Chương 11: Chợ huyện (2)

Mở bán không bao lâu, có lẽ vì rau dại sau xe nhìn quả thật xanh non, rất nhanh đã hấp dẫn một bác gái đang mang theo túi đi chợ.

“Đây là rau tể thái phải không? Nhìn rất tươi, bán thế nào?”

“Bác gái, chúng tôi bán một cân 20 tệ.” Lâm An Thục vội vàng mở miệng.

“20 tệ? Sao lại đắt như vậy? Rau dại trong chợ cũng chỉ bán khoảng 16 tệ.” Bác gái khẽ nhíu mày.

“Thím à, tiền nào của nấy, rau dại này do chúng tôi tự vào núi đào được, rất tươi không hề bị héo một chút nào. Quan trọng nhất là vị rất ngon, nếu thím không tin thì mua trước một cân về ăn thử, nếu không ngon có thể quay lại đây khiếu nại chúng tôi.”

“Thật sao?” Bác gái đánh giá hai người Lâm An Thục một cái, ánh mắt lại dừng trên khu bày rau dại.

Cũng không phải nói quá, rau dại chỗ này bán thật sự nhìn vừa tươi non, còn mang theo mùi hương nhàn nhạt của rau dại.

Trong chợ bán khẳng định không thể bằng được chất lượng ở đây.

Thôi thôi, dù sao cũng chỉ có 20 tệ, cứ thử mua một bó trước xem.

Sau khi suy nghĩ xong, bác gái tức khắc mở miệng.

“Tôi mua, tôi muốn tự chọn.”

“Thím cứ tự chọn thoải mái, thích bó nào có thể lấy.”

“Cô gái, nhà các cô đã cân số rau dại này chính xác rồi chứ?” Bác gái chọn lựa một hồi, cầm một bó rau lên hỏi.

“Đúng vậy, ở đây có cân thím có thể cân lại xem, nếu không thì mượn cân của cửa hàng bên cạnh cân thử.”

“Vậy được rồi, cân cho tôi bó rau này.” Bác gái đưa rau cho Lâm An Thục mang đi cân, sau khi thấy chính xác số cân mới vừa lòng.

“Thanh toán qua WeChat được chứ?”

“Được ạ, ở đây có mã QR.” Lâm An Thục vội vàng đưa mã QR đã chuẩn bị từ trước ra.

“Ơ? Nơi này cũng bán ngọn tỏi à? Cũng bán với giá 20 tệ sao?”

Ngay lúc bác gái trả tiền, lại có người đến hỏi.

“Đúng vậy, tất cả đều tính 20 tệ một cân.” Lâm An Thục vừa nhận tiền xong, quay sang trả lời.

“Ngọn tỏi này nhìn có vẻ rất ngon, tôi muốn mua.”

“Cô mua ngọn tỏi về chế biến kiểu gì?” Một người khác tò mò vây lại hỏi.

“Có rất nhiều cách chế biến, có thể ăn với bánh nướng ép chảo, cũng có thể xào với trứng gà hoặc thịt khô, nếu không còn có thể ngâm chua, nấu canh.”

“Thứ này mà kẹp với bánh nướng sẽ vô cùng thơm, ngon không kém bánh nướng hoa tiêu.”

“Nếu xào với trứng, thịt khô thì sẽ thơm hơn xào với rau hẹ nhiều. Còn để nấu canh thì một chữ thôi, tuyệt!”

Nghe cô ấy nói như vậy, người vừa mới hỏi nhịn không được cũng động tâm.

Ông rất nhớ mùi hương bánh nướng trong nhà ngày trước, nếu kẹp với ngọn tỏi càng ngon hơn…

“Cho tôi một cân, không, hai cân mới đúng.” Người đàn ông không chút do dự đưa 50 tệ qua.

Một cân cũng không được bao nhiêu, mua hai cân về vừa làm nhân bánh kẹp vừa có thể xào rau, nấu canh.

Vừa nghĩ đến đã thấy mỹ mãn.

“Có ngay đây.” Ba Lâm vừa chạy nhanh và chợ mua túi bóng trở về, liền vào hỗ trợ.

“Tôi mua một cân cỏ linh lăng, một cân ngọn tỏi.”

“Cỏ linh lăng này nhìn rất tươi, về có thể chưng lên ăn với cơm ha ha.”

“Thím có thể tự chọn!”

”…..”

Có người thứ nhất liền có người thứ hai đến mua, rất nhanh bên cạnh xe ba bánh của Lâm An Thục trở nên rất náo nhiệt.

Từ đầu không có một người nào mua, sau đó có vài ba người đến mua hấp dẫn ánh mắt tò mò của những người xung quanh lại đây. Những người phía trước tranh nhau mua mua, người phía sau cũng sợ mình không kịp mua cũng vội chạy lên.

Vì thế một xe rau dại, chưa đến một tiếng đồng hồ đã bị lôi kéo bán hết. Là chân chân chính chính bán hết sạch, một bó cũng không còn.

Thậm chí có người chậm chân không mua được gì, bất quá Lâm An Thục cũng nói ngày mai sẽ tiếp tục đến đây bán rau, những người không mua được mới chịu rời đi.

“Ba, chúng ta đã bán xong, có thể về nhà rồi.” Lâm An Thục vô cùng phấn khởi vẫy tay với ba Lâm.

“Được, dọn dẹp rồi về thôi!” Ba Lâm cũng rất cao hứng.

Ông thật sự không nghĩ tới, mấy thứ như rau dại mọc khắp trong núi lại có thể bán đắt hàng như vậy?

Vừa không cần bỏ vốn, chỉ cần thu tiền lãi…

Nói đến cũng kỳ lạ, ngày trước ông đến chợ trên huyện cũng không phải chưa từng nhìn thấy người bày hàng bán rau dại, nhưng những sạp hàng đó cũng không nhiều người mua như thế này mà?

Ba Lâm cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đặt nguyên nhân lên người Lâm An Thục.

Nhất định là An An nhà ông đào được rau dại chất lượng quá tốt!