Chương 41: Dây dưa lục - Tiểu Bạch, em là của chị (H)

Giản Bạch kịch liệt ôm lấy Vương Tử, vuốt ve toàn thân Vương Tử, da thịt nhẹ nhàng ma sát da thịt Vương Tử, truy tìm khoái hoạt.

Vương Tử cùng nàng kịch liệt ma sát, Giản Bạch nâng chân lên, kẹp lấy thắt lưng Vương Tử, đùi Vương Tử va chạm vào đóa hoa ướŧ áŧ của nàng, cảm giác chỗ kia đã chuẩn bị tốt.

Vương Tử ôm cổ Giản Bạch, cùng nàng triền miên, đùi nâng lên, khinh sát vào mềm mại giữa hai chân nàng, mật hoa cuồn cuộn không ngừng chảy ra.

Giản Bạch cũng cảm giác được phản ứng chính mình, đem chân khép càng nhanh, đem Vương Tử kẹp chặt.

Vương Tử sẽ không làm cho nhiệt tình của Giản Bạch phục hồi, thời điểm khiến Giản Bạch rõ ràng nói ra nàng sẽ không hối hận, Vương Tử đã hạ quyết định, lần này sẽ không lại cho nàng cơ hội hồi đầu.

Tình yêu là tốt đẹp, có yêu, có tình, trong lòng tâm linh tương thông đến được ái tình cuối cùng là hoàn mỹ nhất, nếu không hữu tình, vậy chính là thuần túy sinh lý mau cảm. Mặc dù là chiếm được thỏa mãn thân thể, nhưng cũng không có biện pháp làm cho tâm linh cùng thỏa mãn.

Vương Tử cùng Giản Bạch là nước chảy thành sông, lẫn nhau đều hiểu được giờ phút này là cỡ nào không dễ.

Ánh mắt Vương Tử trở nên càng thêm nóng bỏng, giống dây thừng vô hình vây khốn Giản Bạch, Giản Bạch sa vào trong ánh mắt của nàng, Giản Bạch không ngừng kêu chính mình đừng lo lắng, nhưng là chưa từng hưởng qua tư vị này, thân thể không tự giác nổi lên phản ứng, ngón chân bởi vì khẩn trương mà cuộn lại, ngực phập phồng, làm hô hấp của nàng cũng trở nên dồn dập.

Vương Tử không có lập tức hôn đóa hoa phiến hồng ướŧ áŧ của Giản Bạch, mà là đảo quanh khắp bắp đùi nàng, hôn qua mỗi một tấc da thịt nhẵn nhụi, hóa giải Giản Bạch khẩn trương.

Da thịt bị Vương Tử hôn qua giống như lửa, cảm giác ngọt ngào toan ma lan tràn toàn thân, bụng có một cỗ nhiệt nóng bỏng, giống như con kiến đi đầy bên trong, Giản Bạch bị biến hóa của thân thể chính mình dọa sợ, không biết đây là hảo hay là phá hư.

Tay Giản Bạch niết trụ ra nệm dưới thân, đem sàng đan lạp xả thành nếp uốn cuồn cuộn.

Vương Tử hô hấp nóng hổi xuy phất lan tỏa ở đóa hoa tối tư mật kia của nàng, nụ hoa nở rộ giống cánh bướm mang giọt sương lan thật cẩn thận nở rộ, ở dưới ánh mắt của nàng càng phát ra hồng nhuận.

Ánh mắt Vương Tử nhìn chằm chằm chỗ kia không tha, ngón tay ở trên đùi của nàng khiêu vũ, khinh mạn vũ bước như con bướm phi vũ, nàng bay đến đầu gối Giản Bạch, ôm lấy đầu gối của nàng, liếʍ đầu gối mềm mại hoạt nộn da thịt, đó là địa phương không bị người khác chú ý tới, nhưng cũng như nơi khác có thể mang đến mãnh liệt kí©h thí©ɧ.

Vương Tử thành giai nhân thăm dò thân thể Giản Bạch, nàng đem toàn thân cao thấp đều sờ soạng một lần, muốn chính mình là người đi khám phá toàn bộ nơi thần bí của Giản Bạch.

Vương Tử thăm dò đến bắp chân của Giản Bạch, ngón tay vuốt ve mắt cá chân mượt mà của nàng, ngón cái đè lại lòng bàn chân Giản Bạch, lược bỏ lực đạo mà xoa.

