Chương 5: Hôn lễ ngũ - Về chung một nhà

Giản Bạch cùng Tống Khải trước tiên sẽ đi gặp gia trưởng, hai người kết hôn, không chỉ vì bọn họ, mà còn là điều kiện hợp tác của 2 nhà.

Từ xưa đến nay, hôn nhân luôn có thể làm lợi thế cho việc mua bán. Hôn nhân có lẽ là nơi để biểu hiện thành ý song phương, đảm bảo hòa bình cho 1 quốc gia, về phần tân làng và tân nương có vui mừng hay không, cũng không quan trọng.

May mắn, Giản Bạch và Tống Khải thản nhiên nhận cuộc hôn nhân này.

Hai người cùng dắt tay đi đến, tuấn nam mỹ nữ, trời sinh một đôi.

"Mẹ" Giản Bạch ngồi bên cạnh Liễu Tố Thanh, ôm lấy tay nàng, để nàng yên tâm.

Liễu Tố Thanh vẫn lo lắng Giản Bạch không thể chấp nhận hôn nhân, thủy chung không an tâm, Giản Bạch là chỗ dựa duy nhất của nàng trên thế giới này, còn hơn bất luận kẻ nào khác, thậm chí là trượng phu của nàng. Giản Kính Văn nɠɵạı ŧìиɧ không ít người, những nữ nhân kia cũng vì hắn mà sanh, nam nữ đều có, nhưng người thừa kế duy nhất Giản gia chỉ có Giản Bạch. Giản Bạch chính là hy vọng của nàng

Đó gọi là mẫu tử đồng tâm, nàng chỉ sợ Giản Bạch cả đời này đều lâm vào đau khổ.

Mẫu thân lo lắng viết ở trong mắt, nhìn mẫu thân sắc mặt tái nhợt, chắc hẳn là do nàng quan tâm mình quá độ. Giản Bạch hổ thẹn trong lòng, nàng không nói cho mẹ biết bản chất của cuộc hôn nhân này, cho nên làm cho mẹ nàng lo lắng vô ích. Nàng có một loại xúc động muốn nói cho mẹ, hôn nhân chỉ là ngụy trang, mà chính nàng đã tìm được tình yêu đích thực, Vương Tử thực sự yêu nàng, nàng cũng dùng hết toàn lực yêu Vương Tử.

Vì thế Giản Bạch hết sức mỉm cười, để cho mẫu thân hiểu được nàng thật sự rất tốt.

Nàng chỉ có thể mỉm cười trấn an mẹ nàng: "Mẹ, người xem, con làm sao có một chút biểu tình không tình nguyện, người yên lòng, không cần vướng bận con, con thực hạnh phúc, một chút cũng không khó xử.".

"Thật vậy sao?" Liễu Tố Thanh đảo mắt nhìn mặt nàng, trong đó chỉ có tràn đầy hạnh phúc, nữ nhi đang là một tân nương vui vẻ, thật sự không giả bộ.

Vậy là tốt rồi, nàng vô năng bảo vệ hôn nhân cho nữ nhi, chỉ có thể cầu mong nàng khoái hoạt là tốt rồi.

Chờ Tống Khải lại gần, Liễu Tố Thanh tinh tế đánh giá hắn, nam tử trước mắt tao nhã nhưng không biết có thể đối nữ nhi mình toàn tâm toàn ý hay không.

"Mẹ, ngươi yên tâm, con sẽ hảo hảo đối đãi nàng." Tống Khải cam đoang với Liễu Tố Thanh.

Ở trước mặt người thân, Tống Khải cùng Giản Bạch sắm tròn vai của mình, khi ở thời điểm không có ai thấy mới có thể buông gánh nặng trên vai, vụиɠ ŧяộʍ thở dài.

Sau khi rời đi Tống gia, Tống Khải đưa Giản Bạch về nhà trước, rồi mới về nhà mình.

Hắn đưa Giản Bạch về nhà nàng và Vương Tử, ở cửa tiểu khu, Tống Khải thân sĩ phong độ thay nàng mở cửa xe, Giản Bạch đối hắn nói:"Cám ơn ngươi.".

"Đây là việc ta phải làm, từ nay về sau ngươi chính là thê tử của ta, ta sẽ như lời đã hứa hẹn, hảo hảo đối đãi ngươi." Tống Khải thâm tình chân thành nói.

"Nếu ta yêu ngươi, ta sẽ kích động mà rơi lệ đầy mặt." Giản Bạch trêu hắn, Vương Tử có nói qua Tống Khải tướng mạo tuấn tú, cử chỉ tao nhã, là tình nhân trong mộng của bao nữ nhân, đáng tiếc, lòng của nàng cho người kia, Vương Tử.

Tống Khải cũng không giận, nói: "Tương tự, nếu ta yêu ngươi, lúc này ta sẽ cho ngươi một cái hôn, nhưng hắn không thích ta dính hương vị người khác trên người, cho nên đành phải ủy khuất ngươi. Tạm biệt".

Tống Khải lấy thân phận là bằng hữu, ôm nàng một cái.

Một tháng trước, bọn họ là hai người xa lạ.

Ngày hôm qua, bọn họ kết làm vợ chồng.

Mà hôm nay, bọn họ vẫn là bằng hữu.

