- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hệ Thống
- Đừng Nháo! Ngươi Thật Sự Từ Chức Về Làm Ruộng?
- Chương 3: Lâm An Thục, đầu con bi hỏng rồi sao
Đừng Nháo! Ngươi Thật Sự Từ Chức Về Làm Ruộng?
Chương 3: Lâm An Thục, đầu con bi hỏng rồi sao
“An An về vừa đúng lúc, mau đi rửa tay, cơm đã nấu xong rồi.”
“Dạ!”
Cơm chiều có đậu đỏ và cháo, ớt xanh xào cà tím, bánh bao thịt, khoai tây sợi xào, cọng hoa tỏi xào thịt và canh trứng.
“An An, đây là về vào kỳ nghỉ đúng không?” Sau khi ăn xong, mẹ Lâm hỏi.
“Không phải, ba, mẹ, con từ chức rồi.” Sau khi lấy đủ dũng khí, Lâm An Thục mở miệng.
“Cái gì? Từ chức? Đang êm đẹp như vậy sao lại từ chức?”
“Công ty phá sản? Hay ở công ty có ai bắt nạt con?”
“Ba, mẹ, con và lãnh đạo công ty đã cãi nhau.”
“Chuyện là như thế nào?”
“Không phải công ty đã nợ con vài tháng tiền lương à? Số tiền đó không trả lại còn vu khống con nợ bọn họ 1 vạn 8. Mỗi ngày trời chưa sáng con đã phải đi làm, đến khi trăng lên mới tan làm, cẩn thận làm việc kết quả lại như vậy!”
“Con quá tức giận, sau khi đòi được tiền liền trở về.” Lâm An Thục giải thích.
“An An, công ty của con thật quá đáng rồi. Việc nghỉ thì nghỉ đi, con cứ ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày trước, sau lại đi tìm công việc khác cũng không sao cả.” Lâm Duy Yến nói.
“Ba, con không muốn ra ngoài làm việc nữa, lần này con quay về là muốn ở nhà làm ruộng.”
“Cái gì? Làm ruộng? Lâm An Thục, đầu con bị hỏng rồi sao? Mẹ và ba con cực khổ vất vả nhiều năm như vậy mới đưa được con lên thành phố đi học, chính là muốn con rời xa cái nông thôn này. Kết quả thế nào? Con muốn về nhà làm ruộng? Con cho rằng trồng trọt, làm ruộng đơn giản như vậy?”
“Con nhìn mẹ và ba con xem, ngày ngày thức khuya dậy sớm, phơi sương phơi nắng quanh năm suốt tháng cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. Làng chúng ta cứ thành niên là đều ra ngoài kiếm tiền, chỉ để lại mấy người già.”
“Nếu không vướng bận chuyện chăm sóc bà nội con, mẹ cũng đã sớm lên huyện thành tìm việc làm. Con dám nói với chúng ta là con muốn về quê làm ruộng? Con biết hạt giống phải gieo khi nào à? Bón phân như thế nào? Hoa khi nào nên thụ phấn?”
“Được rồi, con vừa mới trở về bà hung dữ như vậy làm gì?” Ba Lâm khuyên vợ xong lại quay sang nhìn Lâm Thục An, “An An, việc trồng trọt này không thể nói đùa, nếu con đã trở về thì cứ ở nhà nghỉ ngơi, việc làm để sau lại nói.”
“Ba, mẹ, con rất nghiêm túc, chính phủ bây giờ cũng ủng hộ việc sinh viên về quê trồng trọt xây dựng sự nghiệp, còn có chính sách hỗ trợ. Lại nói, bây giờ là thời đại internet, chỉ cần nông sản tốt thì không cần lo lắng về mặt tiêu thụ.”
“Con cực khổ làm nhân viên văn phòng trong thành phố một năm cũng không để ra được bao nhiêu tiền, nhưng cơ thể lại có một đống bệnh. Ở nhà trồng trọt cũng rất tốt mà, làng chúng ta non xanh nước biếc, đất rộng. Cũng có thể tĩnh dưỡng cơ thể, còn có thể hưởng chính sách trợ cấp của chính phủ, trồng trọt, kiếm tiền cho thật tốt.” Lâm An Thục cố gắng thuyết phục, nói.
“Con đi làm văn phòng sao lại sinh bệnh? Vậy con cho rằng làm ruộng sẽ không mệt? Mẹ nói cho con biết, làm ruộng so với việc văn phòng mệt hơn nhiều.” Mẹ Lâm vẫn như cũ vô cùng tức giận.
“Đứa nhỏ khó khăn lắm mới trở về được một chuyến, để con nó đi ngủ một giấc trước đi, có việc gì để ngày mai lại nói.”
Lâm Duy Yến trấn an cảm xúc mẹ Lâm, đồng thời không quên hướng ánh mắt ra hiệu cho Lâm An Thục.
“Ba, mẹ, để con đi rửa bát.” Lâm An Thục rất có ánh mắt, nhanh chóng thu dọn bát đũa trên bàn.
“Con vất vả ngồi xe cả một ngày rồi, bát đũa để trong phòng bếp để ba rửa, con nhanh đi tắm rửa rồi ngủ đi. Chăn mẹ con đã phơi hai ngày trước rồi, con trực tiếp dùng đi.”
“Vâng ạ, cảm ơn ba ba, cảm ơn mẹ.” Lâm An Thục chạy như bay vào phòng mình.
Ôi, phải làm sao bây giờ?
Nhìn tình hình này, mẹ cô không giống sẽ đồng ý để cô ở nhà làm ruộng.
Cô phải suy nghĩ xem có biện pháp nào tốt không.
Suy nghĩ nửa ngày, Lâm Thục An cảm thấy có lẽ cô nên thử xuống tay ở chỗ ba Lâm trước.
Rửa mặt xong, Lâm An Thục nằm trên giường nghịch điện thoại di động trong chốc lát, có chút nhàm chán mở miệng.
“Hệ thống, có ở đây không? Tâm sự đi.”
“Có chuyện gì sao, ký chủ?”
“Vì có thể chứng minh quyết tâm muốn làm ruộng của ta cho ba mẹ xem, ta cảm thấy có lẽ chúng ta cần liên thủ làm một chút chuyện.”
“Ừ? Làm gì?” Giọng 888 mê mang.
“Ngươi không phải hệ thống trồng trọt à? Trước tiên nên phát nhiệm vụ có tính khả quan cho ta chứ!”
“Nhiệm vụ? Nhiệm vụ cần ký chủ tự mình kích phát ra nha~”
“Vậy ngươi có tác dụng gì!” Lâm An Thục hừ hừ nói.
“He he vậy chúng ta có thể tìm cách khác là được. Ví dụ như cô liên tục bảy ngày dậy sớm chạy bộ, theo sau xuống ruộng hỗ trợ làm việc. Thời gian dài, người nhà cô tự nhiên có thể nhìn thấy quyết tâm của cô.” 888 giúp cô nghĩ cách.
“…. Cũng không phải không được.” Lâm An Thục gật đầu.
Liền theo cách này đi.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hệ Thống
- Đừng Nháo! Ngươi Thật Sự Từ Chức Về Làm Ruộng?
- Chương 3: Lâm An Thục, đầu con bi hỏng rồi sao