Chương 84: Kiểm soát

Người mang thai, đương nhiên phải làm kiểm tra định kỳ. Chỉ là nam nhân mang thai vẫn quá hiếm thấy, vì để tránh ánh mắt không cần thiết của người khác, Cố Dương hẹn bác sĩ tư nhân trước, để trống thời gian làm kiểm tra cho cậu. Những nhân viên y tế được rèn luyện hàng ngày, cực kỳ chú trọng bảo vệ quyền lợi của bệnh nhân.

Điều này cũng làm cho Cố Dương khi làm kiểm tra, giảm bớt áp lực.

Hơn nữa mỗi lần đi, Lục Ngôn đều ở bên cạnh cậu. Không quan tâm đang bận việc gì, Lục Ngôn sẽ sớm sắp xếp thời gian, bảo đảm rảnh rỗi vào ngày đi kiểm tra. Lần đầu tiên đi làm kiểm tra, Cố Dương rất hồi hộp, sau đó phát hiện cũng không đáng sợ cho lắm, nên nói Lục Ngôn bận gì thì không nhất định phải cùng cậu. Cố Dương biết hắn quản lý công ty khổ cực thế nào, không muốn hắn thức đêm bận rộn.

Nhưng Lục Ngôn cự tuyệt không chút do dự, nhìn cậu nói: "Trong công ty còn rất nhiều người có năng lực, tôi không đến một ngày cũng không sao, nhưng tôi chỉ có mình em, em mới là người quan trọng nhất."

Cố Dương khẽ run, cả người cứng lại, giọng nói khàn khàn: "Anh..."

Nghẹn ngào một lúc, không thể nói ra lời.

Lục Ngôn giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt cậu, cưng chiều dỗ dành: "Tại sao lại khóc?"

Cố Dương khịt khịt mũi, cố gắng nín khóc. Cậu cũng không muốn khóc, lớn chừng tuổi này, không giúp được gì, quá thảm hại. Sau vài lần Cố Dương khóc hết nước mắt, trong lòng càng áy náy, cảm thấy mình không tốt, luôn để Lục Ngôn dỗ dành nhường nhịn cậu, quá làm kiêu.

Vì vậy, cậu nghĩ tất cả biện pháp khống chế tâm tình của mình, lúc muốn khóc sẽ nghĩ đến chuyện vui, rồi mới miễn cưỡng không khóc nữa.

Nhưng bây giờ, bị một câu nói của Lục Ngôn, phá công không còn gì.

Cố Dương trừng hắn, không chút uy hϊếp, ngược lại mang theo vài phần làm nũng, "Anh đừng tốt với em vậy nữa..." Nếu không lại muốn khóc thì làm sao bây giờ?

Khoé miệng Lục Ngôn câu lên, cúi đầu hôn một cái vào trán cậu, đầy tràn âu yếm, trong mắt cũng chỉ có một mình cậu.

Y tá đang dọn dẹp gần đó nhìn thấy, thực sự bị nhét thức ăn cho chó đầy miệng, không cần ăn cơm cũng no rồi.

Đôi chồng chồng này, thực sự quá ghen tỵ. Có người yêu thâm tình sủng nịch thế này, Cố Dương mang thai hết sức hạnh phúc.

Cô y tá cho là vậy, còn cảm thấy cuộc sống sinh hoạt giữa chắc chắn sẽ rất ân ái, hẳn là không xảy ra mâu thuẫn gì.

Nhưng trên thực tế, Cố Dương nắng mưa thất thường, đôi khi thậm chí còn tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, muốn cắn Lục Ngôn cho hả giận. Nguyên nhân chính là Lục Ngôn kiểm soát cậu quá chặt chẽ, quả thực một khe hở cũng không có.

Ngay cả lúc Cố Dương đi học, sẽ có người trong bóng tối quan sát cậu, lúc không có chuyện gì thì không ra mặt, nhưng một khi Cố Dương tham ăn muốn đi mua một ít đồ ăn vặt không tốt cho sức khoẻ, một "hiệp sĩ áo đen" không biết nhảy ra từ đâu, nhanh tay lẹ mắt lấy mất, hai ba miếng giúp cậu ăn hết.

Cố Dương: "...!!!"

