Ngoài nằm im một chỗ ra, Tú không thể làm gì hơn với toàn thân là vết thương cứ khẽ động đậy là đau đến tê tái, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trên bầu trời nhè nhẹ ánh sáng từ vầng trăng không tròn cũng chẳng khuyết, lấp lánh đâu đó những vì sao. Chúng đơn độc! Thật ra chúng không hề đơn độc, trên bầu trời đó, có lẽ là xa hơn thế nữa, xung quanh những vì sao đó vẫn có những vì sao khác, rất nhiều ngôi sao khác, nhưng hiện tại chúng lại tỏa sáng lấp lánh hơn những vì sao xung quanh chúng. Vậy nên chúng đơn độc, cũng như cô, hiện tại cô cũng đơn độc. Đơn độc đến mức cô không biết hiện tại chuyện gì đang xãy ra, chuyện gì đã xãy ra, và không còn khả năng dự đoán chuyện gì sẽ xãy ra. Nhận thức của cô bây giờ với cuộc sống, với tương lai rất mờ mịt, mông lung.
Cô hoài niệm lại quá khứ của mình. Quá khứ, thời gian mà cô còn vô lo vô nghĩ, thời gian mà cô luôn luôn thoải mái cười đùa, thời gian đó trong sáng và đẹp đẽ lắm. Cô không cần suy nghĩ mình nên làm gì, mình phải làm gì, cô chỉ cần làm những điều cô thích. Có khó khăn đó, có cực nhọc đó nhưng vẫn tốt hơn hiện tại. Hiện tại, mọi thứ chỉ bao trùm một màu đen tăm tối, nó khiến cô sợ hãi tất cả. Hiện tại cô đang sống một cuộc sống không phải của cô, cô không có quyền quyết định gì ngoài tính mạng của mình. Muốn yêu cũng không được, muốn tự do càng không thành. Vậy cô sống còn ý nghĩ gì không?
Hức... một tiếng nấc nhẹ, nước mắt trào ra....
Cô của quá khứ đó mới chính là con người thật của cô, cô thích chính mình lúc đó. Hơi ngốc nghếch, ham chơi, gia đình không giàu có gì mấy nhưng còn ấm áp hơn bây giờ. Lúc đó, cô đi học rất thoải mái, cười giỡn cùng bạn bè, đi ăn, đi quậy quán karaoke, đi ra bờ sông hò hét, vui vẻ đến không biết đường về. Nếu cho cô trở lại thời điểm đó, bằng mọi giá cô cũng ưng thuận.
Nhưng chắc chỉ có thể trong mơ mà thôi.
Một tiếng nấc tiếp theo, rồi lại một tiếng nấc. Hiện tại cô quá mệt mõi rồi, đến khóc cũng không còn sức hét lên.
Cô cứ khóc trong lặng lẽ như vậy, cho đến khi lại thϊếp đi, cô không hề biết, thật ra vẫn có người ở đằng sau cánh cửa đó quan sát cô, nhìn cô mệt mõi mà hận mình không thể làm được gì cho cô. Tim đau thắt lại từng cơn khi nghe rõ từng tiếng nấc của cô.
Anh cũng muốn cho cô một cuộc sống tốt đẹp hơn. Anh càng muốn bảo vệ cho cô khỏi những nguy hiểm hiện tại. Anh muốn cùng cô, tay đan vào tay chạy đi thật xa, trốn thật xa khỏi nơi đây. Nhưng sức anh không đủ mạnh, đôi cánh anh không đủ lớn để che chở cho cô, đến chính bản thân anh bây giờ cũng không thể làm chủ được mình. Điều đó sẽ làm cô gặp nhiều nguy hiểm hơn nếu cô bên cạnh anh, nên anh đành một mực đẩy cô ra khỏi cuộc sống của anh.
"Nếu anh đã quan tâm nhiều như vậy tại sao còn đứng đây?"
Phúc quay sang nhìn Di Uyển, ánh mắt trở nên lạnh nhạt, lặng im không nói. Điều đó khiến bao nhiêu nỗi bực tức trong lòng Di Uyển dâng trào, cô hùng hổ tiến lại gần Phúc, ánh mắt căm ghét "Anh đang làm gì vậy? Anh hạnh phúc chưa khi khiến Tú đến bước đường này? Anh hạnh phúc chưa?" Di Uyển ngày càng không kìm chế được bản thân, nói càng ngày càng lớn tiếng hơn.
"Cô nói nhỏ lại đi, đây là bệnh viện đấy."
Di Uyển cười đểu, giọng càng ngày càng lớn hơn "Sao? Anh cũng biết sợ sao? À đúng rồi, anh biết sợ nên anh không dám đối mặt với Tú, anh không dám đối mặt với hiện thực, anh không dám cùng nhỏ bỏ trốn, anh......"
"Đủ rồi. Tôi nhắc lại một lần nữa đây là bệnh viện đấy. Đừng làm kinh động đến người khác."
"Xin lỗi anh, anh sợ chứ tôi thì không sợ đâu. Tôi nói cho anh biết, anh đúng là đồ hèn. Hèn nhát. Anh nghĩ bây giờ mình đang làm điều rất đúng đắn sao? Vừa đấm vừa xoa? Nực cười."
"Được rồi. Tôi biết mình hèn nhát. Tôi nhận. Được rồi chứ?" Phúc chợt nhìn vào phòng Tú, có vẻ như Tú bị kinh động bởi những lời lớn tiếng của Di Uyển, có hơi nhút nhích, anh liền tìm cách giải quyết ngoài này. "Cô muốn nói gì cũng được, tôi không có ý kiến, nhưng nếu như cô đã không quan tâm đến người khác thì hãy nhìn vào trong kia, người bạn mà cô hết mực yêu quý đang nằm đó nghỉ ngơi, nếu cô cứ lớn tiếng như vậy thì sẽ kinh động đến cô ấy. Vậy cô có thể im lặng được chưa?" Nói xong anh bỏ đi. Di Uyển nhìn bóng lưng Phúc cho đến khi nó khuất đi, rồi cô nhìn vào trong phòng Tú, Tú đã thôi động đậy. Mục đích của Di Uyển là đến thăm Tú, nhưng có lẽ giờ không thích hợp, cô lại quay lưng đi về. May mắn Tú đã không nghe được cuộc trò chuyện chẳng ra hồn gì đó.
Lại lần nữa, khung cảnh cùng với ánh sáng chói mắt đó hiện ra, là cái cây cổ thụ to lớn đó.. giương mắt tìm một thứ gì đó như giấc mơ cũ....nhưng chẳng có gì cả. Thật trớ trêu! Đến cả mơ cũng không thể nào trọn vẹn như mong muốn.
Tú tiến lại gần, ngắm nhìn những tán lá to xanh ngắt của cây cổ thụ. Trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc, và chung quy lại là bất lực, cảm giác bản thân không biết đang suy nghĩ gì, nên làm gì... Cảm giác khó chịu khôn lườn...