Chương 73: Xông hơi

Đêm giao thừa, đương nhiên muốn thức đến mười hai giờ đêm 30 đón giao thừa.

Đây là tập tục của Trung Quốc, nhưng không phải nhà nào cũng dựa theo truyền thống tập tục ăn tết. Có gia đình coi trọng, có gia đình thấy hơi mệt, không đợi được mười hai giờ đã ngủ, ngày hôm sau thức giấc, tương đương với cảm giác ngủ hai năm.

Trước đây, Lục Ngôn lười quan tâm chuyện này kia, giống như thường ngày, có thể thức đêm làm việc, cũng có thể ngủ sớm. Nhưng năm nay, Dương Dương ăn tết với hắn, ý nghĩa rất khác nhau.

Hắn muốn cùng Dương Dương nghênh đón một năm mới.

Chỉ xem Xuân Vãn, mấy tiếng liền khó tránh khỏi sẽ buồn chán tẻ nhạt, vả lại lúc chiều Lục Ngôn mới dằn vặt Dương Dương, bây giờ đương nhiên sẽ không làm gì. Hơn mười giờ, hai người quyết định thay đồ mặc áo khoác, đi ra ngoài bắn pháo hoa.

Bây giờ bị cấm bắn pháo hoa tự do, ở trung tâm thành phố phồn hoa đông đúc, rất nguy hiểm.

Lục Ngôn lái xe, dẫn Cố Dương đến vùng ngoại ô, khu vực không bị cấm, ban đêm nhiệt độ thấp, Lục Ngôn xuống xe trước, rất cẩn thận giúp Cố Dương quàng khăn lên cổ, bọc cậu thật chặt, nhìn qua nhìn lại không có chỗ hở, mới xuống xe.

Lục Ngôn mang theo một túi pháo hoa, Cố Dương cầm một cái thùng nhỏ, bên trong có một ít nước, đợi lát nữa đốt pháo hoa xong sẽ dụi xuống nước để dập tắt.

Ăn tết, Cố Dương mặc quần áo mới mua, chất liệu cotton rất đẹp, khăn choàng lông mịn quấn quanh cằm, lộ ra nửa khuôn mặt trắng nõn, nhẹ nhàng nện bước, nhảy nhót như một quả cầu nhỏ tươi vui.

Lục Ngôn lấy bật lửa ra, đốt pháo hoa, quay đầu ôn thanh nói: "Dương Dương, đứng xa một chút."

Nói xong cũng bước nhanh tới chỗ cậu, dắt tay cậu, cách pháo hoa xa hơn chút.

Với tiếng hú rộn rã, một ngọn lửa vọt lên khỏi mặt đất, lao tới bầu trời, bắt đầu nổ tung, bập bùng những đốm sáng chung quanh, từng đoá từng đoá rực rỡ, ầm một tiếng, lại một tiếng, màu sắc và hình dáng mỗi một lần đều khác nhau, nhưng rất đẹp mắt.

Hơn 20 phút, bắn pháo hoa xong, lại cầm pháo tia lên.

Pháo hoa lớn nổ tung trên bầu trời rất hoành tráng, nhưng nếu nói cái gì chơi vui hơn, vẫn là pháo tia, nắm trong tay, như những ngôi sao nhỏ, vụt sáng đẹp đẽ, còn có thể cầm vung vẩy như gậy phép.

Lục Ngôn đốt một cây, Cố Dương lười chờ, trực tiếp cọ lửa, rất nhanh chóng, hai cây ngôi sao nhỏ lấp loé lên. Cố Dương và Lục Ngôn mặt đối mặt, không khỏi nhìn nhau nở nụ cười.

Đầu óc Cố Dương nóng lên, bỗng nhiên bật dậy, vung vẩy hai lần, nói: "Hỡi chìa khoá sức mạnh hắc ám bị ẩn giấu, hãy cho ta cho thấy sức mạnh chân chính của ngươi..."

Lục Ngôn ngửa đầu nhìn cậu, ánh mắt mỉm cười, làm cho cậu ngượng ngùng dừng lại, không dám nói tiếp. Lục Ngôn lại nghiêng nghiêng đầu, trêu chọc cậu, "Sao không nói tiếp?"

