Chương 2: Hôn lễ nhị - Nữ nhân của tân nương

Tân nương vừa tinh xảo lại xinh đẹp giờ phút này nghịch ngợm nháy mắt phải, nói: "Trừ bỏ hai từ bình thường này, còn có từ khác hình dung sao?".

Vương Tử nâng lên hai tay ở trước ngực giao nhau, ánh mắt thật sâu vọng vào gương nhìn nàng, nói: "Không ai so với ngươi đẹp hơn.".

"Này cũng tạm chấp nhận được." Giản Bạch thế này mới vừa lòng.

Vương Tử cười khẽ.

Hoá trang sư cầm lông mi giả, bất đắc dĩ đối với tân nương nói: "Giản tiểu thư, ngươi có thể không cần dùng sức lúc nháy mắt hay không, lông mi của ngươi đều có thể rơi xuống.".

"Ok!" Giản Bạch cam đoan không nháy mắt nữa, theo gương nhìn đến Vương Tử đang cười trộm, nói: "Làm tân nương thật mệt muốn chết, ta đã ngồi lỳ ở chỗ này suốt 3 tiếng, bọn họ trát đủ thứ trên mặt ta, tối thiểu là năm lớp thật dày, ta thề không có về sau ……".

Vương Tử đi đến phía sau nàng, hạ người hơi thấp, nói bên tai nàng: "Bảo bối, ta hiểu.".

Giản Bạch nhún vai: "Ta quên ngươi là con gái đã kết hôn.".

"Con gái?" Vương Tử trong gương nghe thế liền chọn mi.

"Thật có lỗi, em nói sai cái gì rồi sao?" Giản Bạch cẩn thận nhịn xuống tiếng cười sắp ra khỏi miệng.

Vương Tử nhìn như hảo tâm xoa bả vai trần của nàng thay nàng giảm bớt áp lực, áo cưới bao vây lấy vùng đầy đặn của nàng, mà từ đó lên mặt hoàn toàn lộ ra, có thể dùng từ tinh xảo để hình dung xương quai xanh cùng chiếc lưng trắng noãn của Giản Bạch, mà áo cưới thiết kế đúng là biểu hiện một mặt xinh đẹp nhất của nàng.

Tay Vương Tử xoa bả vai của nàng, Giản Bạch chẳng những không có cảm giác thả lỏng, ngược lại nhíu mày cắn chặt môi, như là nhẫn nại cái gì.

Lòng bàn tay vuốt ve bả vai mượt mà…… Đầu ngón tay lướt qua xương quai xanh thật sâu…… Cổ bị mềm nhẹ vuốt ve …… Ngón cái quá phận chạy tới sau tai……

"Không cần tiếp tục nữa, cầu chị." Tân nương phát ra thanh âm cầu xin tha thứ rất nhỏ.

Vương Tử như là lưu luyến buông ra. Lòng bàn tay bắt lấy vài sợi tóc rớt xuống bên tai, bắt chúng ra phía sau, đầu ngón tay như có như không lướt qua vành tai đã muốn đỏ tươi như tràn đầy huyết, thanh âm trầm thấp mà tuyệt vời, nhẹ nhàng nói: "Giản Bạch, em sai rồi, chị không phải con gái.".

"Là, ta sai lầm rồi." Giản Bạch nhắm mắt lại, ngay tại vừa rồi, nàng nhìn ánh mắt mình trong gương tràn đầy ướŧ áŧ du͙© vọиɠ.

Nếu để người khác nhìn có thể sẽ bị phát hiện, nàng không thể không đem cửa sổ tâm hồn chính mình đóng lại.

Vương Tử đương nhiên không phải con gái, nàng là một thục nữ ôn nhu.

Vương Tử nói một tiếng đợi lát nữa lại đến thăm em liền đi ra ngoài, Giản Bạch hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi, tay nắm chặt làn váy giờ mới buông ra.

Nhìn chính mình trong gương bị nhiều người như vậy vây quanh, mặc áo cưới trắng noãn, cực kỳ giống oa nhi, mặc dù là tân nương, nhưng lòng của nàng cũng…

Vương Tử đi ra bên ngoài phòng hóa trang, liền nhìn thấy 1 tiểu nam hài đang cầm bó hoa trong tay.

