Đừng Nhắc Em Nhớ Lại

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor/Typer: Nhã Hàm "Bản thân em đã từng nghĩ rằng mình có thể vĩnh viễn quên anh giống như ngọn đèn thả xuống biển khơi bao la. Anh đã ngây ngốc cho rằng khi yêu một ai đó là sẽ mãi mãi không thể q …
Xem Thêm

Chương 18
Giọng Tử Tuệ nói chuyện dịu dàng êm tai, nho nhã lễ độ. Chị ta rất có lễ phép, nói một hồi tôi mới hiểu được ý của chị ta, thì ra chuyện tôi được trúng tuyển vào trường là do Trình sư huynh giúp đỡ, chị ta không hy vọng tôi vì loại chuyện vặt này mà đi tìm Trình sư huynh.

Tôi cảm thấy cực kỳ bất mãn, tuy không có giáp mặt chống đối nhưng sau khi ngắt điện thoại tôi liền gọi điện cho Trình Tử Lương: “Trình sư huynh, chuyện điền vào đơn nguyện vọng em có hỏi ý kiến anh, nhưng cũng đâu có nhờ anh giúp đỡ chuyện trường học, món nợ ân tình lớn như vậy, làm sao em trả được“.

Lúc đó tôi còn rất trẻ, không biết rằng nói chuyện cũng cần kỹ xảo, Trình Tử Lương nhẹ nhàng nở nụ cười: “Đừng nóng giận, chúng ta gặp nhau nói chuyện“.

Trình Tử Lương hẹn tôi ở quán cà phê tại công viên cạnh bên hồ. Tôi tới trước, nhìn thấy anh ta từ xa đi tới, anh ta mặc áo tơ trắng, quần kaki. Hoa sen nở chen chúc nhau trong hồ, đầy hơn phân nửa mặt hồ, anh ta theo đường khúc chiết trên cầu thoải mái đi tới, ánh mặt trời rạng rỡ, phản chiếu lên mặt nước trong vắt, cả người anh ta giống như khối ngọc băng được mài giũa thật đẹp. Tôi đột nhiên nhớ đến một từ, Bộ Bộ Sinh Liên(*)

(*) Chân đi đến đâu, sen nở đến đó.

Anh ta ngồi xuống gọi một ly cà phê, lời nói từ tốn nhỏ nhẹ giải thích với tôi, lần đó sau khi tôi hỏi anh ta chuyện đơn nguyện vọng, anh ta cũng không rành lắm nên có đến hỏi thấy giáo quản lý chiêu sinh trong trường, rồi mới gọi điện trả lời cho tôi. Kết quả hôm đó tôi để điện thoại ở nhà, là mẹ tôi tiếp điện thoại.

Mẹ tôi kinh doanh nhiều năm như vậy, với ai cũng đều tự nhiên như quen biết từ trước, ở trong điện thoại tán chuyện với Trình Tử Lương chốc lát, liền khẩn cầu nhờ anh ta giúp đỡ chuyện trường học.

Trình Tử Lương cảm thấy đây là chuyện chung thân đại sự, nên giúp đỡ, vì thế liền thật sự giúp đỡ cho tôi.

Mặt tôi nóng bừng bừng như phát sốt, không biết có phải do nghe được từ 'chung thân đại sự', hay do mẹ chủ trương gây nên chuyện này.

Trình Tử Lương nói: “Lần này giúp em cũng không có nguyên nhân nào khác hết, là vì bạn Trần mà thôi“. Trong giọng anh ta lộ ra thương cảm: “Tuổi còn trẻ như vậy, cũng vì cảm thấy không vào được trường đại học mong muốn mà... thật đáng tiếc. Kỳ thực đời người có rất nhiều sự lựa chọn, có thể học lại, có thể nghiên cứu thêm...”

Đúng vậy đời người có rất nhiều con đường để lựa chọn, nhưng tôi biết Trần Minh Lệ tuyệt đối sẽ không học lại, cô ấy vốn luôn là học sinh ưu tú, cho nên một khi gặp phải thất bại, mới trở nên hoảng hốt mà đưa ra lựa chọn đáng sợ nhất.

Thoáng chốc chúng tôi đã ở trong quán cà phê đến buổi trưa, Trình Tử Lương nói với tôi cả chuyện của Trình Tử Tuệ, thì ra chị ta cũng rất đáng thương, con gái của chị ta mới chết năm ngoái, cho nên chị ta thường có triệu chứng trầm cảm rất nghiêm trọng.

“Mọi người trong nhà ai cũng nhường bước chị ấy, nếu chị ấy lại gọi điện cho em, mong em đừng phiền nhé“.

