Chương 10: Ngoái đầu nhìn lại ngũ - Vương tỷ

Đợi cho Vương Tử phản ứng, đã qua thời gian tan tầm, số người còn lại đã muốn rời đi.

Bình thường Vương Tử không có chủ động đi ra văn phòng, Đường Tống cũng sẽ không vào nhắc nhở nàng, sợ quấy rầy Vương Tử công tác.

Tại thời gian này, mọi người đều đã khẩn trương ra về. Vương Tử toàn thân tập trung đến công tác cho nên không có chú ý tới, bí thư mới tới vẫn như trước chui đầu vào máy tính làm công tác không có chút ý nghĩa.

Vương Tử đem một phần văn kiện tùy tiện cấp Giản Bạch, chỉ là một an bài thực thô ráp, chỉ muốn nàng có chuyện để làm mà không đến mức vướng bận nàng như bây giờ, Vương Tử tùy ý tới chỗ nàng, nàng lại còn thật sự đem công tác hoàn thành, việc này ngược lại làm cho Vương Tử sinh ra áy náy.

Vương Tử đi đến sau lưng nàng, nhìn nàng đang thong thả tốc độ gõ bàn phím.

Một chữ một chữ đánh vào, tốc độ rất chậm, nhưng thật sự tận tâm.

Nhìn tốc độ Giản Bạch gõ bàn phím, xem ra nàng cũng không quen dùng máy tính đánh chữ.

15 trang văn kiện, Giản Bạch hội gõ cả ngày, phân kiên nhẫn này cũng đủ làm Vương Tử khen ngợi nàng.

Vương Tử đem văn kiện trước mặt Giản Bạch lấy đi, ném đến đống rác, đối mặt với sự kinh ngạc của nàng, Vương Tử nói: "Trên thực tế, văn kiện này căn bản không cần đánh lại".

Trên màn hình máy tính là văn bản Giản Bạch đánh cả một ngày, Vương Tử đem giao diện văn bản đóng lại, không lưu, nói: "Tan tầm đi. Mặt khác, ngươi hôm nay biểu hiện làm ta thực vừa lòng.".

"Hảo. A, cám ơn." Giản Bạch bộ dáng bối rối, có phải thẹn thùng hay không? Vương Tử ở trong lòng đoán.

Vương Tử cảm thấy thực bất khả tư nghị, ở xã hội hiện giờ, còn có người sẽ không thản nhiên nhận khen ngợi của người khác. Giản Bạch đang sinh hoạt tại sinh vật viễn cổ sao?

Vương Tử phát hiện Giản Bạch như là sớm biết điểm này, cũng không có kinh hoảng hoặc lộ ra biểu tình chỉ trích, thực lạnh nhạt nhận lấy.

Điều này làm cho Vương Tử càng áy náy, ở trước mặt Giản Bạch, Vương Tử cảm thấy mình giống như là một tư bản chủ nghĩa tà ác, áp bức bóc lột nàng.

Vương Tử suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi kỳ thật đã sớm biết ta giao cho ngươi việc làm không có ý nghĩa, đúng hay không?".

Vương Tử đột nhiên giải bày ra, Giản Bạch đành phải hồi nàng: "Đúng vậy. Mặt sau văn kiện viết đã duyệt.".

Vương Tử cười khẽ, đã biết mà vẫn làm không phải rất xấu xa sao, nói: "Ngươi có thể không làm.".

"Như vậy có thể chứ?" Giản Bạch không biết mình còn có lựa chọn thứ 2, nghi hoặc hỏi lại nàng.

Vương Tử hỏi Giản Bạch: "Ngươi trước kia có trải qua công tác hay không?".

"Không có.".

"Vậy ngươi đều đang làm cái gì?".

"Đi học".

Vương Tử đè lại bả vai Giản Bạch, nói: "Trường học cùng xã hội là 2 nơi bất đồng. Ngươi về sau muốn học gì đó còn có rất nhiều.".

"Cám ơn ngươi.".

