- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Đừng Nghĩ Ly Hôn
- Chương 93: Gia đình
Đừng Nghĩ Ly Hôn
Chương 93: Gia đình
Nhà trẻ nhóc Bí Đỏ học không gần, hơn nữa bé con tuổi còn nhỏ, đương nhiên không có khả năng để bé con một mình đi học. Hầu hết đều là Lục Ngôn và Cố Dương đưa bé con tới trước khi mình đi làm, thực sự không rảnh mới để tài xế đưa đi. Tan học cũng cố gắng tự mình đón về.
Đã thế, Cố Dương và các giáo viên phụ huynh trong trường khá thân thiết, đặc biệt là phụ huynh những bạn nhỏ chơi khá thân với nhóc Bí Đỏ.
Ngày hôm nay cũng giống vậy, Cố Dương mới vừa đưa nhóc Bí Đỏ vào nhà trẻ, đυ.ng phải phụ huynh bạn học chung lớp với nhóc Bí Đỏ, đối phương rất thân thiết cười nói: "Ba Thuỵ Thuỵ, chiều nay cùng đi ăn cơm đi? Con nhà tôi rất muốn đến nhà hàng mới mở gần đây thử xem sao, cậu và Thuỵ Thuỵ cũng cùng đi đi, có trẻ con đi ăn cơm chung mới vui."
Cố Dương không ngại, cười gật đầu nói: "Được."
Đối đáp vài câu, hai vị phụ huynh vẫy tay nói tạm biệt, hẹn chiều nay đến đón đứa nhỏ rồi cùng đi ăn một bữa.
Sau khi Cố Dương lên xe, gọi điện thoại nói việc này cho Lục Ngôn.
Một bên khác, Lục Ngôn hơi nhíu mày, khóe môi mím mím, dáng vẻ không quá cao hứng, nhưng vẫn ôn nhu đáp lại, giọng điệu nghe như không có gì khác thường.
Đến buổi chiều, đến nhà trẻ đón nhóc Bí Đỏ, bé con đang nắm tay một bạn học tung tăng đi tới, tình cảm rất tốt.
Nhóc Bí Đỏ nghe nói cùng bạn mình đi ăn cơm, cũng cao hứng mong đợi, leo lên ghế dựa trẻ em trong xe, hưng phấn kể cho hai cha nghe chuyện hôm nay trong nhà trẻ.
Lục Ngôn lái xe, cùng Cố Dương kiên nhẫn nghe nhóc Bí Đỏ chia sẻ, thỉnh thoảng hưởng ứng hai câu, nụ cười nhóc Bí Đỏ càng thêm xán lạn, miệng nhỏ không ngừng bi bô.
Đến nhà hàng phương Tây, người lớn hai nhà nói chuyện phiếm, thưởng thức mỹ thực, bầu không khí rất tốt. Cuối cùng khi tách ra, gần như đều khá là tận hứng, đối phương còn nhiệt tình cười nói: "Lần sau lại cùng nhau ăn cơm đi."
Cố Dương gật đầu đáp lại, sau đó bị Lục Ngôn nắm mang đi.
Mẹ bên kia che miệng cười nói: "Bọn họ thật sự quá yêu nhau. Người còn đẹp trai, đây là tình yêu thần tiên."
Ba bên kia đi theo sau, giả vờ không cao hứng nói: "Thế là được rồi, chồng em còn chưa có chết đây."
Gia đình ba người Cố Dương lên xe, không lập tức trở về nhà, mà là đi dạo trung tâm mua sắm, mua chút đồ dùng hàng ngày, thuận tiện mua ít đồ ăn vặt cho nhóc Bí Đỏ.
Đi đậu xe, lúc Lục Ngôn trở lại lần nữa, phát hiện trước mặt Cố Dương có một xa lạ không biết từ đâu tới, cảm giác cực kỳ chướng mắt.
Sắc mặt Lục Ngôn chìm xuống, nhanh chân đi tới, nghe thấy nữ nhân trẻ tuổi xa lạ kia cười khen: "Đây là em trai anh hả? Thật đáng yêu."
Cố Dương ngây ngẩn một chút, sau đó cười nói: "Không, đây là con trai tôi."
Nữ nhân trẻ tuổi kinh ngạc trợn to mắt, "Anh còn trẻ vậy đã kết hôn rồi?!"
Trong giọng nói rõ ràng có phần thất vọng.