Tôi lắc đầu như trống bỏi, không thấy kỳ quái, lại càng không trách móc. Con người Trình sư huynh tốt như vậy, hơn nữa, nói chuyện với anh ta thực sự rất thoải mái, giọng anh ta dễ nghe lại êm tai, kể cho tôi nghe những chuyện trên đại học hết sức thú vị, thoáng chốc thời gian trôi qua thật nhanh.

Chúng tôi ngồi ở bờ sông đến tận hoàng hôn, nơi nơi đầy chuồn chuồn bay, chúng nó ở trên mặt nước nhẹ nhàng đáp xuống một chút, rồi lại đậu trên lá sen cạnh đó, đôi cánh dài trong suốt thật đẹp mắt.

Trình Tử Lương nhẹ nhàng đọc mấy câu:

“夕焼小焼の、赤とんぼゆうやけこ�� �けの、あかとんぼ

负われて见たのは、いつの日かおわ���てみたのは、いつのひか

山の畑の、桑(くわ)の実をやまのはた けの、くわのみを

小笼(こかご)に摘んだは、まぼろしか こかごにつんだは、まぼろしか”

Ngay từ đầu tôi đã nghe không hiểu anh ta đang nói tiếng của nước nào, chỉ cảm thấy âm giọng uyển chuyển dễ nghe thôi. Tôi kinh ngạc nhìn Trình Tử Lương, anh ta cười cười ôn hòa nói: “Đây là một bài đồng dao nổi tiếng của Nhật Bản. 'Chuồn chuồn đỏ phấp phới bay trong ánh nắng chiều, em ở đâu. Thời thơ ấu gặp được em, đó là ngày nào. Hăng say cầm giỏ trèo lên núi. Ngắm nhìn ruộng dâu xanh ngát, hái quả dâu bỏ vào giỏ nhỏ, lẽ nào đây là mơ' “.

Gió đêm thổi tới hơi nước trong lành, tôi hoàn toàn bị Trình Tử Lương mê hoặc, anh ta thật sự... rất mê người.

Mười tám tuổi, ai có thể chống đỡ nổi với một người đàn ông có thể đọc bài thơ nước ngoài thật ngọt ngào, có phải không?

Nhưng mà mười tám tuổi, yêu thích một người, điều có thể làm thực sự không nhiều.

Huống chi còn có Trình Tử Tuệ.

Lúc đó Trình Tử Tuệ mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng, chị ta hẹn tôi ra gặp, vừa mới thấy mặt chưa kịp nói gì đã hắt ly cà phê lên mặt tôi trước. Tôi chật vật không chịu nổi vội vã chạy thẳng vào toilet rửa sạch quần áo.

Đây là chiếc váy mùa hè mẹ mới mua cho tôi làm bằng chất liệu tơ tằm, một ly cà phê hắt lên, dù có giặt thể nào cũng không sạch nổi. Hơn nữa chất liệu mềm nhẹ như vậy, bị nước làm ẩm ướt một mảng, tôi hoàn toàn không có cách ra ngoài nhìn người.

Tôi không còn cách nào đành ở trong toilet, muốn gọi cho mẹ nhưng lại sợ bà sốt ruột, tôi giũ giũ chiếc váy cố gắng hong khô, vừa giũ vừa khóc, mãi đến khi có một nhân viên phục vụ vào đưa cho tôi một bộ quần áo.

Đó là một chiếc váy mới tinh còn cả mạc trên áo, nhân viên phục vụ nói: “Bên ngoài có một vị tiên sinh bảo tôi đem vào, nói là áo của cô không cẩn thận bị cà phê đổ trúng, cô đừng gấp, cứ thay đi“. Cô ấy cười khanh khách nói: “Bạn trai cô rất quan tâm chăm sóc cho cô nha“.

Tôi không có bạn trai, nhưng mặc kệ là ai tặng váy, đối với tôi anh ta đã là anh hùng cái thế. Tôi vô cùng cảm kích nhận chiếc váy, chạy vào gian phòng bên trong thay. Tôi cắn đứt sợi chỉ đính mạc áo, chiếc váy kia thực quý giá, trên mạc để ký hiệu giá 6999.

Vốn mẹ tôi cũng thường nuông chiều tôi, nhưng cũng chưa từng mua qua loại váy đắt tiền như vậy.

Trong lòng không yên ôm theo bất an bước ra gian ngoài, nhân viên phục vụ đã đi rồi, tôi ngẫm nghĩ cảm thấy mình thật ngu muội, thế nhưng quên hỏi một câu người đàn ông tặng váy kia là ai, dáng vẻ anh ta ra sao, có để lại tên hay không.

