh Lãng đáp: "Ừ."
Hai người một trước một sau đi xuống.
Vưu Vi cũng đã ở dưới lầu, cô ấy có con mắt sắc bén, vừa nhìn thấy vết rách đã vội vàng tiến lên, "Rách rồi? Có bị thương không?"
Tịch Hoan lắc đầu, "Không, chỉ có quần áo thôi."
Vưu Vi lúc này mới thả lỏng, "Không bị thương thì tốt. Tớ nhớ đây là áo cậu mới mua, mới mặc lần đầu đúng không?"
Tịch Hoan "Ừ" một tiếng, "Không có việc gì."
Vưu Vi phủi bụi trên đống sách, cảm khái: "Ôi, chỗ này cái gì cũng không có, không có kim, cậu cũng chỉ có thể bỏ đi."
Trên thực tế, cái áo này khá đắt tiền, lúc trước các cô mua khi cùng nhau đi dạo phố, cô ấy biết gia đình Tịch Hoan giàu có, nhưng cũng sẽ không lãng phí tới trình độ này.
Tịch Hoan còn chưa mở miệng, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến giọng nói trầm thấp của Thẩm Khinh Lãng: "Tôi có."
Cô nghiêng người, kinh ngạc nhìn cậu, "Cậu có sao?"
Nam sinh lại mang kim chỉ đến đây, thật đúng là hiếm lạ, mà cô lại còn ngay cả kim cũng không biết dùng.
Trần Tuyết Dương cũng thò đầu qua, kêu lên: "Có! Có có! Tay nghề của thầy Thẩm khá tốt, cậu ta không chỉ có mang, mà còn dùng, nếu cô Tịch không chê thì không chừng cậu ta còn có thể thêu cho cô cả đóa hoa đấy."
Tịch Hoan bị cách nói khoa trương của cậu ta chọc cười.
Trần Tuyết Dương chọc chọc phía sau lưng Thẩm Khinh Lãng, ra hiệu cho cậu phải nhanh chóng ra tay khi Nguyễn Văn vắng mặt.
Thẩm Khinh Lãng ho nhẹ một tiếng, lỗ tai giật giật, hơi ngượng ngùng: "Cậu ta nói thật, cô có thể đưa quần áo cho tôi..."
———
Tác giả có lời muốn nói:
Ở nhà hiền huệ · Lãng online
Các bạn chắc chắn không thể tưởng được Lãng Lãng làm gì trên quần áo đâu.