Giản Đinh mặc áo bành tô tây trang đáng yêu cùng với giày da nhỏ màu đen, tóc ngắn toàn bộ được chải chỉnh tề ra sau đầu, đây là một cái mười phần tiểu thân sĩ, chỉ là nếu như vẻ mặt của hắn có thể ôn hòa một chút.

"Ta chán ghét ngươi." Giản Đinh dùng ánh mắt đối địch nhìn nàng.

Vương Tử nghe xong lộ ra tươi cười, ngồi xổm xuống, làn váy dài trải trên mặt đất hóa thành tầng tầng gợn sóng phậm phồng.

Giản Đinh rút lui từng bước, hắn ghét nhất là thấy Vương Tử mỉm cười, vừa thấy nàng cười tâm sẽ mềm hoá theo.

Rồi sau đó nghe được thanh âm Vương Tử, thanh âm dễ nghe làm cho hắn không còn khí lực để sinh khí.

Nhưng hắn chính là chán ghét Vương Tử, dù không có lý do gì.

Tiểu nam hài chỉ biết là dựa vào bản năng nên chán ghét nàng, bất quá rất nhanh sẽ bị nàng thu mua, chỉ cần Vương Tử xuất ra bất kì cái gì liên quan đến Giản Bạch, tiểu nam hài có thể vì nàng đem tất cả cừu hận đều quên.

Con trai duy nhất của Giản gia hiển nhiên là luyến tỷ thành cuồng, tuổi nhỏ chỉ biết muốn kết hôn với tỷ tỷ hắn, hiển nhiên vô luận người khác nói như thế nào hắn đều kiên trì điểm này, có thể nói tương lai hắn nhất định là một thanh niên có đủ kiên trì và nghị lực, nhưng chỉ cần không đem ưu điểm này dùng ở tỷ tỷ hắn hội rất tốt, bởi vì này là lσạи ɭυâи.

Lần này là cái gì liên quan đến Giản Bạch vậy? Vương Tử ra vẻ thần bí ở bên tai Giản Đinh nói nói mấy câu, tiểu nam hài lại bắt đầu rối rắm một lát, rồi sau đó đỏ mặt nói: "Lần này sẽ không chán ghét ngươi.".

Vương Tử dùng sức hôn lên khuôn mặt non mịn như trẻ mới sinh của hắn, làn da tiểu nam hài chính là hảo, cắn vài lần cũng sẽ không chán ghét, thậm chí để lại một ấn ký son môi trên hai má nam hài.

"Lão bà, ngươi đây là đang chọc ghẹo tiểu thân sĩ tao nhã đáng yêu sao?" Hành vi của Vương Tử bị bắt gian tại chỗ, mà người này cũng đang cười tủm tỉm nhìn nàng.

Vị nam nhân tao nhã trước mắt đúng là trượng phu Vương Tử, Quan Lan, doanb nhân thành công cũng là một trượng phu thành công, mặc dù có chút mệt mỏi trên mặt nhưng vẫn thản nhiên vui sướиɠ, khóe mắt thản nhiên lộ ra mị lực độc hữu của nam nhân này.

Vương Tử cùng Quan Lan ôm, giống như sau cửu biệt gặp lại cố nhân.

Lướt qua bả vai Quan Lan, nhìn chú rể đứng ở phía sau, từ trong ánh mắt ôn nhu của hắn đọc được 2 chữ đố kỵ.

"Trở về bao lâu rồi?" Vương Tử hỏi.

Quan Lan thán một tiếng, nói: "Vừa mới xuống máy bay liến đến nơi này, vội đến mức thời gian đều không có.".

"Khách sạn tầng cao nhất ta đã đặt một phòng, ngươi có thể đi ngủ trước." Vương Tử nói.

Tống Khải: "Chỉ một phòng thôi sao?".

"Một phòng. Ta cảm thấy một phòng như vậy là đủ rồi." Vương Tử rút lui từng bước đi ra vòng khoảng cách an toàn của Quan Lan, nàng từ túi xách màu đen lấy ra chìa khóa phòng, đưa cho Quan Lan.

"Vậy chúng ta đi trước?" Tống Khải không tiếng động nói.

"Các ngươi có thể dùng phòng tân hôn." Vương Tử ánh mắt đảo qua hai người.

