Chương 45: Dây dưa thập - Giản Bạch vô lực kháng cự

Chuyện tình Vương Tử phải làm là thay Giản Bạch tắm rửa, nàng giống như là chủ nhân thân thể Giản Bạch, có được chủ quyền khống chế nàng, Giản Bạch không giống nàng thản nhiênnhư vậy, hai mươi mấy năm qua chưa từng luyến ái chưa từng đối người khác loã lồ làm nàng vẫn câu nệnhư trước, mặc dù Vương Tử đã muốn chiếm được lòng của nàng.

Hai người ở trong phòng tắm triển khai công phòng chiến, Vương Tử quyết ý đem Giản Bạch đánh hạ, không vì hiện tại cũng vì về sau, nếu hai người đã muốn cùng một chỗ, lại có cái gì hảo câu nệ, hôn cùng chuyện tình tư mật đều đã làm, huống chi việc này cũng là một loại ý nghĩa khác để Vương Tử biểu hiện tình yêu, nàng muốn đem cuộc sống Giản Bạch đảo ngược, đầu tiên sẽ làm nàng quen với mình.

Nhưng cái này nói dễ hơn làm, không lâu hai người vẫn là người xa lạ, có quan hệ thủ trưởng cấp dưới, tiến thêm một bước thành bằng hữu, thành tình nhân, nhảy nhanh như vậy, từng bước nhảy tới hiện tại.

Giản Bạch ảo não không thôi, đối Vương Tử nói: "Em tự mình có thể làm, tỷ, chị làm chuyện tình của chị đi.".

Vương Tử không có động một chút, đứng ở bên ngoài bồn tắm lớn, cười nhìn nàng.

Vương Tử dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng chăm chú, Giản Bạch cảm thấy chính mình cơ hồ chính là một tiểu hài tử không thích nghe lời, Vương Tử không chừng sẽ ảo não không thôi.

"Chị muốn tự tay giúp em tắm rửa, đây là tình yêu của chị, em không hấp thụ?" Vương Tử biết rõ còn cố hỏi.

Giản Bạch thấp giọng kêu một tiếng: "Vương Tử!".

Việc này không phải đang ép nàng lựa chọn sao? Vì sao trước đó nàng chưa bao giờ phát giác Vương Tử có một mặt bá đạonhư vậy.

Vương Tử bá đạo xưa nay có thừa, ở trận chiến tranh tình yêu này, nàng vẫn đều nắm giữ quyền chủ động, nếu không sao có thể trấn trụ Hứa Như Tư đâu.

Vương Tử giúp Giản Bạch điều hòa nước nóng, Giản Bạch tựa như một con tôm cuộn mình bảo hộ tư mật chính mình không cho Vương Tử nhìn, một vẻ mặt ửng hồng nửa tức giận nửa ngượng ngùng trừng mắt Vương Tử.

Nước nóng đạt độ ấm thích hợp, Vương Tử cầm vòi hoa sen làm ướt người Giản Bạch.

Giản Bạch nói: "Vì sao phải kiên trì phải giúp em tắm rửa?".

"Da thịt của em trắng giống sữa, lại giống quả đông lạnh, chị thích giúp em tắm rửa là vì như vậy sẽ có thể vuốt ve toàn thân của em." Tay Vương Tử cùng dòng nước ấm lướt xuống, lòng bàn tay giống như mang theo điện lưu, nơi nơi đi qua đều có cảm giáctê dại.

Giản Bạch phát ra thanh âm rêи ɾỉ đầu tiên, rất nhẹ, lại để Vương Tử nghe được, Vương Tử cười nhìn Giản Bạch, làm cho Giản Bạch xấu hổ vô cùng.

Kỳ thật nàng là thích đi, thân thể là thích, linh hồn cũng là, chính là không thể buông ngực nhận mà thôi.

Vương Tử nói: "Tựa vào bồn tắm lớn, ta giúp ngươi gội đầu.".

Trong bồn tắm lớn, nước ấm dần dần dâng lên, qua chân Giản Bạch, độ ấm chẳng những làm cho cơ thể Giản Bạch cơ thể thư thái, càng làm cho tinh thần của nàng trầm tĩnh lại.