Lục Ngôn nhíu mày, mặt lạnh nhanh chân đi lên, ôm vai Cố Dương, hành động như đang tuyên thị chủ quyền, khác nào một vị thần chết bên cạnh Cố Dương, ánh mắt lạnh lẽo như băng, doạ đối phương không rét mà run.
Nhưng một giây sau, thần sắc Lục Ngôn thay đổi, treo lên nụ cười lịch sự hoàn mỹ, khách khí xa cách nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Thần thái kia biến hóa nhanh chóng, khiến nữ nhân thiếu chút nữa cho là vẻ mặt lạnh lẽo mới vừa mới nhìn thấy chỉ là ảo giác.
Nữ nhân trẻ tuổi nhìn thấy Lục Ngôn, ánh mắt lóe lên ngạc nhiên, đến khi phát hiện giữa Lục Ngôn và Cố Dương ngầm thân mật, mơ hồ đoán được quan hệ của hai người, trong nháy mắt lúng túng giải thích: "Tôi tới hỏi đường, xin lỗi, a, cảm ơn anh đã giúp đỡ, vô cùng cảm ơn!"
Nói xong, nàng lập tức quay người đi thật nhanh. Dù sao mới vừa nhìn thấy một anh đẹp trai, thật vất vả mới lấy hết dũng khí xin phương thức liên lạc, lại không ngờ rằng người ta đã có anh chồng cực kỳ đẹp trai, còn đã kết hôn có cả con! Nữ nhân trẻ tuổi vừa chạy vừa âm thàm rơi lệ trong lòng kêu rên —— như thế nào mà hai người đẹp trai lại về bên nhau?! Cẩu độc thân như nàng thì làm sao bây giờ? Có điều... Bọn họ thật sự quá xứng đôi!
Bên này, Cố Dương nhìn người qua đường đột nhiên lao nhanh đi mất, như thể có quỷ đuổi theo sau lưng, có chút mờ mịt.
Lục Ngôn thì lại ôm eo cậu, ưu sầu khổ sở thở dài, nửa thật nửa giả sâu xa nói: "Dương Dương thật được hoan nghênh, nhiều người mơ ước, khiến tôi không có cảm giác an toàn."
Cố Dương nghiêng đầu, buồn cười nói, "Cô ấy chỉ tới hỏi đường mà thôi, căn bản không quen biết, em cũng không thích cô ấy. Hơn nữa, hay là vì Lục tiên sinh ngươi, em mới trở nên không sợ người lạ như trước nữa."
Lục Ngôn nghe, yên lặng vừa nghĩ, quả thật mình đã làm chuyện như vậy, xoay chuyển tính cách tự ti hướng nội của Dương Dương, làm cho cậu trở nên vui vẻ và tự tin, càng thích cười hơn, nhìn dáng vẻ rạng ngời của cậu, thật sự quá đẹp. Nhưng bây giờ ——
Lục Ngôn một mặt u oán, thấp giọng nói: "Tôi hối hận rồi..."
Cố Dương: "..."
Lục tiên sinh thực sự quá ngây thơ!
Lục Ngôn không thấy vậy, trái lại cho là mình rất thành thục thận trọng rộng lượng, thở dài một hơi, ủy ủy khuất khuất mà nói: "Thôi, Dương Dương vui vẻ là được rồi."
Cố Dương: "..."
Cố Dương không hiểu sao cảm thấy mình như tên tra nam bắt cá nhiều tay, đỉnh đầu Lục Ngôn có cả thảo nguyên xanh mượt đến mức có thể chăn dê, còn nhiều lần tha thứ cho cậu.
Cuối cùng, Cố Dương vẫn quyết định vờ như không nghe gì hết, nắm tay nhóc Bí Đỏ đi đến khu đồ ăn vặt. Lục Ngôn thì lại rập khuôn từng bước theo sau, giả vờ một mặt bi thương.
Nhóc Bí Đỏ nắm tay Cố Dương, quay đầu lại liếc mắt nhìn Lục ba ba, sau đó quơ quơ tay Cố Dương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng, mềm mại nói: "Hình như Lục ba ba không vui."
Cố Dương bất đắc dĩ, quay đầu lại mềm giọng dỗ Lục Ngôn một hồi lâu, Lục Ngôn lúc này mới lộ ra nụ cười.
Sau khi về nhà, nhóc Bí Đỏ lấy tác phẩm hôm nay cho hai cha xem, mắt to chớp chớp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy biểu tình muốn khen ngợi.
Là một bức tranh, đường nét non nớt, màu sắc phong phú.
Cố Dương nhận lấy đưa cho Lục Ngôn cùng xem.