Quả thực muốn tức chết đúng không?! Mình không được ăn còn chưa tính, đằng này phải trơ mắt nhìn người khác ăn! Tại sao có thể tàn nhẫn như vậy!

Cố Dương dữ dằn: "Tôi không ăn được, anh cũng nên ném đi chứ? Tại sao phải ăn ngay trước mặt tôi!"

Hiệp sĩ áo đen thành thật nói: "Ném đi thì quá lãng phí."

Cố Dương: "..." Nói có lý nên không có cách nào phản bác.

Nhiều lần ăn vụng thất bại, Cố Dương lại là người thích ăn vặt, nhẫn nhịn quá cực khổ, bí mật giấu đồ ăn vặt, như chuột đồng tích trữ lương thực, thật vất vả mới đem cổ vịt que cay cá khô nhỏ khoai chiên vân vân, cất vào vali nhét xuống dưới đáy giường.

Cố Dương nhìn lương thực mình dự trữ, rất thỏa mãn, hôm nay bị hiệp sĩ áo đen cướp mất hot dog, cậu định lấy đồ ăn vặt ra bù đắp trái tim nhỏ bị tổn thương của mình.

Đến khi cậu lần mò dưới đáy giường, lại thấy trống không, tất cả đồ ăn vặt cậu nhọc nhằn khó khăn giấu đi đều không cánh mà bay rồi!

Cố Dương khác nào sấm sét giữa trời quang, khuôn mặt nhỏ ngây ngốc không dám tin.

Không, không còn...

Không còn gì cả!!!

Cố Dương bị đả kích, gần như không đứng vững được.

Tiếp đó, một giây sau, đáy mắt Cố Dương dấy lên ngọn lửa, tức đến nỗi nghi ngờ nhân sinh.

Cậu vọt tới trước bàn, mở ngăn kéo, cầm chìa khóa xe, không nói hai lời liền đến ga ra, lấy xe chạy ra khỏi tiểu khu.

Cậu không thể nào chịu nổi! Cậu muốn bỏ nhà trốn đi!

Vì vậy.

Nửa tiếng sau.

Cố Dương đến phố Trung Hoa, mua súp cay thập cẩm, rồi lái xe đến căn hộ gần đó dưới tên cậu, lười biếng ấn mật khẩu, đi vào, ngả người xuống, rơi vào chiếc ghế sô pha mềm mại.

Cắn một miếng thịt viên nóng hầm hập, cậu thở ra một hơi đầy thoả mãn.

A, súp cay thập cẩm thật thơm.

A, mùi vị tự do quá ngọt ngào.

Cố Dương giận dữ bỏ nhà trốn đi, sau khi ăn xong súp cay, co quắp nằm trên ghế sô pha, cảm giác cả cuộc đời đang thăng hoa.

Nhưng tư vị này, chỉ xuất hiện chưa được mấy phút.

Cố Dương nhìn trần nhà, xung quanh yên tĩnh khó mà tin nổi, trừ mình ra không còn người khác.

Cậu chính vì thoát khỏi sự kiểm soát của Lục Ngôn, không bị người nhìn chằm chằm một lúc mọi nơi, không cần bị kiểm soát đến mức không thở nổi, có thể vui vẻ ăn những thứ mình thích, nhân cơ hội này lẻn ra ngoài. Nhưng mà, bây giờ ở một mình, hình như cũng chẳng vui vẻ gì.

Cố Dương ngơ ngác nhìn trần nhà, có chút trống rỗng.

Cậu cũng biết ăn những thứ này không tốt, nhưng cậu không nhịn được, nghĩ đến thôi đã chảy nước miếng, nhìn mấy đồ ăn dinh dưỡng thì không thấy ngon miệng. Cố Dương ăn không cay thì không thích, hầu như ăn gì cũng phải cay một chút, nhưng khi mang thai kỵ ăn cay. Đã lâu không nếm vị cay, Cố Dương thấy miệng mình như bị mất vị giác.

Tuy nhiên, lần này coi như làm càn ăn súp cay thập cẩm, cũng chỉ thêm chút tương ớt, về cơ bản vẫn không cay bao nhiêu.

Nằm im một lúc, Cố Dương bắt đầu cảm thấy phát chán, vì thế cậu lấy điện thoại di động ra, chơi game.

Đánh hai trận, nghĩ chút nữa mình về nhà, thì đâu phải bỏ nhà đi. Vậy thì không mất mặt rồi!