Vương Tử đem tóc Giản Bạch tung tán, phủng ở lòng bàn tay, một tay cầm vòi hoa sen thấm ướt tóc, tay kia lấy một ít dầu gội.

Giản Bạch tựa vào cạnh bồn tắm lớn, hưởng thụ Vương Tử phục vụ, tựa như chính mình là công chúa được đối đãi trân trọng, Vương Tử xoa xoa tóc của nàng, xoa bóp gội rửa, ngón tay linh hoạt xuyên qua mái tóc nàng, mát xa da đầu, Vương Tử giống như là một chuyên gia mát xa, làm Giản Bạch chiếm được thoải mái.

Giản Bạch trợn tròn mắt nhìn đỉnh đầu, các màu sắc hỗn hợp với nhau, làm cho trong đầu hiện ra vô số ảo tưởng.

Vương Tử mát xa làm Giản Bạch thoải mái nhắm hai mắt lại, phát ra tiếng thở dài.

Nàng thật ra cũng thích được Vương Tử sủng ái, lấy thân phận người yêu, hưởng thụ chiếu cố cẩn thận, loại hình thức ở chung này làm cho Giản Bạch cảm thấy thoải mái khoái hoạt, ở bên người Vương Tử, mỗi một phút mỗi một giây đều là hưởng thụ hạnh phúc.

Giản Bạch mỉm cười, mặt mày cũng giãn mở ra.

Vương Tử đem bọt biển trên đầu nàng tẩy đi, nước mang đi bọt biển màu trắng, tóc dài đen đặc của Giản Bạch cho dù dùng từ thác nước để hình dung cũng không đủ.

"Tỷ, tay chị pháp luyện rất quen thuộc." Giản Bạch mở miệng nói.

Vương Tử lấy tinh dầu để xoa cho tóc dài của nàng, nói: "Cám ơn ca ngợi của rm." Hôn một cái trên trán Giản Bach.

Giản Bạch nháy mắt mấy cái, nói: "Tỷ, chị có phải cũng đã làm vì người khác hay không?".

"Muốn nghe nói thật hay là muốn nghe chị nói dối?" Vương Tử nghe thấy vấn đề thì sửng sốt trong chốc lát, không nghĩ tới Giản Bạch sẽ trực tiếp hỏi nàng vấn đề này.

"Nói thật." Giản Bạch nói.

Nàng là ngu ngốc, thật sự, xác thực quả thật thật ngu ngốc, Giản Bạch nói ra câu nói kia luôn luôn thầm mắng chính mình, nàng cho dù không có trải qua tình yêu cũng biết tử huyệt ái tình, chính là không thể đề cập quá khứ, người quá khứ đã là trí nhớ, nàng cần gì phải cùng trí nhớ không qua được đây. Có lẽ Vương Tử sẽ cảm thấy nàng ngây thơ buồn cười thậm không chí khí ……

Vương Tử đem tinh dầu xoa đều, ngón tay nhu nhu vào tóc Giản Bạch, xoa xoa mái tóc, để tinh dầu hoa thẩm thấu vào.

"Chị không có giúp nàng làm cái này." Vương Tử dừng một chút, nói: "Nàng vẫn đều là tóc ngắn, hơn nữa, nàng không chú ý đến điểm này.".

"Nga." Chuyện tình hiện tại Giản Bạch muốn làm nhất chính là cầm lấy gậy gộc đánh chính mình một chút, nàng không nên nhắc tới quá khứ, nàng từng ăn dấm chua người kia, bởi vì Vương Tử cũng đối nàng ấy ôn nhu quá như đối với nàng, Giản Bạch càng để ý Vương Tử đối ai tốt hơn, là chính mình hay là nàng.

Vương Tử nhìn ra Giản Bạch đang rối rắm, trái lại an ủi nàng: "Em không cần để ý tồn tại của nàng, chị nói rồi, sau khi chị gặp em, tâm lý của chị đã thanh trừ, em hiện tại ở trong nhà của chị cũng là tại tâm ý của chị. Chị trước kia đối nàng tốt lắm, chị về sau đối với em tốt gấp bội.".