Tay nhỏ nhóc Bí Đỏ chỉ vào ba người trong tranh, giòn tan nói: "Đây là con, đây là Lục ba ba, đây là Cố ba ba, phía sau là nhà chúng ta!"
Những nhân vật trừu tượng, xiêu xiêu vẹo vẹo, đau đầu đến kinh người, quần áo trên người sặc sỡ. Nhóc Bí Đỏ không nói, Cố Dương còn thật không biết trong tranh là cậu.
Nhưng thân là cha, làm sao có thể đả kích đứa nhỏ này đây, có vẽ thế nào đi nữa, cũng phải không chớp mắt mà khen!
Cố Dương cười nói: "Tiểu Bí Đỏ vẽ đẹp quá!"
Nói xong, còn lấy cùi chỏ đυ.ng vào Lục Ngôn, để hắn cũng nhanh chóng khen nhóc Bí Đỏ.
Lục Ngôn nhìn một đống sâu lông trong tranh không rõ thứ gì, nghe thì mới biết là mình, biểu tình một lời khó nói hết, mà đây là con mình, còn có thể thế nào? Khen, ra sức mà khen.
Lục Ngôn cũng khẽ mỉm cười nói: "Phải, vẽ... Rất sinh động."
Được hai cha khẳng định khen ngợi, nhóc Bí Đỏ càng cao hứng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn điểm thêm nụ cười tươi rói đáng yêu, lòng tự tin tăng cao, cảm giác mình chính là Da Vinci đương đại, tràn đầy phấn khởi cầm lấy bút màu, lần nữa tiếp tục nằm úp sấp vừa ngân nga vừa vẽ.
Cuối cùng, bức tranh mà nhóc Bí Đỏ vẽ, được Cố Dương và Lục Ngôn đóng khung treo lên trên tường. Khách tới nhà, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy. Dù sao đây là bức tranh lần đầu tiên nhóc Bí Đỏ vẽ, đương nhiên phải hết sức trân trọng, có bao nhiêu giá trị kỷ niệm nha.
Tuy nhiên, Cố Dương cũng hơi lo lắng, "Nếu không, hay là treo trong thư phòng đi? Phòng khách ai cũng nhìn thấy, chờ Tiểu Bí Đỏ lớn rồi nhìn thấy, có thể phải xấu hổ chết mất."
Lục Ngôn lại nhíu mày, "Tôi muốn nó nhìn thấy mà, như vậy nó mới có thể nhìn nhận mình tiến bộ bao nhiêu đúng không? Hơn nữa, ai bảo bé con vẽ tôi xấu đến vậy, em xem xem, chân tôi ngắn thế hả? Chân tôi ít nhất phải dài chừng này."
Lục Ngôn trả thù, trong miệng nói vậy, nhưng nhìn "tác phẩm hội họa" treo trên tường này, đáy mắt vui mừng vẫn rất rõ ràng. Cố Dương nhìn, cũng nở nụ cười.
Một lần, vì lý do thời tiết, Bộ giáo dục thông báo nghỉ học.
Nhóc Bí Đỏ không cần đi học, chỉ có thể chơi trong nhà, mà đây là thời gian làm việc, Cố Dương và Lục Ngôn vẫn phải đi làm, hơn nữa gần đây rất bận, còn phải tăng ca, không có cách nào để trống thời gian chơi cùng nhóc Bí Đỏ. Cho nên, hai người chỉ có thể giao nhóc Bí Đỏ cho bảo mẫu chăm sóc.
Tuy nói như thế, lúc Cố Dương và Lục Ngôn rời đi, vẫn có chút không yên lòng.
"Tiểu Bí Đỏ, tối nay hai ba ba phải làm thêm, có thể sẽ về rất muộn, đến giờ ngủ, con đánh răng rồi ngủ, có được không?"
Nhóc Bí Đỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn rất nhiều đứa nhỏ khác, nhưng bé con còn chưa thử cảm giác cả ngày không có hai ba ba bên cạnh, bé con sẽ bất an, sẽ sợ, lúc ăn điểm tâm, bé con mất tập trung, nhăn lông mày, một mặt phiền muộn.
Cố Dương nhìn bé con, chỉ muốn ở nhà với con, nhưng dự án lần này thật sự không thể bỏ qua. Vì vậy, cậu cũng không nhịn được cau mày, tâm trạng không được tốt.
Đến khi phải đi làm, vẻ mặt nhóc Bí Đỏ thành thật ôm lấy cậu và Lục Ngôn hôn một cái, ngoan ngoãn nói: "Con tự chơi một mình cũng không sao, ba ba cố gắng công việc, không cần lo lắng, nha nha?"