"Không". Tống Khải cự tuyệt, "Ta chán ghét hoa hồng, đặc biệt cả ra giường đều……".

Quan Lan giữ chặt Tống Khải, nói: "Giữ bí mật tiếp tục biến thành bí mật, sau đó chờ đợi người khác phát hiện thôi, hiện tại ta mệt mỏi, lên lầu nghỉ ngơi đi.".

Hai người ngắn ngủi đối diện.

Vương Tử nói: "Một chút, đúng giờ xuất hiện ở trong này, mặt khác, không cần đùa vui đâu.".

"Cám ơn thê tử thân ái nhắc nhở. Ta yêu ngươi.".

"Ta cũng yêu ngươi, trượng phu.".

Vương Tử cúi đầu nhìn ánh mắt Giản Đinh, tiểu thân sĩ cũng đang nghiêm túc nhìn nàng.

"Ngươi có lời muốn nói?" Vương Tử mỉm cười hỏi.

Tiểu thân sĩ nói: "Kỳ thật…… Kỳ thật các ngươi là điệp viên đúng hay không?".

"A?".

Ghế dựa bằng da dựa theo nhân thể kỳ công thiết kế, có thể làm giảm mệt mỏi, tuy rằng quảng cáo có hơi nói quá, nhưng chỉ có ngồi trên ghế này mới có thể thật hiểu được cảm giác rõ ràng.

"Hảo muốn chết." Giản Bạch phun ra cảm thán.

Lúc ngồi trên ghế nàng đã muốn chết lặng, suýt nữa hoài nghi chính mình có tê liệt nửa người hay không.

Nhóm thợ hóa trang và trợ lý của bọn họ đã rời đi, phòng hóa trang to bự chỉ còn một pho tượng tân nương xinh đẹp như oa nhi.

Vương Tử đi vào phòng, ánh mắt nhìn oa nhi xinh đẹp vốn không có biện pháp dời đi.

Giản Bạch lại lần nữa mở mắt ra, liền thấy được trong gương phản chiếu thân ảnh nàng.

Hai người tầm mắt giao triền cùng một chỗ, nhìn như bình tĩnh, nhưng cũng đã cuồn cuộn mãnh liệt.

"Em nghĩ, nếu đây là hôn lễ chúng ta thì thật là tốt." Giản Bạch nói. Nàng khoái hoạt nhất là nghĩ đến vấn đề này không thể mau mau thành hiện thực, hôn lễ là của nàng, cũng là của hai người bọn họ.

Nắm tay nàng đi đến trước mặt mọi người không phải Vương Tử, người vì nàng đeo nhẫn cũng không phải Vương Tử, hai người chỉ phải ở trong phòng này vụиɠ ŧяộʍ ảo tưởng.

Vương Tử kéo tay nàng, đặt môi lên ngón áp út đeo nhẫn, nói: "Bảo bối, coi như là hôn lễ của chúng ta, chị sẽ đứng ở nơi cách em gần nhất, em chỉ cần nhìn chị nghĩ chị, sau đó ở thời điểm tuyên thệ nhớ kỹ tên của chị, chúng ta lúc ấy sẽ cùng nhau.".

"Em muốn chị nắm tay em." Giản Bạch nói.

Mười ngón đan vào nhau, nhẫn đôi lóe sáng lên.

"Đứa ngốc." Vương Tử nói.

"Em không ngốc, em chỉ là yêu chị".

"Về sau có rất nhiều thời gian chờ chúng ta đi yêu nhau, mãi đến khi chúng ta đều tóc trắng xoá, răng nanh rơi xuống, em nằm ở bên chị nhưng đều thấy không rõ lẫn nhau, tay chị run run vuốt ve mặt em không thôi…… mãi đến khi chúng ta chết đi." Vương Tử nói.

Một giọt lệ lướt qua miệng đang mỉm cười, Giản Bạch nói: "Vương Tử, chớ chọc em khóc được không, lớp trang điểm của em chị phải phụ trách?".

"Hảo, chỉ hiện tại cái gì cũng không nói. Em mặc áo cưới thật đẹp." Vương Tử đem mặt dựa sát vào đầu gối nàng, vuốt ve áo cưới tơ lụa.

Hôn lễ là người khác, nhưng tân nương là của nàng.