"Tỷ." Giản Bạch vừa nghe liền kích động ngồi xuống, xoay người ôm lấy Vương Tử, hai tay dùng sức ôm nàng.

Trong trí nhớ không ai từng nói với nàng như vậy, lời nói của Vương Tử đối với nàng là độc nhất vô nhị, làm giấy trắng thuần khiết Giản Bạch không thể áp chế cảm động của chính mình.

"Tiểu Bạch, em làm ướt chị rồi, em phải phụ trách." Vương Tử ôm lại toàn thân ướŧ áŧ của Giản Bạch, tiếng nói hàm chứa ý cười nhẹ nhàng đến bên tai nàng.

Một cái ôm này của Giản Bạch, chẳng những đem nước tắm trên người đều dính vào thân thể của nàng, còn có tinh dầu trên tóc cũng dính vào tóc của nàng, những chỗ trên người Vương Tử bị nàng ôm đều ướt đẫm.

Lời nói Vương Tử rõ ràng không có gì ý tứ mịt mờ, lại làm Giản Bạch nghe ra hương vị khıêυ khí©h kia.

Giản Bạch được Vương Tử dẫn dắt mới nếm thử trái cấm, mới quen cái gì kêu tình ~ dục, sau khi được khai mở thì đối những gì trước kia không rõ cũng bừng tỉnh đại ngộ, nghe ra ý tứ hàm xúc kia của Vương Tử, tâm kích động nổ lớn, đối Vương Tử nói: "Tỷ, chị hảo dạy em, em nên phụ trách như thế nào a.".

Giản Bạch rút đi trúc trắc cùng ngây thơ của cô gái, mặt mày gian hơn vài phần thành thục ý nhị, từ sâu lông biến thành con bướm xinh đẹp, biến hóa là kinh người, trong một đêm, có thể chỉ trong một lát, Vương Tử chỉ biết nàng đã thay đổi.

Cô gái không hiểu rất nhiều thứ, một khi đã hiểu sẽ hiểu được tư vị trong đó, loại chôn sâu ở trong lòng này, chỉ cần Vương Tử dùng một ánh mắt ám chỉ, Giản Bạch trong lòng liền hiểu rõ.

Hai người đơn giản liền chen vào bồn tắm lớn, Vương Tử thay Giản Bạch lộng tóc, Giản Bạch cũng tích cực ăn đậu hủ Vương Tử, lấy lại công đạo, Vương Tử đối nàng như thế nào nàng liền trả lại cho nàng gấp bội, sắc tâm cùng nhau, Giản Bạch so với Vương Tử càng quá phận, hai tay chà xát ra rất nhiều bọt biển màu trắng, trên thân thể Vương Tử nhu nhu, da thịt trắng mịn bởi vì có bọt biển càng thêm hoạt nộn, cơ hồ là đình tay không được, lập tức lướt xuống, ăn hết đậu hủ mỹ vị.

Ánh mắt Vương Tử nhìn Giản Bạch không giống bình thường, thời điểm động tình, mắt đẹp tràn ngập xuân ý, ẩn tình đưa tình, lúc bị nàng nhìn, Giản Bạch chỉ cảm thấy xương cốt cũng tê dại. Giản Bạch biết nữ nhân hảo, đều là Vương Tử gây cho nàng, Vương Tử hảo đại khái là độc nhất vô nhị, khiến Giản Bạch thượng nghiện, rốt cuộc chấm dứt cơn nghiện này không được.

Giản Bạch vì Vương Tử mà tâm động, lớn mật tới gần nàng, chủ động giao thân xác dựa sát vào nhau, nhuyễn thịt dán nhuyễn thịt, lập tức khơi dậy hỏa diễm, như nước chảy vào bồn tắm lớn, muốn dừng cũng không dừng được.

Ánh mắt Vương Tử đảo qua mặt Giản Bạch, giống như xuân phong tháng tư liêu khởi bên hồ dương liễu, Giản Bạch là cành dương liễu kia, bị nàng liếc mắt một cái đảo qua, tâm thần nhộn nhạo, mơ hồ không thôi.