Cố Dương nghe xong vừa đau lòng vừa vui mừng, ôm bé con thật chặt, không muốn buông ra. Lục Ngôn cũng ôm lấy nhóc Bí Đỏ, xoa xoa tóc con, nói: "Được, hai ba ba sẽ nhanh chóng trở về."
Hai mắt nhóc Bí Đỏ cong cong, ôm con nhỏ bên cạnh, gật đầu nói: "Con và tiểu Hắc sẽ trông nhà, chờ ba ba về."
Cả ngày trôi qua, Cố Dương và Lục Ngôn vì muốn về sớm một chút, bận thành con quay, thật vất vả mới hết bận, cuối cùng khi về đến nhà, cũng đã là hừng đông.
Cố Dương và Lục Ngôn một trước một sau đi vào trong nhà, đầu tiên là đến phòng nhóc Bí Đỏ, lại không nhìn thấy người, sợ hết hồn, vội vã tìm bé con, kết quả thấy nhóc Bí Đỏ trong phòng chính.
Nhóc Bí Đỏ ngủ trên giường lớn, bên cạnh còn có cả đồng bọn tiểu Hắc.
Nhẹ nhàng đến gần, muốn giúp nhóc Bí Đỏ đắp chăn, lại không ngờ rằng, tên tiểu tử này bắt tay khoác lên trên mình tiểu Hắc vỗ vỗ, vô thức nói mớ: "Ba ba, ngủ..."
Nhìn con trai xem chó nhỏ thành bọn họ, Cố Dương và Lục Ngôn đều một mặt phức tạp, sau đó nhìn nhau, không nhịn được nở nụ cười. Cuối cùng, vẫn phải ôm tiểu Hắc xuống.
Hai lớn một nhỏ, nhóc Bí Đỏ ngủ chính giữa, được hai cha ôm, nhắm hai mắt như đang chìm trong giấc mơ đẹp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
***
Một lần, Lục Ngôn phải đi công tác năm ngày.
Cố Dương đã quen cảm giác núp trong l*иg ngực ấm áp của Lục Ngôn mà ngủ, giường nửa kia vắng vẻ, cậu cũng không thể ngủ ngon.
Chờ đến đêm Lục Ngôn nói sẽ về, Cố Dương ngủ không được, dứt khoát đi ra phòng khách xem ti vi.
Khi Lục Ngôn về đến nhà, thấy Dương Dương nằm úp sấp ngủ trên ghế sô pha, trong l*иg ngực còn ôm thật chặt áo khoác của hắn, vùi mặt ngủ say.
Lục Ngôn đầu tiên là sững sờ, sau đó nở nụ cười, mệt mỏi uể oải tựa như trong nháy mắt đều biến mất không thấy.
Hắn đi tới, khom lưng cúi người nhẹ nhàng ôm cậu, về phòng ngủ.
Trên bàn trà, rơi xuống một thứ gì đó —— là album kết hôn của hai người.
Lật sang một tờ.
Là trong lễ cưới, nhóc Bí Đỏ mặc âu phục đáng yêu, cầm nhẫn trong tay, hấp tấp đi tới. Khi đó bước đi bé con còn chưa vững vàng, đi gần tới, thiếu chút nữa ngáng chân té lộn mèo một cái, ngã vào tay Cố Dương và Lục Ngôn.
Một trang khác, là Cố Dương và Lục Ngôn mặc lễ phục giống nhau, ôm hôn thân mật, một người tuấn mỹ mạnh mẽ, một người tuấn tú tao nhã, nghiễm nhiên rất xứng đôi, lãng mạn đến mức làm người mơ ước.
Bên cạnh hai người, còn có một cánh tay nhóc Bí Đỏ, bé con ngửa đầu, hiển nhiên cũng muốn hôn hôn.
Bất kể là trong album, hay là ngoài album, cả nhà bọn họ đều hạnh phúc tốt đẹp như vậy.
Tương lai, bọn họ chỉ có thể hạnh phúc hơn.
________________
Tác giả có lời muốn nói: chính văn tới đây đã kết thúc nha, kế tiếp là phiên ngoại về thế giới song song ~
Thấy mọi người rất thích Tiểu Bí Đỏ, Tiểu Bí Đỏ sẽ kế thừa huyết mạch Dương Dương, có thể bay lên trần nhà, hai ba ba phải nhức đầu ha ha ha ha ha ~
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Đừng Nghĩ Ly Hôn
- Chương 93: Gia đình