Tâm lòng bàn chân Giản Bạch so với tuyết còn muốn trắng hơn, nhẵn nhụi như dương chi, ngón chân khúc khởi giống một viên khỏa trân châu mượt mà, mà làm ngón chân thân khai, phấn nộn sắc móng tay khéo léo tinh xảo, chọc người trìu mến.

Bị Vương Tử vuốt ve tâm lòng bàn chân, thân thể Giản Bạch tự nhiên nổi lên phản ứng, như là rút gân, không tự chủ được đong đưa bắp chân. Lòng bàn chân truyền đến nhiệt ý, giống dẫm trên hỏa lửa, tâm lòng bàn chân là địa phương non mềm nhất bị ngọn lửa liếʍ láp.

Giản Bạch mở ra hai mắt tràn đầy sương mù, thấy Vương Tử cầm lấy mắt cá chân của nàng hôn ngón chân của nàng, này một màn làm cho nàng cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Chỉ có nữ vương mới có thể được người khác hôn chân, Vương Tử đãi chính mình giống như một người cao cao tại thượng, Giản Bạch du nhiên nhi sinh một loại cảm động, thật giống như chính mình là được nàng quý trọng.

Bàn ngón chân phấn hồng sắc trân châu bởi vì mau ~ cảm mà cuộn mình lên, bắp chân lại banh thẳng, bày biện ra đường cong duyên dáng.

Hỏa diễm của Vương Tử đã muốn hừng hực bốc cháy, đem Giản Bạch thiêu thành tro tàn, Giản Bạch không thể nhẫn nại nữa, nàng đem ánh mắt đặt ở trên người Vương Tử.

Vương Tử nghĩ đủ, giống một con mèo tao nhã, thải nhẹ nhàng bộ pháp hướng nàng đi đến, đứng ở bụng của nàng, vùi đầu giữa hai chân ở nàng.

Giản Bạch khẩn trương đến mức tận cùng, thần kinh bị Vương Tử khinh chọn chậm niệp, đến thời điểm sắp hỏng mất, cảm giác ngón tay Vương Tử là như thế nào châm ngòi đóa hoa của nàng, như thế nào nghiền động nhụy hoa mẫn cảm kia ……

"A…… A……" Giản Bạch ở đầu ngón tay Vương Tử phát ra thanh âm tuyệt vời.

Thanh âm này giống như là thân thể nàng xướng ra tiếng ca, đáp lại động tác của Vương Tử.

Vương Tử lay động nội tâm Giản Bạch, ở thân thể trắng noãn như giấy trắng của nàng họa hạ nhất bút.

Thân thể Giản Bạch giống một bụi cỏ dại chưa được bất kì sách nào nêu danh, là một thế giới không ai biết, chờ đợi Vương Tử đi phát hiện.

Giản Bạch thần kinh buộc chặt đến cực hạn, thân thể theo Vương Tử mà đong đưa, nội tâm hắc động càng ngày càng nhiều, bị Vương Tử câu ra khát vọng, mà phân khát vọng này còn chưa đạt được thỏa mãn, nàng vội vàng xao động ma sát thân thể Vương Tử, mang theo phân bất an.

"Từ từ sẽ đến, chị muốn hảo hảo nhìn em." Vương Tử nói, đẩy ra đóa hoa của nàng, càng thưởng thức vách tường thịt phấn nộn của nàng , chỗ địa phương kia nhắm chặt, cơ hồ là nhìn không thấy, mật hoa từ trong đó cuồn cuộn không ngừng chảy ra, giống một con suối ôn tuyền, đó là chốn đào nguyên của Giản Bạch, mà Vương Tử chính là cố ý xâm nhập.

Đầu ngón tay dính cũng đủ mật thủy, cẩn thận tham nhập, đầu ngón tay Vương Tử một tấc tiến thêm vào, nhanh chóng tách ra vách tường hoa đang cực lực khép chặt kia, mà Giản Bạch bởi vì xâm nhập của nàng mà cảm giác được đau đớn, thân thể căng thẳng.

Vương Tử hàm trụ nhụy hoa của nàng, đầu lưỡi đảo quanh nó, làm cho Giản Bạch mềm hoá thành bãi nước.

Ấm áp của Vương Tử mang đến kí©h thí©ɧ đảo điên tư tưởng Giản Bạch , từng đợt mau cảm nhanh như tia chớp, làm cho Giản Bạch không rảnh tự hỏi.