Vương Tử nói: "Chị làm đồ ăn xong rồi, bây giờ còn nóng hôi hổi, không ăn lập tức nguội, đồ ăn nguội không thể ăn, ngươi muốn hại chúng ta hai người đều ăn đồ ăn nguội cùng cơm nguội sao.".

Giản Bạch kiên trì làm chánh sự trước: "Có thể chờ.".

"Cái nào có thể chờ?" Ăn cơm, hay là thân mật?

Giản Bạch dù sao cũng là tuổi trẻ, nàng như thế nào có thể ngăn trụ dụ hoặc, Vương Tử rõ ràng chính là hại nàng, câu nàng tâm loạn, lại ở thời điểm mấu chốt phanh lại.

Vương Tử trong lòng âm thầm bật cười, Giản Bạch này lộ biểu tình giống đứa nhỏ bị lạc đường.

"Xác thực, có một số việc là có thể chờ." Vương Tử lui từng bước, quyết định trước tiên thỏa mãn dục ~ vọng của Giản Bạch, thuận tiện, nàng biết chính mình cũng chờ không được.

Vương Tử kéo tay Giản Bạch đến sau lưng mình, nghiêng đầu hôn trụ môi Giản Bạch.

Lúc này không cần tiếp tục nói rõ, chỉ để ý tận tình nhập vào trong đó.

Cơm chiều còn chưa kịp nguội, vẫn còn độ ấm, mặc kệ đồ ăn có nguội hay không, hoặc là làm không tốt, hai người vẫn ăn vui vẻ như trước.

Thời điểm ăn cơm Giản Bạch thỉnh giáo Vương Tử vấn đề công tác, Vương Tử nói cho kinh nghiệm chính nàng, Vương Tử chân chính là ở thương trường trải nghiệm, dùng thân thể của nàng hội so với một quyển sách càng chân thật, Giản Bạch như lấy được chí bảo, nghe được mùi ngon.

Bữa cơm ăn này thật lâu, Vương Tử không nghĩ hai người vừa ăn vừa nói, miễn cho Giản Bạch sớm bệnh bao tử, ngay khi nói xong một ít kinh nghiệm, nói: "Còn lại sẽ tìm cơ hội nói cho em, hiện tại chị muốn nói một cái đạo lý chính là em cùng chị lúc cùng nhau ăn cơm không cần phân thần ở chỗ khác, nếu không chị sẽ sinh khí.".

Giản Bạch sợ Vương Tử thật sự sinh khí, cúi đầu ăn cơm.

Một đoạn thời gian trước kia, hai người tuy rằng không phải quan hệ người yêu, mà là quan hệ bằng hữu cùng ăn cơm, Vương Tử mang theo Giản Bạch vòng quanh Thượng Hải cùng ăn các loại mỹ thực, đối khẩu vị của Giản Bạch sớm hiểu biết, biết nàng thích ăn cái gì không thích ăn cái gì, làm đồ ăn cũng tận lực phù hợp khẩu vị của nàng.

Giản Bạch cũng thực cổ động ăn sạch đồ ăn của nàng.

Hai nữ nhân lượng cơm ăn dù sao cũng là hữu hạn, Vương Tử cũng sẽ không nấu nhiều lắm, hai món cùng chén canh, sau đó là một đĩa điểm tâm, đồ ăn không nhiều lắm nhưng là thắng ở tinh xảo.

Giản Bạch cũng bắt đầu hiểu biết thói quen Vương Tử, Vương Tử không có tiêu chuẩn về đại trù, làm đồ ăn lại càng không đa dạng chồng chất, đều là một ít đồ ăn nhà, có hương vị gia đình, có thể bổ khuyết khẩu vị cùng tâm linh hư không.

Vương Tử chờ mong hai người cùng một chỗ ăn cơm, ở thời điểm ăn cơm cùng trò chuyện, đây cũng là hình thức gia đình Giản Bạch nghĩ đến.

Cơm nước xong, Giản Bạch tiếp tục bận công tác của nàng, nàng ngồi ở máy tính mở ra văn kiện, nhìn văn kiện kia không có gì tiến triển mà phát sầu.