Trình Tử Tuệ còn đang ngồi bên trong, tôi muốn trốn theo cửa sau thoát đi, nhưng chị ta đã nhìn thấy nên thẳng tắp đi về phía tôi, tim tôi đập như trống giục liên hồi, quả thực nghĩ giờ có chạy cũng chạy không thoát, tôi hốt hoảng lúng túng quay đầu lại đi về phía cửa lớn, càng đến gần cửa thì càng gần vị trí của Trình Tử Tuệ, các cơ mặt của bà ta vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi đi thẳng tới chỗ tôi, ngay lúc tôi đang nghĩ có khi nào bị chị ta hắt thêm một ly cà phê nữa không, bỗng nhiên có một nhân viên mặc đồng phục đến ngăn cản Trình Tử Tuệ: “Bà Tô, tiệm chúng ta vừa mới đưa ra thực đơn mới là món bánh ngọt phô mai, bà có muốn nếm thử không?””Tránh ra!”

Nghe thấy âm thanh sắc nhọn của Trình Tử Tuệ từ chối nhân viên phục vụ kia, tôi như con ruồi không đầu chạy thẳng về phía trước, cứ thế chạy đến bãi đỗ xe, tôi chống đỡ đầu gối thở, lúc này mới cảm nhận rất rõ bản thân đang run rẩy. Trốn ở chỗ này cũng tốt lắm, bốn phía đều là cây cối rậm rạp, tiếng côn trùng không ngừng vo ve, tôi dần dần ổn định lại tinh thần. Tôi nghĩ chuyện hôm nay không cần nói cho Trình sư huynh biết, tránh cho anh ta thêm phiền não.

Trình Tử Tuệ là bệnh nhân, tôi không cần so đo với chị ta.

Trong lòng tôi lý giải người mắc bệnh trầm cảm so với bệnh tâm thần thì cũng không khác nhau mấy. Cho nên tôi rất thông cảm với Trình sư huynh. Anh ta từng nói cha mẹ đã chết sớm, hai chị em cùng nương tựa vào nhau mà lớn lên, tuy nhà Trình sư huynh có nhiều tiền, nhưng dù có nhiều tiền cũng đâu phải gì cũng mua được.

Tôi đi xuyên qua bãi đỗ xe, tính qua phía bên kia đường đón taxi, hiện giờ đang đúng giữa trưa, trên đường cái dù là một người, một chiếc xe chạy ngang cũng không thấy. Mặt đường bị ánh mặt trời chiếu xuống nóng rực, cả người tôi đổ mồ hôi ướt đẫm, đột nhiên nhìn thấy chỗ cách đó không xa có một chiếc xe đang đậu. Cửa sổ xe mở một nửa, có tiếng động phát ra từ đó, lúc tôi theo lối đi bộ đi ngang qua, không khỏi tò mò liếc nhìn vào một chút.

Vừa liếc mắt nhìn một cái tôi lập tức giật mình, một bàn tay từ trong cửa sổ xe vươn ra, quả thực rất dọa người, tóc gáy toàn thân tôi hoàn toàn dựng đứng, vốn dĩ váy áo đã ướt đẫm mồ hôi, lúc này trong người lại toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Tôi định chạy thẳng đi luôn, nhưng vừa chạy đến đầu xe lại nhịn không được kiễng chân nhìn vào trong kính xe.

Chiếc xe vốn có giăng màn, tôi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng một người nằm nghiêng, tôi đánh bạo tiến sát lại gần, tiếng thở gấp rêи ɾỉ vang lên, người kia vẫn đang không ngừng thở!

Tôi vội vã mở cửa xe, đó là một thanh niên xa lạ, còn rất trẻ, đoán chừng cỡ tuổi tôi hoặc hơn. Tôi vừa thấy liền nhận ra, bệnh suyễn của anh ta đang phát tác.

Thuở nhỏ tôi cũng bị suyễn, mẹ đưa tôi đi không biết bao nhiêu là bệnh viện cũng đều bó tay với căn bệnh suyễn của tôi. Sau này mẹ có tiền mới đưa tôi đến Bắc Kinh khám ở chỗ một thầy thuốc tốt nhất, lại nhờ người mua thuốc cho tôi, nhờ vậy bệnh mới được khống chế, ít khi phát tác. Nhưng tôi lúc nào cũng phải mang theo bên người lọ thuốc xịt.

Thời điểm đó loại thuốc này đều phải nhập khẩu, giá cực kỳ đắt, nhưng nghe nói rất công hiệu. Mỗi ngày mẹ đều nhắc nhở, tôi cũng chỉ biết ngoan ngoãn đem theo lọ thuốc bên người, không ngờ hôm nay nó được phát huy công dụng.

Tôi chẳng nghĩ gì nhiều, lấy lọ thuốc từ trong túi ra, đỡ đầu anh ta lên, xịt thuốc vào trong miệng anh ta mấy hơi. Tôi còn đang lo lắng mình đoán nhầm, nghĩ nghĩ có nên gọi 120 cấp cứu gấp hay không thì đã thấy hơi thở anh ta dần dần thư thái trở lại.