Cố Dương sao không nhìn ra vẻ mặt trêu chọc của hắn cho được, vừa xấu hổ vừa tức giận, ngồi chồm hổm xuống, nắm chặt pháo tia trong tay, rầm rì, "Anh dám cười em. Hừ, em còn là thiên thần sa đọa, tên thật là Lucifer? Andrea... Ạch, nói anh cũng không hiểu, đây là thiết lập của em."

Cố Dương không thèm thừa nhận cậu không nhớ rõ cái tên dài xa tít mù khơi kia.

Lục Ngôn cười: "Thiết lập gì?"

Cố Dương nâng cằm hừ một cái, "Đây là bí mật của em và Đào Tử An, anh không hiểu đâu, chính là khoảng cách cả một thế hệ."

Lục Ngôn bật cười, vươn tay nhéo nhéo má cậu, "Còn bí mật, có phải em còn muốn cứu vớt trái đất?"

Cố Dương né tránh tay hắn, đại nghĩa lẫm nhiên* nói: "Không sai, đây là sứ mệnh."

* Đại nghĩa lẫm nhiên: 大义凛然 (Dàyìlǐnrán) – thành ngữ tương tự hiên ngang lẫm liệt; oai phong lẫm liệt.

Sau khi nói xong, Cố Dương không nhịn được cười trước, hai mắt loan thành trăng lưỡi liềm, khóe miệng còn lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ. Lục Ngôn nhìn cậu cười, cũng cười theo.

Trong lúc vô tình, hai cây pháo tia sắp lại gần nhau, từ từ tắt.

Ánh sáng lấp loé chiếu bóng hai người, chóp mũi chạm vào nhau, môi răng không có khoảng cách, nhẹ nhàng hôn.

Khác nào một bức tranh lãng mạn.

...

Bắn pháo hoa xong, hai người về biệt thự.

Lúc này đã sắp mười hai giờ rồi.

Lục Ngôn lấy một bao lì xì mới, đặt vào trong lòng bàn tay Cố Dương, cười dịu dàng nói, "Dương Dương, năm mới vui vẻ."

Cố Dương ra dáng chắp tay, giòn tan nói: "Lục thúc thúc, chúc mừng phát tài."

Lục Ngôn: "..."

Tay cầm bao lì xì cứng đờ giữa không trung, cảm giác đầu gối trúng một mũi tên.

Thần sắc Lục Ngôn rất vi diệu nói: "Dương Dương chê tôi già?"

Cố Dương cười hì hì, cầm tiền lì xì quay đầu bỏ chạy, "Lục thúc thúc, chúng ta cách nhau cả thế hệ, chú nói xem?"

Rõ ràng đang trả thù hắn chuyện vừa nãy trêu cậu.

Lục Ngôn híp mắt một cái, nhanh chân đuổi tới, người khác cao chân dài, hai ba bước đã đuổi kịp, còn ôm eo Cố Dương, ấn người vào trong l*иg ngực mình, cù lét trừng phạt cậu.

Eo Cố Dương là nơi mẫn cảm sợ ngứa nhất, cào một cái lập tức cười giống như động kinh, quan hệ giữa Lục Ngôn và cậu đã đến nước nào, đương nhiên biết rõ, mới cào mấy lần, Cố Dương cười ha ha, cười đến nỗi hết hơi, khóe mắt ẩn hiện hơi nước, chỉ có thể nhỏ giọng mềm mại xin tha.

"Được được, em sai rồi ha ha ha ha, xin anh tha cho em, nhột quá —— a! Ha ha ha ha ha ha!"

Cố Dương vừa khóc vừa cười, cả khuôn mặt hồng thấu, mềm nhũn nằm nhoài trong l*иg ngực Lục Ngôn. Đùa giỡn quá dữ dội, da dẻ đỏ lên lan xuống cổ.

Đôi mắt Cố Dương ướt nhẹp, như chó con, hết sức hấp dẫn. Lục Ngôn nhìn một chút, không bình tĩnh được.

Lục Ngôn buông cậu ra, đàng hoàng trịnh trọng chỉ trích: "Dương Dương, đừng câu dẫn tôi."

Cố Dương: "...???"

Em làm gì? Đừng vu oan cho người khác!

Trong lúc ăn tết, tuy Lục Ngôn rất hưởng thụ cảm giác hai người với Cố Dương ở nhà, nhưng vẫn lo lắng Dương Dương buồn chán. Vì vậy, hắn dẫn Dương Dương đi khu nghỉ dưỡng của Lục thị. Đang trong mùa xuân, là mùa du lịch phát triển, đương nhiên rất nhiều người, nhưng thân làm ông chủ lớn, lấy phòng VIP rất đơn giản.