Đại khái qua một giờ, Giản Bạch còn dừng lại tại chỗ đi vòng vèo, trên mặt lộ buồn rầu, miệng cắn bút máy, tay nâng cằm phát ra thở dài.

Nàng nghĩ chính mình thật sự không thích hợp làm công tác này, nàng không sỡ hữu năng lực tư duy. Năng lực lý giải của nàng đại bộ phận đều đặt ở nghệ thuật, tràn ngập cảm tính lại khuyết thiếu trật tự.

Nàng tin tưởng Đường Tống mới là người thích hợp nhất. Nàng đối Đường Tống kính nể lại bay lên.

Vương Tử kỳ thật đã ở phía sau nàng đứng yên thật lâu, nàng tựa vào tay vịn bên cạnh Giản Bạch, lén lút quan sát Giản Bạch, Giản Bạch dùng một cái kẹp phấn hồng sắc đem tóc mái chính mình cài lên, bút máy đặt ở sau đầu, miệng còn cắn một bút khác, khuôn mặt trắng trong thuần khiết hiện lên cảm xúc rõ ràng, nhìn nàng rối rắm không khỏi mỉm cười. Không phải nàng đang chê cười, mà là cảm thấy biểu tình Giản Bạch như vậy thực đáng yêu.

Giản Bạch buông bút máy, ngã vào chỗ tựa lưng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cảm giác được bên người có một người tồn tại, Giản Bạch mở to mắt.

Hai tay Vương Tử xoa bóp vai của nàng, Giản Bạch nói: "Tỷ, em làm không được. Em căn bản không biết nên làm như thế nào, tư liệu nhiều như vậy, em lại không biết cái gì mới là hữu dụng nhất, ngươi ở hội nghị chỉ cần nói 10 phút, 10 phút này nói gì đó nhất định là tối trọng yếu……".

"Easy, easy, Tiểu Bạch, chậm rãi thôi." Vương Tử trấn an Giản Bạch.

Giản Bạch đem mặt chôn trên đùi nàng, dán bụng mềm mại của nàng, thời điểm nhắm mắt lại, cảm giác chính mình được ấm áp của nàng vây quanh, chỉ có ở trong lòng Vương Tử nàng mới hoàn toàn trầm tĩnh lại.

Vương Tử nói: "Hiện tại chị sẽ dạy em một câu, tận khả năng lợi dụng tài nguyên trong tay em, không cần vắt kiệt sức lực.".

"Tỷ……" Giản Bạch nháy mắt mấy cái, còn chưa thể hoàn toàn hấp thu tiêu hóa ý tứ Vương Tử, Vương Tử ôn nhu nhìn nàng, mãi đến khi nàng bừng tỉnh đại ngộ, hiểu được.

"Nhưng là en có thể tìm ai hỗ trợ?" Giản Bạch không hỏi.

"Chị." Vương Tử chỉ vào chính mình, đối Giản Bạch nói: "Chị là người hiểu biết nhất cách vận hành của ngành này, từng cái báo cáo thàng đều là chị làm, chị đương nhiên biết loại nội dung gì mới là thích hợp nhất".

Giản Bạch dùng sức gật đầu.

"Còn có Đường Tống, công tác lúc trước đều là do Đường Tống phụ trách, em vừa tiếp nhận đương nhiên không rõ ràng làm như thế nào, lúc này em nên hỏi người quen thuộc trình tự nhất, thỉnh nàng đến giáo em".

Vương Tử nói xong, Giản Bạch nói: "Tỷ, em đã biết nên làm như thế nào.".

"Phải không?".

"Tỷ, em muốn mời chị giúp em.".

Giản Bạch lý giải Vương Tử dụng tâm, nàng đang dạy đạo lý cho mình, không người nào toàn vẹn, không thể mỗi một chuyện đều có thể thuận buồm xuôi gió, lúc này nên ngẫm lại khả năng dùng đến quan hệ, xin người khác hỗ trợ giải quyết phiền toái chính mình.

Vương Tử mỉm cười, nghĩ rằng Giản Bạch học quả nhiên rất nhanh.

