Chương 62: Tôi sẽ luôn ở bên em (5)

Nghĩ đến tên biến thái thì bao nhiêu thứ lại ập đến một lúc đỡ không nỗi! Tú liền nhắm mắt lại, ép bản thân không được nghĩ mấy thứ vừa đen vừa tối như thế nữa! Cứ như vậy thì biết làm sao.

Phúc đang tập trung lái xe thì nhớ cái câu nói của Tú "buồn ngủ nên muốn ngồi ghế sau", thật ra thì cái câu nói dối trẻ con đó làm sao không nhận ra được. Vì quá xấu hổ nên chưa dám đối mặt đó thôi. Phúc nhìn vào gương xem thử đã ngủ như thế nào. Vừa hay lúc Tú nhắm mắt.

Phúc có hơi ngạc nhiên. Cô ấy buồn ngủ thật sao?

Mày phải nghĩ về những điều trong sáng hơn, ngưng nghĩ mấy chuyện đó đi. Thật trong sáng! Trong sáng hết mức! Tinh thần bỗng trở nên phấn trấn lại, Tú mở mắt ra, khẽ mỉm cười. Nhưng mà không phải hắn ta.... liếc mắt nhìn Phúc.....đã ngủ ở sofa sao? Sao sáng nay lại ở trên giường, ngủ chung gối, đắp chung chăn với mình chứ? Tú cảm thấy có gì không rỏ ràng, cất tiếng hỏi.

- Này cậu!

Phúc ngạc nhiên khi nghe tiếng người nói, nhìn vào gương thì Tú đang rất tỉnh táo ngồi đó. Phúc khẽ cười một cái, tập trung phía trước lại. Làm sao mà ngủ được!

- Tại sao sáng nay cậu lại nằm trên giường như thế?

Phúc lại hơi liếc lên gương chiếu hậu, cười một cái. Tú đang rất nghiêm túc mà cứ chốc chốc Phúc lại cười, làm Tú hơi bực.

- Tôi đang hỏi cậu đó.

Phúc đáp.

- À, là thế này. Đêm hôm qua đúng là tôi đã nằm trên ghế sofa rồi. Ngủ được một lúc, tự dưng lại...lại mắc tiểu đi, nên mới đi vào toilet. Bước ra từ đó thì lại cảm thấy quá lạnh, tôi lại sợ bóng tối....

- Cái gì? Cậu mà sợ bóng tối á?

Nghe đến một điều như sét đánh ngang tai, Tú hơi hét lên.

- Nhỏ lời lại. Tôi cũng là con người, tại sao lại không sợ bóng tối. Cậu có biết bóng tối rất đáng sợ không?

Càng nghe càng thấy không thuận tai chút nào.

- Được...được rồi! Cậu kể tiếp đi.

Phúc khẽ cười

- Sau đó, tôi không mò được đến cái chỗ cũ, vừa sờ trúng cái gì êm êm, tôi liền bay lên. Thế là sáng nay, nhờ cậu....

"Hớ" Tú kêu khẽ, mắt mở to, che miệng lại. Phúc nhanh ý không nhắc đến chuyện ấy.

- Thế là tôi tỉnh dậy.

Tú chỉ nghe rồi để đó, chẳng thèm quan tâm là nó có logic hay không! Cũng chẳng buồn suy luận gì thêm. Hướng mắt nhìn ra cửa xe. Phúc không thấy Tú có một lời nghi ngờ hay hỏi han gì thêm, liếc nhìn thì thấy Tú thờ thẫn nhìn ra ngoài kia, bật cười. Đại ngốc trên thế gian này chắc chắc là Lưu Diễm Tú.

Chạy một đoạn khá xa, hai người không nói gì với nhau nữa, không gian yên tĩnh vô cùng. Phúc chợt nghĩ đến hôm nay là cuối tuần, Tú cũng vừa trải qua điều không vui lắm, nên để cô ấy giải tỏa.

- Tú này.

- Hử?

- Hôm nay cuối tuần, đi chơi với tôi nhé?

Tú hơi trần trừ một chút.

- Nhưng mà...

Phúc liếc nhìn.

- Làm sao?

Tú nhìn xuống trang phục của mình.

- Bộ đồ này có phải tôi đã mặc hai ngày liên tiếp không? Hơi dơ thì phải.

Phúc định bảo là đã giặc ở khách sạn rồi, nhưng điều đó hình như Tú cũng thừa biết.

- Thế tôi mua cho cậu vài bộ mới.

Tú ngạc nhiên lẫn vui mừng.

- Thật chứ?

Phúc cười

- Tôi có bao giờ nói dối?

- Là cậu tặng hay? Sẽ không tính nợ chứ?

- Không hề. Đổi lại chính là hôm nay cậu hãy đi chơi với tôi.

- Được, tôi đồng ý.

Tú nở một nụ cười thật tươi. Chiếc xe chạy bon bon trên đường, nhanh chóng tiến vào thành phố. Phúc cùng Tú vào trung tâm mua sắm. Lựa cả buổi cũng được một bộ vừa ý. Sau đó, hai người liền đi chơi hết một ngày liền.

END CHAP

đọc giả vẫn còn hóng truyện chứ?