Ở trước mặt Giản Bạch xem ra, Vương Tử không phải người xấu, ít nhất nàng làm không được người xấu. Giản Bạch hết lòng biết ơn, nhưng Vương Tử ngượng ngùng nhận lấy, làm người xấu ngược lại được nàng cảm tạ, thật là lương tâm thấy thẹn.

Đồ đạc của nàng không nhiều lắm, cầm lấy túi xách có thể rời đi, đi ra văn phòng, phát hiện toàn bộ tầng này cũng chỉ còn lại văn phòng các nàng sáng đèn.

Vương Tử nhìn đồng hồ, xác thực đã tối, đối Giản Bạch nói: "Chính ngươi có xe sao?".

Giản Bạch lắc đầu, tài xế luôn dựa theo thời gian dự định ban đầu chờ trước cửa, chờ đưa nàng về nhà, nàng dù như thế nào đều phải theo xe nhà trở về, giống như phạm nhân bị theo dõi.

"Đi taxi".

"Không phải, có người sẽ đến đón ta." Giản Bạch nói, hiện ra vẻ mặt xấu hổ, tựa hồ không muốn bàn tiếp.

Vương Tử nói: "Buổi tối trở về phải cẩn thận, chú ý an toàn.".

"Cám ơn giám đốc." Giản Bạch nói.

"Cảm giác rất xa cách, sau này có thể giống như Đường Tống gọi tên ta." Vương Tử mỉm cười nói.

Mới ngày đầu tiên gặp mặt, ở chung bất quá chỉ ngắn ngủn vài giờ, Vương Tử lại đối Giản Bạch sinh ra ấn tượng không tồi.

Dù sao về sau vẫn là công tác cùng 1 chỗ, mỗi ngày gặp mặt, thay vì tiếp tục bài xích nàng không bằng nhận nàng, Vương Tử là nghĩ như thế.

"Vương Tử?" Giản Bạch nghiêng nghiêng đầu hô một tiếng.

"Vẫn là có khoảng cách." Vương Tử nói.

"Vương tỷ?".

"A……" Không biết vì cái gì đột nhiên bật cười, Vương Tử xoay qua, từ mặt kính thang máy thấy được Giản Bạch mỉm cười.

"Tùy ngươi cao hứng đi." Lúc này di động Vương Tử đột nhiên vang, nhìn người gọi đến là Quan Lan, tiếp điện thoại mới biết được hắn tiện đường đến dưới lầu công ty, hỏi nàng có tiện cùng hắn cùng ăn bữa tối hay không.

Quan Lan tuy rằng là trượng phu Vương Tử, nhưng lại ít lần gặp mặt, mỗi khi Quan Lan thỉnh Vương Tử ăn cơm liền nói lên cuộc sống tình cảm của hắn xảy ra vấn đề cần Vương Tử lắng nghe, Vương Tử đáp lại hắn hiện tại nàng đang ở công ty, mà hắn nói cho Vương Tử hắn đã muốn ở trước cửa chờ nàng.

Vương Tử vốn là muốn đi xuống hầm đỗ xe lấy xe, đột nhiên cải biến chủ ý, đi theo Giản Bạch ra thang máy.

Đi ra bên ngoài, Giản Bạch nhìn trước đại sảnh có một chiếc Lexus màu đen, có người hướng các nàng phất tay, mà Vương Tử lại bước nhanh đi về hướng xe.

Chủ nhân từ trong xe đi ra, chủ động cầm lấy áo khoác Vương Tử, không chút nào kiêng kị ánh mắt người khác, giang hai tay ôm Vương Tử, mà Vương Tử cũng cười ôm lại hắn.

Giản Bạch đứng cách đó không xa nhìn đến một màn chỉ có trên phim truyền hình, vốn định cùng Vương Tử nói tiếng tạm biệt, phát hiện hiện tại không đúng lúc, cho nên bước nhanh tránh ra.

Vương Tử ngồi vào trong xe, hỏi Quan Lan: "Vô sự bất đăng tam bảo điện*. Ngươi tìm ta lại là vì sự tình gì?".