Vương Tử chỉ điểm Giản Bạch như thế nào quy nạp tổng kết, nói cho nàng báo cáo trọng yếu nhất là nội dung nào, còn lại chính là chuyện tình của chính Giản Bạch, nàng cần đi tổ chức sắp chữ.

Giản Bạch lần đầu tiên gọi điện thoại cho Đường Tống, Đường Tống thậm chí đem nàng làm người xa lạ, thời điểm tiếp điện thoại lễ phép nói: "Xin chào, ta là Đường Tống.".

"Đường tỷ, buổi tối hảo, ta là Giản Bạch.".

"Giản Bạch?" Đường Tống buồn bực, thế giới này có rất nhiều Giản Bạch sao? Vì cái gì người này mở miệng đã nói chính mình là Giản Bạch. Đầu óc trì độn cứng ngắc trong chốc lát thì phản ứng lại, nói: "Là ngươi, ngươi tìm ta có chuyện gì sao? Là chuyện trọng yếu có thể nói liền, nếu là chuyện khác thỉnh ngày mai đi làm rồi nói cũng đâu có sao?".

Giản Bạch nghe ngữ khí Đường Tống là không vui nếu tiếp tục cuộc cuộc gọi này, hơn nữa cũng vì chính mình đêm khuya gọi điện thoại tới mà sinh khí, Giản Bạch không biết chính mình có thích hợp mở miệng hỏi nàng hay không.

Vương Tử đứng ở một bên, không nói một lời, nàng đang đợi Giản Bạch làm từng bước như thế nào.

Giản Bạch nói: "Đường tỷ, khuya như vậy tìm ngươi là có sự trọng, nếu sự tình không vội ta cũng sẽ không quấy rầy ngươi, là về báo cáo phải dùng trong cuộc họp giám đốc ngày mai, ta là lần đầu tiên làm, không biết nên viết như thế nào……".

"Ngày mai dùng ngươi hiện tại mới viết, khả năng như thế nào kịp, ngươi cũng không nói cho ta biết sớm một chút, cho dù ta hiện tại đi công ty cũng làm bất thành a." Đường Tống vừa nghe đến Giản Bạch nói nàng hiện tại không làm xong những việc ngày mai phải dùng, giận nổi trận lôi đình, ở điện thoại chỉ trích Giản Bạch.

Giản Bạch bị nàng nói mặt đỏ tai hồng.

Vương Tử cầm một bàn tay khác của nàng, cấp nàng dũng khí.

"Thực xin lỗi, Đường tỷ, đây là đại ý của ta, hiện tại ta đang làm, cố gắng ở đêm nay làm xong. Ta nghĩ mời ngươi dạy ta viết như thế nào……" Giản Bạch khiêm tốn nói.

Nếu Giản Bạch cao ngạo một chút, Đường Tống có lý do mắng nàng, nhưng là hiện tại người ta chủ động nhận sai, dù có gì không tốt Đường Tống cũng sẽ để từ từ rồi nói. Nếu chính mình không dạy nàng, người chịu liên lụy chính là Vương Tử, Đường Tống cho dù nhìn không quen Giản Bạch cũng không muốn hại Vương Tử.

Ấn tượng Đường Tống với Giản Bạch vẫn là dừng lại như lúc trước, đại tiểu thư một việc cũng không thành, đến công ty chính là nhàn hạ cùng quy tắc ngầm với thủ trưởng, người như vậy chính là sâu mọt xã hội. Đường Tống đối ấn tượng của nàng rất khó tốt lên.

Giản Bạch thay đổi ống nghe điện thoại, còn thật sự nghe Đường Tống chỉ đạo, tận khả năng đem những gì muốn dùng nhập vào.

Vương Tử nhìn đến nàng càng ngày càng thuần thục, cũng không quấy rầy nàng nữa, lặng lẽ rời đi, vì nàng pha một ly mao tiêm đặt trên bàn của nàng, Giản Bạch còn bận, qua điện thoại, ngữ khí Đường Tống không phải bình thản như vậy, đêm hôm khuya khoắc bị người quấy rầy ai cũng sẽ không vui vẻ, Đường Tống tu dưỡng xem như không sai.