Lục Ngôn dẫn Cố Dương cùng đi tắm suối nước nóng.

Bắt đầu, là xông hơi.

Nhà gỗ xông hơi không lớn, chỉ có thể chứa vài người.

Xông hơi đương nhiên sẽ không mặc quần áo, chỉ bọc một cái khăn tắm là đủ rồi.

Lục Ngôn chỉ đạo sắp xếp từ trước, để trống một phòng xông hơi, trong nhà gỗ nhỏ cũng chỉ sẽ có hai người Cố Dương và Lục Ngôn.

Tuy nói chuyện thân mật nào hai người đều đã làm rồi, nhưng ngồi mặt đối mặt trong một không gian nhỏ, thẳng thắn nhìn nhau, vẫn có hơi khó xử. Ít nhất Cố Dương cảm thấy vậy, tầm mắt liếc lung tung, tình cờ không cẩn thận nhìn thấy cơ ngực Lục Ngôn, mặt nóng lên, vội tránh né.

Lục Ngôn mỉm cười: "Dương Dương xấu hổ?"

Cố Dương lập tức tạc mao, "Ai xấu hổ?!"

Nói xong cũng như để chứng minh trong lòng mình không có quỷ, giả vờ hào phóng thản nhiên nhìn Lục Ngôn, sau đó, mặt càng ngày càng hồng, trên trán chảy mồ hôi, thuận theo làn da lăn xuống dưới, dính khăn tắm trên đùi.

Ý cười dưới đáy mắt Lục Ngôn càng nồng, nhìn chằm chằm Cố Dương.

Phòng xông hơi nhiệt độ rất cao, hơi nước hun da nổi lên màu đỏ nhàn nhạt một cách tự nhiên, cơ thể ướt nhẹp. Lục Ngôn rất dễ dàng có thể nhìn thấy làn da Dương Dương trắng như tuyết đang nhiễm hồng, khiến hắn không khỏi nghĩ đến hình ảnh nào đó, mềm mại, đẹp đến kinh người.

Ánh mắt Lục Ngôn sáng quắc, làm cho Cố Dương không dễ chịu, cảm giác ánh mắt kia so với nhiệt độ trong phòng xông hơi còn nóng hơn. Cậu chỉ có thể khô khan tìm đề tài nói chuyện, cố gắng đánh vỡ bầu không khí nguy hiểm này, "À đúng rồi, hình như massage ở đây khá nổi tiếng? Em muốn thử một chút. Lục tiên sinh, anh cảm giác kiểu nào tốt hơn?"

Lục Ngôn lập tức nghĩ đến việc xoa bóp thì phải cởi sạch quần áo, một nam nhân xa lạ muốn xoa nắn thân thể Dương Dương. Chỉ nghĩ thôi, trong lòng Lục Ngôn đã cực kỳ khó chịu, lạnh giọng nói: "Cũng không tốt, tôi biết xoa bóp, tôi làm cho Dương Dương."

Cố Dương: "Này, này này không cần làm phiền đến anh đâu..."

Lục Ngôn mỉm cười: "Tôi thấy không phiền phức chút nào, hay là —— "

Ánh mắt lạnh lẽo, ngữ khí trong nháy mắt cũng thay đổi.

"Hay là, Dương Dương muốn người khác chạm vào thân thể em?"

Cố Dương: "..."

Đã hiểu, thánh ghen login.

Cố Dương vốn tìm đề tài linh tinh nói một chút mà thôi, không thật sự muốn xoa bóp, cậu cũng không quen có người khác ấn nắn người mình. Người duy nhất có thể chấp nhận, chắc cũng chỉ có Lục Ngôn, mặc dù sẽ hơi ngượng ngùng. Hơn nữa, Lục Ngôn nói tự làm, vậy thì không phải đơn giản một chút chút đâu. Một chủ tịch tập đoàn đích thân hầu hạ cậu, là cậu chiếm tiện nghi rồi.

Tuy nhiên, nói thì nói thế, làm sao Lục Ngôn biết xoa bóp...?

Cố Dương nghĩ đến, thuận thế hỏi ra.

Lục Ngôn nhìn cậu không còn muốn đi massage, tâm tình chuyển tốt, cười híp mắt, "Tôi cố ý học vì Dương Dương."

Cố Dương: "..." Tại sao có loại rất cảm giác nguy hiểm vầy?