*Không có việc thì sẽ không đến chùa cầu phúc

Quan Lan ngữ khí ôn hòa nói: "Thân ái, không cần trực tiếp như vậy, từ từ sẽ nói, ngươi làm ta thực không được tự nhiên.".

Đề tài này có thể làm cho Quan Lan cảm thấy không được tự nhiên lại cần phải uyển chuyển đàm phán, Vương Tử trong lòng hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.

Quan Lan thân sĩ phong độ ngẫu nhiên cũng sẽ tạo thành hắn quá phận câu nệ.

Xe tiến vào dòng xe cộ, Vương Tử nhìn phía ngoài cửa sổ, thấy được ven đường phía trước có 1 bóng dáng thon thả, kêu Quan Lan dừng xe lại.

Xe thong thả dừng bên người Giản Bạch, Giản Bạch bước chậm đi tới, chú ý tới chiếc xe này, dừng lại cước bộ, Vương Tử xoay cửa kính xe xuống, đối Giản Bạch nói: "Không có đợi xe sao?".

"Lái xe ở phía trước chờ ta, ta muốn đi bộ một chút." Giản Bạch chỉa chỉa lộ khẩu phía trước, nói.

Đồng thời nàng cũng thấy được nam nhân đang lái xe, dáng người cao gầy, mặc tây trang toát ra hương vị tao nhã.

"Đi đường cẩn thận." Vương Tử nói xong, phất tay cùng nàng cáo biệt.

Giản Bạch nhìn xe màu đen đi mất, cánh tay giơ lên chậm rãi buông.

Nàng muốn đi chậm một chút, thiệt nhiều trộm một chút thời gian tự do.

Lại tiến vào dòng xe cộ, Quan Lan nhịn không được hỏi Vương Tử: "Nàng là ai?".

"Bí thư." Vương Tử ngắn gọn trả lời.

Quan Lan tò mò hỏi: "Ngươi chừng nào thì có bí thư? Vạn năng trợ lý không vạn năng?".

"Là cấp trên đột nhiên an bài cho ta, muốn ta na ra một vị trí cho nàng. Ngành của ta đều là kế toán, nàng lại là học thiết kế, không thể làm kế toán viên bình thường, nên nàng đi theo ta.".

"Vì sao?".

Vương Tử nói: "Không rõ ràng lai lịch của nàng, bất quá xem thái độ tổng giám đốc đối nàng ta đoán đại khái cùng cấp trên công ty có quan hệ.".

"Nàng làm ngươi cảm thấy khó xử?" Quan Lan hỏi.

Vương Tử lắc đầu, nói: "Không phải cái loại ý nghĩa khó xử này, nàng cho ta cảm giác thân thiết, không có một chút yếu ớt, chẳng qua ta không biết an bài công tác của nàng như thế nào".

Văn phòng đã có một trợ lý vạn năng đem sự tình trong ngoài đều an bài trật tự rõ ràng, hoàn toàn không cần phải nhiều ra thêm 1 chức vị, cái này quả thực chính là khó xử Vương Tử, nếu Giản Bạch ngạo khí một chút Vương Tử còn có lý do để nàng không đi làm được, đáng tiếc Giản Bạch rất dễ khi dễ, làm Vương Tử ngoan tâm không nỡ xuống tay.

Một đoạn đường không xa, Giản Bạch đi hết 1 khoảng thời gian rất dài, chiếc xe đứng ở lộ khẩu kia biến thành nhà giam lưu động, Giản Bạch sợ hãi tới gần nó.

Ngồi trên ghế sau, lái xe cũng không có đối với việc vài giờ chờ đợi lâu lắc nói ra oán giận, hắn giống một người máy trầm mặc, tận trung hoàn thành cương vị công tác.

Ngày đầu tiên công tác chấm dứt, nội tâm Giản Bạch mâu thuẫn phức tạp, công tác so với nàng tưởng tượng thoải mái hơn, mà nàng cũng không như chính mình đã nghĩ sẽ chán ghét phần công tác này, cũng mệt thủ trưởng của mình là Vương Tử, bởi vì nàng thân thiết cùng uy nghiêm, khiến Giản Bạch không có bài xích công tác mới này.