Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đừng Nghĩ Em Sẽ Thuộc Về Người Khác

Chương 83: Lỗi lầm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phúc rời khỏi bệnh viện trong tâm trạng vô cùng tệ hại, tâm trí chỉ biết đi thẳng vào chiếc xe của mình, ngồi vào xe đóng sầm cửa lại. Định khởi động xe, đột nhiên lại thêm một tiếng đóng cửa xe nữa, anh quay sang, là Giang Thanh. Giang Thanh bắt gặp anh đang rời khỏi bệnh viện, định chào hỏi thì thấy anh một mực lướt qua, mặt tối đen như sắp nỗi điên, sợ có chuyện gì không hay mới cả gan ngồi vào xe.

Phúc nhìn Giang Thanh, lông mày hơi cau lại "Định làm gì?"

Giang Thanh vừa cài dây an toàn vừa nói "Thấy anh tâm trạng không vui, muốn cùng anh giải khuây."

"Bằng cách nào?" Phúc nói một cách lạnh nhạt.

Giang Thanh nở nụ cười mỉm "Cùng nhau uống rượu, được chứ?"

"Uống rượu? Cô uống được bao nhiêu?"

"Tửu lượng tôi khá lắm đấy." Giang Thanh vẫn cười.

"Đi đâu?" Phúc cũng cài dây an toàn, khởi động xe, chỉ chờ một cái tên liền có thể chạy đến đó một cách nhanh chóng. Điều này làm Giang Thanh càng thêm hứng thú. "Đi đâu tùy anh."

Tuy không phải là một câu trả lời thích đáng với sự mong chờ của Phúc nhưng anh vẫn chạy. Xe đi trên đường phố với tốc độ khá nhanh, Phúc lái trong tâm trạng rất bình tĩnh, vốn thích tốc độ Giang Thanh cũng không có một phần nao núng nào. Chạy tầm mười lăm phút, hai người đã có mặt ở một quán bar sập sình tiếng nhạc. Giang Thanh lẽo đẽo phía sau Phúc vào phòng vip. Đây là một chi nhánh của White Angel, mọi người nhìn thấy Phúc đều rất cung kính, Giang Thanh cảm thấy hơi lạ trước thái độ đó của mọi người nhưng tiệt nhiên chỉ đến uống rượu giải khuây không muốn biết nhiều hơn.

Hai người vào căn phòng vip, rất yên tĩnh sau cánh cửa cách âm cực tốt, Phúc ngồi xuống một cách thoải mái, Giang Thanh ngồi xuống kế bên, một người phục vụ đi vào. Trông anh ta mặc đồ thì giống quản lí hơn là nhân viên phục vụ. Lúc này thì không nghi ngờ gì nữa, Tạ Gia Phúc chắc chắn là một gương mặt lớn ở đây nên mới được nghênh đón như vậy.

Người quản lí cúi đầu kính cẩn "Chào anh, hôm nay uống gì ạ?"

" Whisky " Phúc quay sang nhìn Giang Thanh, định hỏi cô dùng gì thì Giang Thanh nhanh ý gật đầu. "Bốn chai."

Nghe bốn chai, trong lòng Giang Thanh có chút lo lắng nhưng không lộ ra mặt. Hôm nay là lần đầu cùng Phúc uống rượu và có lẽ cũng là lần cuối, nên Giang Thanh không muốn nghĩ ngợi quá nhiều làm gì. Người quản lí rời phòng, rất nhanh sau đó bốn chai Whisky đã được đem vào phòng. "Có dùng thêm gì không ạ?" Người quản lí cung kính hỏi.

"Cô đã ăn gì chưa? Tôi không muốn sau đợt này lại phải vào hít mùi thuốc khử trùng trong phòng bệnh đâu." Phúc ngồi tựa vào thành ghế sofa, ngậm điếu thuốc, châm lửa.

Giang Thanh nhìn người quản lí "Cho tôi một chút gì lót dạ nhé."

"Được." Người quản lí lập tức rời phòng.

Giang Thanh nhanh nhẹn mở rượu, rót vào ly, nhưng Phúc ngăn "Tôi không quen uống ly, cứ để nguyên chai cho tôi." Giang Thanh đẩy một chai sang trước mặt Phúc. Phúc hút một hơi thuốc rồi bắt đầu cầm chai rượu lên uống, anh nốc một hơi hết một phần ba chai rượu. Giang Thanh hơi bất ngờ, có ý ngăn cản nhưng không dám, sợ làm anh tức giận lại không hay. Chỉ có thể nói "Anh uống chậm thôi."

Câu nói đó chẳng có tác dụng gì cả.

Giang Thanh chờ thức ăn vào bụng mới dám mở nắp rượu ra, uống. Ban đầu hai người uống trong một không khí vô cùng ảm đạm, chẳng ai nói một câu gì. Phúc cứ uống, rồi hút, rồi uống. Trong đầu anh cứ hiện lên hình ảnh về Tú, điều đó làm anh cảm thấy mình rất vô dụng nên anh cứ uống liên tục liên tục để không phải suy nghĩ về nó nữa. Cứ nghĩ về nó tim anh lại rất đau, rất đau. Còn Giang Thanh cũng không chịu thua, nhìn người đàn ông trước mặt mình, vô cùng sâu não, vô cùng đau đớn nhưng mình lại không thể làm gì, càng thù oán người làm người đó ra nông nỗi này. Nên Giang Thanh cứ uống và uống. Cho đến khi rượu đã thấm vào người, đầu óc bắt đầu lâng lâng, cơ thể bắt đầu nóng dần lên, tâm trí không thể suy nghĩ chuyện gì khác nữa thì.....Mọi chuyện diễn ra như một giấc mơ.

"Khá lắm. Không ngờ cô có thể uống được một chai rượu mạnh như vậy."

Khi bắt đầu nói chuyện, khoảng cách giữa hai người bắt đầu gần lại. Giang Thanh bật cười "Có phải anh đang khinh thường tôi không? Tôi nói rồi tửu lượng của tôi khá lắm đấy."

"Cô rất hay đi uống rượu sao?"

"Không hẳn. Tửu lượng như vậy chắc là do di truyền đấy. Cha tôi rất thích uống rượu. Hơn mười năm nay ông ta vẫn chìm mình trong rượu."

"Vậy chắc hẳn cô cũng hay uống với cha mình?"

"Thật ra tôi rất ghét rượu. Nó chát lắm. Chát như cuộc sống này vậy."

"Cô nói phải. Tôi cũng ghét rượu."

"Chúng ta có lẽ cùng cách suy nghĩ."

Hai người lại cầm hai chai rượu, cụng vào nhau như một cách tuyên dương bản thân.

"Nhưng tại sao anh lại uống rượu?"

"Cô nói thử xem?"

"Giải sầu. Thật ra nó tác dụng giải sầu rất hiệu quả."

"Thông minh. Tôi thích người thông minh."

Giang Thanh càng hứng thú hơn khi được Phúc khen. Giang Thanh đặt chai rượu xuống, tiến lại gần Phúc, nghiêng đầu lên vai anh, đan tay ôm lấy anh, thỏ thẻ e thẹn "Em cũng thích anh."
« Chương TrướcChương Tiếp »