Vương Tử đưa phần ngón tay còn bên ngoài chậm rãi tham nhập, vách tường hoa vừa thu lại hé ra giống như cái miệng nhỏ mυ"ŧ vào đầu ngón tay của nàng, sau khi tham nhập đến bên trong, Vương Tử nghe được Giản Bạch thoát ra thanh âm thống khổ, dừng lại không tiếp tục tiến vào.

"Đau không?" Vương Tử hỏi nàng.

"Không đau." Giản Bạch cắn môi dưới, không giống như là đau đớn, là một loại cảm giác khác.

Giản Bạch đang nhíu chặt mi nhưng vì Vương Tử mềm nhẹ ra vào mà giãn khai, đau đớn biến thành cảm giác chướng bụng , biến thành mau cảm.

Vương Tử nhìn đến Giản Bạch thư hoãn, biết nàng hưởng đến khoái hoạt đang bắt đầu thả lỏng, nàng đối nàng nói: "Tiểu Bạch, nhịn một chút.".

"Ân?" Giản Bạch khó hiểu, Vương Tử chiếm cứ môi của nàng, cấp nàng nhiệt liệt, cắn nuốt hô hấp nàng, mà lúc này, một trận đau đớn tự hạ thân truyền đến, đem khoái hoạt vừa rồi một phen lau quệt, làm cho Giản Bạch mở to hai mắt nhìn, phát ra tiếng rêи ɾỉ mơ hồ .

Rêи ɾỉ bị Vương Tử hôn tới, làm cho thân thể Giản Bạch thích ứng nàng tiến vào.

Lần này, nàng đến chỗ sâu nhất trong thân thể Giản Bạch, xuyên qua tầng màng mỏng manh kia, tiến vào địa phương tối mềm mại lửa nóng .

Nóng bỏng đau đớn giống một phen hỏa ở thiêu, Giản Bạch bởi vì khó chịu mà lay động thân thể, bị Vương Tử ngăn chặn, Vương Tử nói: "Không nên cử động, sẽ thoải mái thôi, Tiểu Bạch, em tin tưởng chị, đây là quá trình mỗi một nữ nhân sẽ tất kinh. Em có cảm giác được hay không chị đang ở trong thân thể em, Tiểu Bạch……".

Giản Bạch mở đôi mắt ướŧ áŧ, vọng tiến trong mắt Vương Tử, nàng cảm giác được Vương Tử tồn tại, cảm giác rõ ràng như vậy nàng như thế nào có khả năng sẽ không cảm giác được, đó là không có cách nào xem nhẹ.

"Chị ở bên trong em." Giản Bạch cười nói, khóe mắt đã có nước mắt chảy xuống.

Vương Tử hôn khóe mắt của nàng, duyện đi nước mắt của nàng, nói: "Tiểu Bạch, em là của chị. Trầm tĩnh lại, việc làm mà chị đối với em sẽ chỉ làm em khoái hoạt.".

Giản Bạch ôm lấy Vương Tử, đem chính mình giao cho nàng.

Nhẹ nhàng chậm chạp tiến vào rồi lại cẩn thận rời đi, mang mật nước lửa nóng từ bên trong đi ra, cũng ma sát ra hỏa diễm.

Đau bị một loại cảm giác khác cuồn cuộn cuốn mất, Giản Bạch sau khi trải qua đau đớn liền hưởng đến khoái hoạt.

Mật hoa có từng đợt từng đợt tơ máu, dọc theo đùi Giản Bạch hoạt hạ, dừng ở sàng đan tuyết trắng, giống đoá hoa mai tuyết nở rộ.

"Em yêu chị." Giản Bạch lặp lại nỉ non.

"Tiểu Bạch, chị may mắn có thể gặp được em, chị cũng yêu em." Vương Tử lấy ánh mắt quyến luyến nhìn Giản Bạch bộ dáng thất thần.

"A…… Ân…… A…… Ân……" Giản Bạch mở miệng phát ra rêи ɾỉ ngọt ngào, da thịt tuyết trắng thấm ra mồ hôi tinh mịn.

Vương Tử tiến vào càng thêm cuồng dã, mỗi lần đều đến chỗ sâu nhất, giằn co dãn nở từ chỗ sâu trong truyền đến mau cảm, nhiệt lưu tụ tập đến bụng, áp lực càng lúc càng cao, thời điểm tới lúc bị phá hỏng đã không còn xa.