Vương Tử không tiếng động đối Giản Bạch nói một câu: "Cố lên" Sau đó ngồi vào một bên bận chuyện tình chính nàng.

Vương Tử ngủ trước, thời điểm ngủ nửa tỉnh, cảm giác có người xốc chăn lên, gió lạnh tiến vào ổ chăn ấm áp, rồi sau đó là một khối thân thể mềm mại tiến vào.

Giản Bạch thướt tha đường cong thϊếp khép lại, kín không kẽ hở, Vương Tử cảm giác được nàng đã đến, xoay người ôm lấy nàng.

"Tỷ, em rốt cục làm xong, chị khích lệ em một tiếng đi." Giản Bạch vẫn còn kích động.

Vương Tử mở to mắt, ánh mắt buồn ngủ mông lung nửa khép, đem Giản Bạch hướng trong lòng bao lại, nói: "Tiểu Bạch, em càng ngày càng lợi hại.".

"Đều là chị dạy em, nếu không phải chị, em có lẽ học không được.".

"Ngủ đi. Ngày mai còn chiếu cố." Vương Tử hôn mí mắt của nàng, Giản Bạch nhắm mắt lại tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau Giản Bạch vẫn là thực khẩn trương, bởi vì hôm nay là nàng lần đầu tiên làm bí thư Vương Tử cùng nàng đến văn phòng trên lầu họp, trước kia việc này đều là Đường Tống làm, Đường Tống ôm đồm hết thảy công tác của Vương Tử, thậm chí trước khi Giản Bạch đến, mỗi một chỗ trong văn phòng Vương Tử đều là do nàng bố trí.

Đường Tống thật giống như là tả hữu của Vương Tử, là không thể thiếu. Giản Bạch hoài nghi chính mình có thể hay không làm đến một phần mười của nàng, ít nhất có thể làm cho chính mình an tâm đứng ở bên người Vương Tử, mỗi ngày đều cùng nàng.

Buổi sáng 9h30 hội nghị đúng giờ mời dự họp, Vương Tử thay đổi người bên cạnh, mọi người ở lâu nhìn vài lần.

Này tình huống đặc thù ở chỗ ngay tại về ngành quan hệ xã hội cùng ngành tài vụ, bí thư bên cạnh giám đốc hai cái ngành đổi một chút, phía trước cùng đi với giám đốc ngành tài vụ là Đường Tống, lão khí hoành thu cho rằng là mặt khác một loại ý nghĩa thượng xem qua khó quên, nhưng là trầm ổn của nàng cũng là mọi người hữu mục cộng đổ, làm việc trật tự rõ ràng, giống một người làm kế toán.

Mà bí thư của giám đốc ngành quan hệ xã hội bộ vẫn là tiếp tục đổi, một tháng đổi một lần là sự tình bình thường, nhưng là không có ngoại lệ chính là ngồi ở vị trí bí thư vĩnh viễn là một đại mỹ nữ.

Hiện tại hai cái vị trí trên đổi một cái phương hướng, Đường Tống ngồi xuống ngành quan hệ xã hội, đại mỹ nữ lại ngồi xuống ngành tài vụ đi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mùa đông đến, lại muốn ngủ đông , trừ bỏ tích cực dự trữ mỡ ngoại, bắt đầu dự trữ qua mùa đông đồ dùng, mua nhất túi ấm cục cưng, thêm đứng lên hai mươi mấy cái, đại mùa đông đổi mới trước sau thϊếp một cái, sẽ không cảm giác được lãnh, còn có chính là thảm điện, năm nay ta là quyết tâm mua thảm điện, tranh thủ buổi tối ngủ thời điểm chân không lạnh. Mấy ngày hôm trước còn mua một cái tay áo thảm, đào bảo thượng hơn mười đồng tiền giá rẻ tay áo thảm, siêu cấp bạc, mấy ngày nay bộ trên người còn có thể, chờ thiên lạnh lại không được , về sau mua càng hậu, tranh thủ đổi mới thời điểm vạn vô nhất thất. Kỳ thật không dối gạt mọi người, ta lớn nhất giấc mộng vẫn là mua nhất thai điều hòa a!