Ngẫu nhiên trò chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh, Cố Dương dần dần cảm thấy ngực hơi ngột ngạt, dưỡng khí không đủ, vì thế cậu rục rà rục rịch, muốn đi ra khỏi phòng xông hơi.

Vào lúc này, Lục Ngôn lại bỗng dưng lên tiếng nói: "Dương Dương không kiên nhẫn nổi? Không chịu được?"

Cố Dương lập tức trợn to hai mắt.

Bất kể việc gì, chẳng nam nhân nào có thể chịu đựng bị nói không được.

Vì vậy, mông vừa nhổm lên lại ngồi xuống, Cố Dương quật cường tiếp tục ở lại phòng xông hơi.

Lục Ngôn nhịn cười.

Dương Dương thực sự quá dễ lừa.

Thật đáng yêu.

Lục Ngôn vẫn luôn để ý trạng thái của Cố Dương, mới xông hơi không bao lâu mà đi thì không hiệu quả, nhưng đương nhiên cũng không thể ngu ngốc cố chấp. Cho nên, Lục Ngôn thấy mặt Cố Dương rất nóng, chủ động đề xuất, nói: "Tôi không muốn xông hơi nữa, chúng ta đi ra nghỉ ngơi một chút đi."

Cố Dương đỏ mặt rầm rì: "Anh không chịu được?"

Lục Ngôn bất đắc dĩ, còn nhớ lời này đây.

Không thừa nhận, chắc chắn Dương Dương còn ở chỗ này. Vì vậy, Lục Ngôn gật gật đầu.

Cố Dương đắc ý hất cằm lên, chiếc đuôi vô hình phía sau nhếch cao, lúc ẩn lúc hiện.

Lục Ngôn cũng không để ý mấy lời chịu thiệt đầu môi, ngược lại có được hay không, chẳng phải đêm nay Dương Dương sẽ biết?

Về phòng nghỉ ngơi.

Bên trong phòng có suối nước nóng như ngoài trời, hai người hoàn toàn không cần ra ngoài, còn có thể thoải mái hưởng thụ.

Cố Dương dựa vào một bên tảng đá suối nước nóng, khăn lông ướt che kín đôi mắt, khát thì lấy nước trái cây trên bờ hút một ngụm, thoải mái chút chút đã ngủ quên, đến lúc lên vẫn còn choáng váng, vùi đầu trong ngực Lục Ngôn, được hắn ôm vào trong phòng ngủ.

Lục Ngôn bất đắc dĩ, "Đã nói em đừng ngâm lâu, thoải mái đến vậy hả?"

Cố Dương rầm rì một tiếng, nằm lỳ trên giường, cả người mềm nhũn hưởng thụ được Lục Ngôn xoa bóp, không thể không nói, Lục Ngôn xoa bóp rất cao tay.

Chờ Lục Ngôn ấn xong, cậu cũng ấn cho Lục Ngôn, chỉ tiếc cậu chưa từng học qua, bắt chước Lục Ngôn vừa nãy, từ từ tìm tòi, còn hỏi hắn như vậy có đúng không, như vậy thoải mái không. Lục Ngôn có chỗ nào thoải mái, đương nhiên rất không thoải mái, tay nhỏ quả ấn loạn trên lưng hắn như đang tập nhóm lửa.

Không bao lâu, Lục Ngôn không nhịn được, ánh mắt lóe lên một tia đen tối, giơ tay kéo một cái, áp người trên giường...

Nghỉ đông lớp 12 rất ngắn ngủi, chơi một chút đã hết ngày, giống như hạt cát đặt trên tay.

Lập tức đã đến ngày đi học lại.

Khi Cố Dương lấy lại tinh thần học tập, đã là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, sau đó, cậu ôm đầu phát ra một tiếng kêu thảm thiết đau đớn.

Đệt.

Bài tập nghỉ đông còn chưa có chữ nào!

Lục Ngôn thấy cậu bi thảm, muốn cười lại không dám cười, nói: "Dương Dương, tôi giúp em một tay."

Cố Dương kiên quyết lắc đầu. Không được, đây là bài tập của mình, để Lục Ngôn làm thì được gì.

Xem ra, cậu phải dùng tất cả kỹ năng làm hết bài tập nghỉ đông trong vòng một ngày.

_________________

Tác giả có lời muốn nói: Dương Dương: A a a a a a a a a a a a a a a!