Tôi cẩn thận nâng đầu anh ta dậy, vỗ vỗ nhẹ vào ngực anh ta. Ở lần phát bệnh gần nhất mẹ tôi cũng đã giúp tôi làm mát xa như vậy, lúc phát bệnh thì sống không bằng chết, kỳ thực mát xa cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng tay mẹ tôi mềm mại, cuối cùng tôi cũng cảm thấy đỡ hơn một ít.

Khoảng vài phút sau, anh ta rõ ràng đã đỡ hơn rất nhiều, sắc mặt cũng khôi phục lại bình thường, lúc này tôi mới phát hiện, dáng vẻ anh ta trông rất được, vẻ đẹp này so với Trình Tử Lương hoàn toàn khác hẳn. Trình Tử Lương có cốt cách của bạch mã hoàng tử, ôn hòa nho nhã. Còn người này lại có một vẻ đẹp khí phách lạnh lùng, khiến tôi nhớ tới quyển tiểu thuyết kiếm hiệp đã từng xem qua.

Nhất định là vì hàng mi dài cong của anh ta rồi.

Tôi cười cười với anh ta, anh ta cũng cười cười với tôi.

Câu nói đầu tiên anh ta nói với tôi không phải lời cảm ơn, mà là: “Cô mặc chiếc váy này rất đẹp“.

Lúc này tôi mới phát hiện tư thế ngồi của người này, nửa người tựa vào tay lái, nửa người ở ngoài không trung, ngực váy kia lại thấp, quả thực nhìn một cái liền không còn sót gì.

Tôi dù sao cũng mới mười tám tuổi, tức giận đến nhảy dựng lên chỉ tay vào anh ta: “Anh là loại người gì vậy hả? Tôi cứu anh anh lại chiếm tiện nghi của tôi”

Anh ta cười cười: “Tôi cũng đâu có gọi cô vô“.

Tôi tức giận đến đòi mạng, cấm lấy túi xách đi về phía trước, vừa đi vừa nhìn xung quanh tìm taxi, trời thực rất nóng, một chiếc xe cũng không có, tôi mang đôi giày cao gót, chầm chậm bước đi, mỗi lần đi ngón chân đều phát đau.

Người kia lái xe chầm chậm đi theo sau tôi, động cơ xe của anh ta gần như không phát ra âm thanh, anh ta bóp kèn một cái tôi mới phát hiện.

“Tôi đưa cô đi!”

Trong lòng mắng anh ta đồ dê! Biếи ŧɦái! Còn muốn gạt tôi lên xe, người này không biết muốn giở trò gì! Tuổi tôi tuy còn nhỏ, nhưng giang hồ lẫn lộn, cũng biết trên đời này không hề thiếu bọn lưu manh bụng dạ khó lường.

“Ở đây thực sự không có taxi đâu“.

Tôi không thèm nhìn anh ta, anh ta nói: “Hay là tôi đưa chứng minh thư ra cho cô xem, tôi không phải người xấu. Lúc nãy tôi thực sự không cố ý, tôi xin lỗi được không?”

Tôi xoay người lại, nói với anh ta: “Nếu lời xin lỗi có tác dụng còn cần đến cảnh sát sao?”

Những lời này là lời thoại trong phim truyền hình đang chiếu thời đó, tôi xem bộ phim Đài Loan nhiều tập 'Yêu đến chết' kia, có nhiều anh chàng đẹp trai trong nhóm F4, quả thực hết thảy đều là mơ ước của các cô gái.

“Cho cô xem chứng minh thư cũng không được à?” Anh ta dường như rất nghiêm túc: “Hơn nữa lúc nãy cô mới cứu tôi, cho dù tôi có là người xấu cũng đâu thể hại ân nhân cứu mạng mình được, vậy chẳng phải không bằng cầm thú sao?”

Tôi rốt cục bị anh ta chọc cười. Tôi lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh, đúng lý hợp tình nói: “Tốt lắm, nếu anh là người xấu tôi cũng không sợ, tôi đã có hình của anh trong di động rồi“.

Chiếc điện thoại lúc đó cấu hình thấp, lại chụp rất vội, cho nên vẻ mặt anh ta trong hình còn có chút kỳ quái nữa.

Rất nhiều năm sau đó tôi thu dọn đồ cũ, phát hiện tấm hình chụp Tô Duyệt Sinh, nho nhỏ, hình rửa trông rất được, nhưng hiệu ứng lại kém vô cùng, tôi cố gắng nhớ lại cũng nghĩ mãi không ra hình này là ai chụp, chụp lúc nào, tôi nhìn thật kỹ tấm ảnh chụp, thì ra lúc Tô Duyệt Sinh còn trẻ, gương mặt lại trong sáng như vậy.

Thêm Bình Luận