Giản Bạch vùi đầu ở bên cổ Vương Tử, cuồng loạn hôn cổ cùng xương quai xanh của nàng, hai tay lại gắt gao ôm thân thể Vương Tử, đem nàng cho rằng là sợi dây cứu mạng duy nhất của chính mình.

"Tỷ, em giống như sắp chết, tỷ, vì cái gì hội như vậy……" Giản Bạch không biết chính mình còn có thể tái thừa nhận bao nhiêu, thân thể thành một cái lọ bị phong bế, lọ chỉ có thể thừa nhận một lượng có hạn, Vương Tử cấp nàng dục ~ triều cũng là nhất nhất không nắm chắc, mỗi một lần tiến vào đều mang đến mãnh liệt khoái hoạt, mỗi một lần rời khỏi đều như vậy lưu luyến, trở ra rồi lập tức nghênh đón cuộn sóng triều thứ hai, cuồn cuộn không ngừng xâm nhập Giản Bạch.

Giản Bạch nghĩ chính mình có phải hay không sắp chết, nàng đối loại tư vị dục tiên dục tử này là xa lạ.

"Ngoan, Tiểu Bạch, hảo hảo cảm thụ." Vương Tử cảm giác được Giản Bạch khẩn trương, biết nàng nhanh đến đỉnh.

Giản Bạch cắn môi dưới, răng nanh ở môi nàng cắn ra dấu vết, môi càng phát ra hồng nhuận giống quả ngọt dụ hoặc Vương Tử.

Vương Tử dùng đầu lưỡi tách ra môi Giản Bạch đang cắn chặt, hàm trụ đầu lưỡi của nàng, miễn cho nàng làm thương chính mình, quá nhiều nước bọt tự khóe môi Giản Bạch hoạt hạ.

Thân thể Giản Bạch giống cung bị kéo đến cực hạn, buộc chặt thành một cái thẳng tắp, khoái hoạt nhiều thành gánh nặng, chỉ cần một áp lực cuối cùng sẽ làm đứt hết thảy, thời điểm Vương Tử một lần cuối cùng thật sâu tiến vào, Giản Bạch bạo phát, cao giọng rêи ɾỉ ra khoái hoạt của nàng, đem ngón tay Vương Tử kẹp chặt.

Vương Tử cảm thụ được nàng kịch liệt cao ~ triều, cảm giác nàng giống một đóa hoa hồng nở rộ.

"Ân a! A!!" Giản Bạch bế nhanh hai mắt, tiếng rêи ɾỉ còn tại bên tai quanh quẩn, mà thân thể trở nên chết lặng lại mẫn cảm, điện lưu còn tại lẻn trải rộng toàn thân, tay chân mềm yếu, giống như mất đi khống chế không có cách nào nâng lên được.

Nàng mệt mỏi quá, dư vị chưa tiêu, giống sóng biển vuốt ve thân thể nàng.

Vương Tử hô hấp cùng nàng giống nhau dồn dập, Giản Bạch nâng lên ánh mắt trầm trọng, nhìn về phía Vương Tử, Vương Tử mỉm cười vuốt ve mặt nàng che kín mồ hôi, nói: "Thoải mái sao?".

Giản Bạch lộ ra mỉm cười, nói: "Thoải mái. Giống đã chết rồi sống lại, trong bóng đêm thấy được hy vọng, không biết vì cái gì đột nhiên có xúc động muốn khóc.".

Vương Tử ôm lấy nàng, nói: "Chị cũng không nghĩ chọc em khóc.".

"Tỷ, cám ơn chị." Giản Bạch tin chính mình theo Vương Tử đến được nơi đó là nơi tốt nhất trên thế giới, nàng là may mắn, gặp Vương Tử. Từ nàng mà lần đầu tiên đến được nơi tốt đẹp nhất, mà Vương Tử cũng đồng dạng may mắn gặp nàng.

"Có mệt hay không?".

"Có điểm mệt." Giản Bạch nói.

"Mệt mỏi liền ngủ đi." Vương Tử nói.

Giản Bạch ngẩng đầu, nghi hoặc nói: "Nhưng là……".

"Trước ngủ. Em là lần đầu tiên, còn chảy huyết, cần nghỉ ngơi bổ sung thể lực." Vương Tử chịu đựng lửa nóng trong thân thể, săn sóc đối Giản Bạch nói.