Giản Bạch mang túi xách đi về phía nhà nàng. Càng tới gần nhà, lòng của nàng càng thấp thỏm không yên.

Nàng sợ hãi đây là một giấc mộng, hình ảnh lúc này chỉ do nàng ảo tưởng, nàng với Vương Tử có lẽ chỉ ở trong mộng mới có tương lai.

Khi nàng mở cửa ra, hương thơm đồ ăn tràn ngập bên trong, có cả âm nhạc mềm nhẹ, còn Vương Tử thì đang đứng làm đồ ăn trong nhà bếp. Rốt cuộc, nàng đã có được tất cả.

Nàng chuyển động chiếc nhẫn đeo trên tay, bỏ túi xách xuống, vui vẻ chạy về phía Vương Tử.

Vương Tử đang nấu đồ ăn, đột nhiên bị nàng ôm chặt, dọa đứng cả người.

Giản Bạch nói: "Tỷ, chị nói xem hiện tại chị thuộc về ai?".

"Tiểu Bạch" Vương Tử quay đầu lại, lấy ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, thấy được vất vả viết trên gương mặt Giản Bạch, nhưng vui sướиɠ cùng hy vọng lại càng hiện hữu nhiều hơn.

"Tỷ, em thật cao hứng, em nghĩ chắc là em đang nằm mơ.".

"Đây là mộng." Vương Tử mỉm cười nói.

Giản Bạch ngơ ngác nhìn nàng.

"Hai chúng ta cùng nhau mơ một giấc mộng đẹp." Vương Tử nói.

Giản Bạch cúi đầu, kìm nén hốc mắt ướŧ áŧ: "Những ngày sau này còn dài, chúng ta nên vượt qua như thế nào đây? Em muốn sau này mỗi phân mỗi giây mỗi thời mỗi khắc, từng ngày từng tháng từng năm……".

"Chị đều cùng một chỗ với em." Vương Tử vòng tay ra sau lưng ôm nàng, nhẹ nhàng nói.

Cuối cùng hai người cũng đã vượt qua muôn vàn khó khăn để cùng một chỗ.

"Ăn no trước đã, rồi hãy nói chuyện sau được không?" Vương Tử nhìn nồi canh đang sôi trào.

Giản Bạch cởi âu phục trên người, thay quần áo thoái mái ở nhà, ngồi trước gương cởi bỏ trâm cài, buông tóc xuống.

Ở nhà, nàng có thể dỡ bỏ ngụy trang, trở thành bộ dáng chân thật của mình.

Tóc mái che khuất vầng trán cao của nàng, nhưng không hề làm giảm đi phần xinh đẹp trắng trong thuần khiết, ngược lại tăng thêm vài phần có thể khiến cho người khác ngưỡng mộ.

Giản Bạch nhìn chính mình trong gương, khóe miệng hơi giương lên, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, thật rõ ràng là một nữ nhân đang chìm đắm trong tình yêu.

Nàng cùng Vương Tử sống chung với nhau đã lâu, nhưng tình yêu vẫn cuồng nhiệt như trước.

Tình yêu sẽ không suy giảm vì thời gian, cũng không biến mất vì quá quen thuộc đối phương, ngược lại càng thuần khiết gắn bó.

"Cơm làm xong rồi, ra ăn cơm đi." Vương Tử xuất hiện ở cửa, kêu nàng ăn cơm.

Giản Bạch vội vàng chạy ra, nhanh chóng ngồi vào ghế.

Chén đũa hai người đều mua có đôi có cặp, tất cả đồ đạc trong phòng đều được tuyển chọn tinh tế, nơi nơi đều là ký ức chung của các nàng.

Vương Tử chỉ làm hai ba món đồ ăn nhẹ, nhưng quan trọng là ăn ở nhà mới thể hiện hương vị gia đình.

Sau khi ăn xong, các nàng cầm hai dĩa điểm tâm, ngồi trên nệm tâm sự.

Giản Bạch lớn mật nói: "Em nghĩ em thích chị trước.".

Vương Tử vuốt ve Quả Quả đã được tắm thơm tho ở trong lòng, lực đạo ôn nhu làm cho Quả Quả buồn ngủ.

Nghe Giản Bạch thổ lộ, nàng cười không nói, vấn đề ai thích ai trước này, nàng chưa bao giờ để ý, chỉ biết là, lần đầu gặp, nàng đã có hảo cảm với nàng ấy, nhưng không dự đoán được sau này sẽ biến thành thích, thậm chí thăng hoa thành yêu.

Bởi vì lúc trước vô tình liếc mắt một cái lại hãm sâu trong đáy mắt của nàng, gieo một viên mầm móng trong lòng.

Sau đó hai người bắt đầu hồi tưởng, rốt cuộc ai là người gieo mầm móng này xuống trước.

Vương Tử pha trà, cử chỉ tao nhã, nhất cử nhất động đều tràn ngập mỹ cảm, đổ nước trà vào trong chén, từ từ chia đều cho cả hai.

Bàn tay trắng nõn, ngón tay thon dài cầm lấy cái chén xanh miết, đưa đến trước mặt Giản Bạch.

Vương Tử nói: "Trước tiên hưởng trà đã, rồi hãy nói ai thích ai trước".

Giản Bạch cười nói: "Hảo".