Không biết bao lâu, Cố Dương vẫn còn đang chơi game, ngoài nhạc game ra, nghe được tiếng chìa khoá tra vào ổ.

Cố Dương chìm đắm trong game, phản ứng chậm chạp, ngẩng đầu nhìn qua, mới phát hiện huyền quan sau cửa lớn, một thân ảnh cao to phản quang đứng đó, gương mặt ẩn trong bóng tối, nhìn không rõ ràng.

Tiếp đến, người kia tiến lên một bước, cửa phía sau bị đóng lại, khiến người run lên.

Cố Dương bị giật mình.

Trên mặt Lục Ngôn hoàn toàn mất đi nụ cười ôn nhu lúc thường, không hề cảm xúc, trong mắt còn loé lên tia tàn nhẫn hung ác, khiến cậu tê cả da đầu, đổ mồ hôi lạnh.

Cố Dương đột ngột đứng lên, muốn thay mình giải thích một chút. Nhưng một giây sau, Lục Ngôn đi nhanh tới, đứng trước mặt Cố Dương, kéo cậu vào trong l*иg ngực, ôm chặt lại, lạnh giọng nói: "Tại sao lại trốn?"

Cố Dương rõ ràng biết hắn tức giận, cảm thấy nguy hiểm, không nhịn được run lẩy bẩy, "Em không trốn..."

Trên thực tế, đúng là trốn, trong lòng còn kêu gào muốn bỏ nhà trốn đi.

Lục Ngôn giơ tay đặt sau gáy cậu, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mại, sâu xa nói: "Dương Dương, ngoan một chút. Nếu không tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa."

Thực ra Cố Dương đang âm thầm hối hận rồi, sớm biết sẽ không chơi game, nửa tiếng trước đã về nhà, bây giờ cũng không cần bị tóm gọn tại chỗ. Khi nghe Lục Ngôn lạnh nhạt nói thậm chí có vài phần uy hϊếp, Cố Dương bắt đầu xù lông, dùng sức đẩy Lục Ngôn, tránh khỏi người hắn.

"Em muốn ra ngoài giải sầu không được hả? Không cần thiết cái gì cũng phải báo cáo với anh chứ? Em không muốn bị kiểm soát!"

Lục Ngôn nhìn thấy cậu tức đến đỏ mặt, dữ dằn trợn mắt nhìn mình, ánh mắt lập tức nhu hòa, dụ dỗ cậu nói: "Nhưng tôi sẽ lo lắng, nếu em ra ngoài gặp phải nguy hiểm gì, tôi không bên cạnh em, không kịp giúp em thì biết làm thế nào?"

Cố Dương lắc đầu: "Em cũng chỉ đến trường học, có gì nguy hiểm?"

Lục Ngôn nói: "Chẳng may em bị ngã?"

Cố Dương nhíu mày, "Đương nhiên em sẽ tự chú ý, anh không tin em ư? Anh thấy người bình thường có thể chấp nhận việc mình bị theo dõi không?"

Ánh mắt Lục Ngôn lưu luyến, có phần ưu thương nhìn cậu: "Không phải tôi không tin em, chỉ là tôi lo cho em."

Cố Dương bị ánh mắt của hắn làm cho thiếu chút nữa dao động, dời tầm mắt, cắn răng nói: "Coi như là vậy, sai người theo dõi em đã không đúng, em muốn được tự do."

Lục Ngôn cụp mắt thở dài: "Dương Dương có chuyện gì muốn giấu tôi, không cho tôi biết sao?"

Cố Dương cuống lên, "Không phải! Nhưng mà anh không thể làm thế."

Lục Ngôn ôm lấy cậu, mặt đối mặt, nhẹ nhàng cọ mũi, giọng nói ôn nhu sủng nịch, "Vậy tại sao không thể? Tôi chỉ muốn bảo đảm an toàn cho Dương Dương."

Cố Dương cảm giác nói chuyện với hắn mãi không xong, ông nói gà bà nói vịt, vừa bất lực vừa tức giận, "Anh không hiểu! Em không có ý này. Đổi lại là anh, nếu như em sai người theo dõi anh, tất cả hành tung của anh bị em nắm giữ trong lòng bàn tay, anh có vui không?"