Giản Bạch cái hiểu cái không, nghĩ rằng kia Vương Tử làm sao bây giờ, Vương Tử nói bên tai nàng: "Muốn học này nọ càng nhiều sao? Để chị ngạo mạn chậm rãi dạy em." Nói xong, hảo khıêυ khí©h cắn vành tai của nàng.

Giản Bạch tâm đập mạnh không thôi, tiến vào ổ chăn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vương Tử nghiêng người nhìn nàng, không thích chịu đựng hư không, đem nàng gắt gao ôm chặt.

Vương Tử ở bán mộng bán tỉnh cảm giác được có lửa nóng vuốt ve thân thể của chính mình, động tác ngốc ngốc, thật cẩn thận lại lớn mật thử thăm dò điểm mấu chốt chính mình.

Người nọ không phải Giản Bạch còn có thể là ai.

Giản Bạchkhông lập tức ngủ, mới nếm thử tư vị tình ~ dục, nàng rất nhanh liền biến thành khát vọng, âu yếm bên người Vương Tử.

Vương Tử mông lung đáp lại vuốt ve của nàng, phát ra hừ thanh trầm thấp, phía trước Giản Bạch chỉ lo hưởng thụ chính mình, cũng không từng cẩn thận nghe qua Vương Tử rêи ɾỉ, lần này nghe được liền nhiệt huyết mênh mông, thanh âm Vương Tử mềm mại, cực thích hợp phát ra tiếng rêи ɾỉ này, so với thúc giục tình dược có hiệu quả hơn.

Giản Bạch học cách Vương Tử đối chính mình mang toàn bộ đều làm trên người nàng, nàng hàm trụ cây anh đào xinh đẹp thù du Vương Tử, vuốt ve bụng bằng phẳng của nàng cùng đóa hoa ướŧ áŧ giữa hai chân, tay càng phát ra lớn mật cùng làm càn, theo sơ học giả biến thành người xấu làm bậy.

Giản Bạch xoa bóp đóa hoa Vương Tử, mãnh liệt tăng vọt làm Vương Tử tỉnh lại, Vương Tử hoàn toàn tỉnh táo, chống lại ánh mắt mỉm của cười Giản Bạch, nói: "Tiểu Bạch học xấu.".

Giản Bạch nói: "Là chị dạy em phá hư, chị nên phụ trách.".

Ngón tay Giản Bạch chạy dọc theo đóa hoa, Vương Tử lập tức có phản ứng, nhiệt lưu không ngừng cuồn cuộn trào ra, bao lấy tay Giản Bạch, Vương Tử mị nhãn linh động, nói: "Phụ trách cái gì?".

Giản Bạch tham nhập vào thân thể mềm mại của nàng, một chút tiến vào, đối thế giới thần kỳ này cảm thán không thôi, nàng cảm giác chính mình thật muốn hãm sâu ở bên trong nhiệt lửa sôi trào, được nhiệt tình của Vương Tử vây quanh.

"Phụ trách…… Phụ trách…… Đem em dạy tệ hơn……" Giản Bạch ở thời điểm tiến vào thân thể Vương Tử, cảm giác được thân thể của chính mình truyền đến đồng dạng cảm giác, trí nhớ sống lại, thân thể một lần nữa nhớ lại Vương Tử cấp cho khoái hoạt.

Giản Bạch cùng Vương Tử đồng thời phát ra rêи ɾỉ.

Này không phải ảo tưởng, là thật, bởi vì Vương Tử đồng thời cũng vuốt ve Giản Bạch, hai người đang ra vào, thân thể hóa thành một thể, tâm cũng dính sát vào nhau cùng một chỗ dung hợp ở tại cùng nhau.

"Chúng ta cùng nhau." Vương Tử đối Giản Bạch nói.

Bởi vì khát vọng mà càng phát ra đôi mắt sáng ngời tưởng vọng, tầm mắt giao triền, rốt cuộc không thể tách ra.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đứng ở người thứ 3 góc độ vì chính mình nói nói: Tú bà đánh ra đến mỗi một cái lời là máu chảy đầm đìa a, cỡ nào gian khổ a, các ngươi như thế nào nhẫn tâm bá vương nàng a!!!Đúng Như Ngươi Ôn Nhu - Chương 41: Dây dưa lục - Tiểu Bạch, em là của chị (H)

P/s: một tấm nữa nè