Lục Ngôn không chút do dự đáp: "Tôi rất vui."

Cố Dương: "..." Rất tốt, cuộc trò chuyện đến đây kết thúc.

Cố Dương hơi mệt, vai tiu nghỉu rũ xuống, có chút tự giận mình dựa vào l*иg ngực Lục Ngôn, không thèm nhìn hắn.

Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Lục Ngôn lại từ đỉnh đầu truyền đến, bàn tay ấm áp cũng nhẹ nhàng xoa tóc cậu an ủi. "Dương Dương, nếu như em thật sự không thích, tôi sẽ nói mấy người kia, nhưng em ra ngoài phải nói với tôi, không được tự mình đi lung tung được không?"

Cố Dương ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn hắn, "Anh nói thật chứ?"

Lục Ngôn gật đầu, "Em không thích có người theo sau, vậy tôi cài định vị trong điện thoại em, như vậy em chịu không?"

Cố Dương trợn to mắt, "Thế này thì khác nhau chỗ nào?!"

Lục Ngôn nhíu mày ưu sầu, "Có người theo sau mới bảo vệ được em, rút người đi, tôi rất không yên lòng, ít nhất phải để tôi biết em ở đâu cũng được chứ?"

Cố Dương bất giác nuốt nước miếng, tại sao anh có thể dùng giọng điệu bình thản nói ra mấy câu này? Anh không thấy tư tưởng của anh rất nguy hiểm hả?

Lục Ngôn bị nhìn chằm chằm, không chột dạ, trái lại thái độ thản nhiên, nói một hồi vành mắt cũng đỏ lên, "Dương Dương, tôi chỉ sợ tai nạn bất ngờ xảy ra, tôi rất lo lắng, sợ một lần nữa xuất hiện hình ảnh kia, sợ giẫm lên vết xe đổ, sợ em sẽ rời khỏi tôi... Ít nhất trong lúc mang thai, mấy tháng này, để người đi theo em được không?"

Cố Dương nhìn thấy hắn như thế, nhất thời tay chân luống cuống, thậm chí nghi ngờ có phải mình sai hay không, vô tình làm tổn thương Lục Ngôn. Cố Dương vụng về vỗ lưng hắn, nào còn dám nói không được, ngay lập tức gật đầu liên tục, "Được được, anh đừng sợ, hiện tại mọi thứ cũng đã thay đổi, không giống trước kia, em sẽ không chết, không phải đã có mấy người kia bảo vệ em sao? Đừng để em bị chú ý là được rồi."

Lục Ngôn khàn khàn nói: "Có thật không?"

Cố Dương vội vàng nói: "Thật mà thật mà, nhưng sau này anh nhất định phải bỏ hết."

Lục Ngôn lập tức lộ ra một nụ cười ưa nhìn, cúi đầu hôn môi Cố Dương. Nụ cười tuấn mỹ như phát sáng, Cố Dương cũng quên mất Lục Ngôn vẫn chưa không gật đầu đồng ý, ngất ngây chìm đắm trong nụ hôn này.

Cố Dương rõ ràng là bỏ nhà trốn đi, kết quả ngược lại biến thành dỗ người kia, vất vả lắm mới khiến người nào đó khuyết thiếu cảm giác an toàn cực độ dần an tâm, căn bản không nghĩ tới trong lời nói của hắn đều đầy cạm bẫy, lừa cậu mềm lòng tự nhảy vào rọ.

Lần này Cố Dương mang thai, làm cho Lục Ngôn có một lý do vô cùng hoàn hảo để kiểm soát tất cả mọi thứ của Cố Dương trong lòng bàn tay tay, cảm giác này thực sự quá mức tốt đẹp, khiến hắn nghiện mất rồi, bây giờ tự dưng bảo hắn buông tay ra, hắn căn bản không làm được. Như thưởng thức qua mỹ thực, thực tủy biết vị, chỉ muốn ăn một lần nữa. Cố Dương chính là thuốc phiện của hắn. Một khi đã dính vào thì đời này không thể cai nổi.

__________

Tác giả có lời muốn nói: Dương Dương: Em có cảm giác mình không đủ biếи ŧɦái nên không hợp với anh =口=

Lục tiên sinh: Không sao, tôi sẽ chia sẻ cho em:)

Dương Dương:... Không, không cần khách khí như thế...